Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 167: Chiến U Linh (2)



Tu vi của U Linh đột ngột tăng lên khiến cho đám người Diệp Khôn hoảng sợ một hồi, Diệp Khôn cũng vậy, mà Dương Lâm và Tiểu Bạch cùng với Phệ Linh Thiên Quỷ cũng thế, trên mặt bọn họ không khỏi toát lên vẻ khó coi đến cực điểm.

Đứng ở bên này cảm nhận được khí tức của U Linh, Diệp Khôn hít vào một ngụm khí lạnh, hắn không biết Phệ Linh với Tiểu Bạch có đối phó nổi hắn không, nếu không đối phó nổi thì sẽ gặp rắc rối to.

Chạy, cơ hội hầu như không có, vì đã đánh tới trình độ này thì dứt khoát đối phương sẽ không thể buông tha một cách dễ dàng được.

Nếu không được, cùng lắm sẽ đưa cả bọn tiến vào bên trong Lam Ngọc để tránh né, nhưng như vậy cũng không ổn cho lắm.

Đã chạy vào trong Lam Ngọc mà không tính cẩn thận thì sẽ không đi ra bên ngoài được vì kẻ thù vẫn quanh quẩn ở đó, đến lúc đó Bảo Vân Ngọc Tháp đã đóng cửa, không thể đi ra được nữa.

Lúc trước Hà Phu Tử đã nói qua, nếu trước lúc Bảo Vân Ngọc Tháp đóng cửa mà làm mất lệnh bài hoặc vì một lý do nào đó không ra ngoài được, thì tới lần mở cửa lần sau cho dù có được lệnh bài cũng không thể nào đi ra.

Không biết lý do tại sao lại như vậy, nhưng từ thời thượng cổ cho tới nay đã có nhiều trường hợp như vậy xảy ra rồi, cho nên nó đã trở thành một sự việc không thể thay đổi, và cũng không có một ai có thể thay đổi được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Khôn không lạnh mà run, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể để chuyện này xảy ra với mình, phải tìm đủ mọi cách hoặc là giết chết U Linh hoặc là thoát được ma chưởng của hắn.

"Phệ Linh, Tiểu Bạch, hai ngươi dốc toàn lực không chừa mọi thủ đoạn đem U Linh diệt sát ở chỗ này." Nghĩ xong, Diệp Khôn quay ra truyền thần niệm cho Phệ Linh và Tiểu Bạch.

"Dương huynh, xem ra U Linh này rất khó đối phó, đệ đã nhắc nhở Tiểu Bạch và Phệ Linh rồi, hai ta ở chỗ này phải lưu ý cẩn thận một chút, đề phòng hắn sẽ ra tay ám toán như lần trước." Sau đó hắn quay sang bên cạnh nói với Dương Lâm.

"Ân! Ta đã biết." Dương Lâm với vẻ mặt đầy ngưng trọng nói.

Mặc dù không nói ra ngoài, nhưng trong lòng Dương Lâm rất lo lắng, hắn cũng đã nghĩ tới những điều mà Diệp Khôn đã nghĩ, cho nên hắn âm thầm cầu nguyện cho Tiểu Bạch và Phệ Linh có thể chiến thắng được U Linh, như vậy thì mọi người mới an toàn rời khỏi chỗ này.

...

Tiểu Bạch và Phệ Linh nhận được truyền âm của Diệp Khôn, cả hai khẽ liếc nhìn nhau một cái, sau đó đưa mắt nhìn qua U Linh với vẻ khá là nghiêm trọng.

Chớp lấy thời cơ ra tay trước, Tiểu Bạch không có dư thừa động tác, hai tay nó khẽ lật, lập tức trong lòng bàn tay xuất hai hai quả cầu lửa màu xanh nhìn rất yêu dị, sau đó nó gầm lên một tiếng, vung hai tay ném về phía của U Linh.

Cùng lúc đó, Phệ Linh cũng có hành động, từ ba cá thể đang riêng rẽ, đột nhiên chúng nhoáng lên tụ nhập vào làm một, sau đó động tác của nó rất nhanh, đem kim lôi kiếm tế lên, rồi hung hăng chém về phía đối phương một kiếm đầy uy lực.

Độc Nhãn Quỷ Xà hành động cũng nhanh, nó há miệng phun ra liên tục ba quả hắc cầu về phía U Linh, sau đó thân hình nó nhoáng lên lui về phía sau đứng bên cạnh Diệp Khôn và Dương Lâm.

Kế đó, nó há miệng phun ra một đoàn quỷ vụ khá nồng đậm, ngay lập tức quỷ vụ huyễn hoá ra một tấm khiên chắn ở phía trước.

Không dừng lại ở đó, Độc Nhãn Quỷ Xà đem thân hình khổng lồ của nó quấn Diệp Khôn và Dương Lâm vào trong, lấy thân của nó ra biến thành một lớp phòng hộ nữa.

"Hắc hắc, tới hay lắm. Để xem bản lĩnh của các ngươi rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào đây." Nhìn hết thảy một màn này, U Linh cười hắc hắc vài tiếng, sau đó hung quang trong mắt nó hiện lên, lạnh lùng nói ra một câu.

Mặc dù vậy, nếu để ý kỹ thì có thể thấy được ẩn sâu trong mắt U Linh rõ ràng nổi lên một tia sợ hãi khi thấy kiếm khí từ phía Phệ Linh đang đánh tới.

Hắn nhìn ra ở bên trong kiếm khí có ẩn chứ một lượng lôi điện rất đáng sợ, nếu không cẩn thận thì sẽ bị nó làm cho bị thương thậm chí là mất mạng như chơi.

Công kích của Phệ Linh gây cho U Linh một tia sợ hãi như vậy, công kích của Tiểu Bạch cũng khiến hắn có một chút cảm giác bất an. Chẳng qua hắn không muốn biểu lộ ra ngoài mà thôi.

Ẩn dấu một tia sợ hãi ở trong lòng, U Linh biểu hiện ra ngoài đối với công kích của Phệ Linh và Tiểu Bạch dường như không hề gây hại được tới hắn.

Chỉ thấy bàn tay hắn nâng lên, sau đó điểm ra hai điểm về phía trước.

Ngay lập tức, không gian nhộn nhạo một hồi, sau đó liền xuất hiện hai cái mặt quỷ nhìn rất dữ tợn, chúng lập tức há rộng cái miệng lớn của mình lao tới cắn xé đòn tấn công của cả hai ở phía trước.

Không dừng lại ở đó, U Linh miệng lẩm bẩn đọc chú ngữ, đồng thời hai tay liên tục vung vẩy điểm vào khoảng không.

Đột nhiên chú ngữ của hắn dừng lại, theo sau đó từ trong khoảng không liền xuất hiện hơn mười đầu quỷ vật, đám quỷ vật này có đủ loại hình thể lớn nhỏ khác nhau, nhưng tu vi của chúng hoàn toàn cùng là một, tất cả đều đã đạt đến Quỷ Vu Trung kỳ.

Vừa mới xuất hiện, đám quỷ vật này phát ra những tiếng cười quái dị, ngay sau đó chúng thôi động quỷ khí, huyễn hoá ra rất nhiều công kích nhắm vào đòn tấn công và vị trí của Tiểu Bạch cùng Phệ Linh.

Nhất thời công khích đầy trời, từng đoàn hắc quang và quỷ vụ đua nhau đem toàn bộ công kích của Tiểu Bạch và Phệ Linh ngăn lại.

"Đùng đùng..." những tiếng nổ khá lớn vang lên.

Kiếm khí tung bay đầy trời, những hắc quang hay là quỷ vụ bị nó đánh trúng đều run lên rồi bị tiêu hán hết, nhưng số lượng của chúng khá nhiều, cho nên về sau lôi kiếm khí cũng ảm đạm và dần bị triệt tiêu mất, những hắc quang và quỷ vụ còn lại vẫn một đường hướng về Phệ Linh đánh tới.

Thấy một đám công kích đang lao tới trước mặt, Phệ Linh hơi nhíu mày nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.

Đột nhiên tinh quang trong hai mắt nó loé lên, sau đó cái miệng của nó há rộng ra, ngay lập tức biến lớn lên hơn một trượng, rồi đón đầu những công kích kia hấp hết vào trong miệng nuốt xuống.

Nhìn thấy vậy, sắc mặt U Linh thoáng nổi lên một tia dị sắc, hắn không ngờ Phệ Linh lại dùng cách đó để hoá giải đòn tấn công ấy.

Ở bên này, Tiểu Bạch há rộng cái miệng của mình ra, sau đó thổi phù một cái về phía trước. Ngay lập tức cuồng phong nổi lên, chúng tạo thành những cột lốc xoáy tầm cỡ một trượng nối đuôi nhau tấn công về phía trước.

Chỉ trong vài nhịp thở trôi qua, toàn bộ đợt công kích của đám quỷ vật kia đã bị hoá giải hoàn toàn.

U Linh hơi nhướng mày, tay hắn khẽ vẩy, lập tức những quỷ vật kia ngửa mặt lên trời tru lên một tiếng, sau đó chúng lật đầu ra sức phun ra từng đoàn hắc cầu nhỏ bằng nắm tay trẻ em về phía Tiểu Bạch và Phệ Linh.

Đám hắc cầu này được chúng liên tục phun ra mỗi lúc một nhiều, thoáng cái đã có hơn một trăm khoả hướng về hai hướng khác nhau bắn tới.

Phệ Linh và Tiểu Bạch nhướng mày, nhưng sau đó chúng không thèm để ý tới đám hắc cầu này.

Chỉ thấy Phệ Linh biến ảo ra thành ba người, sau đó kiếm trong tay chúng liên tục vung lên chém ngang chém dọc vào khoảng không trước mặt.

Ngay sau đó ở phía trước cách cả ba Phệ Linh hơn một trượng bất ngờ xuất hai ba tấm lưới lôi kiếm khí, chúng đan lại với nhau, tạo thành một cái phễu đón tấn cả đám hắc cầu đang lao tới.

Tiểu Bạch vẫn động tác như cũ, nó liên tục phun ra những luồng cuồng phong lốc xoáy mạnh mẽ, chúng đi đến đâu khi va chạm với hắc cầu thì cả hai đều triệt tiêu đến đó.

Nhất thời một bên lốc xoáy và hắc cầu ngập trời, che khuất tầm mắt của cả hai bên.

Nhân cơ hội này, lục quang trong ba mắt Tiểu Bạch loé lên, ngay sau đó từ trong con mắt thứ ba bắn ra liên tục ba tia lục quang về phía trước.

Ba tia lục quang vừa mới ra, lập tức chúng loé lên một cái rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Đột nhiên ba tiếng kêu thảm thiết của quỷ vật vang lên, nhìn lại thấy ở giữa mi tâm của chúng bị một tia lục quang xuyên thủng. Ngay lập tức, cả người ba quỷ vậy bùng lên một ngon lửa màu xanh, chớp mắt một cái đã tan thành mây khói.

Thấy đồng bạn bị giết, đám quỷ vật còn lại đầu giật mình hoảng sợ, chúng nhao nhao phun ra mấy lớp quỷ vụ để phòng thân, đồng thời gia tăng thêm công kích, mỗi lúc một mạnh mẽ và ác liệt hơn.

Ba quỷ vật vừa bị giết, đột nhiên sắc mặt U Linh thoáng tái nhợt đi phần nào, xem ra đám quỷ vật này là nho hắn dùng bí thuật biến ảo ra, tâm thần của hắn lại có liên hệ tới chúng, cho nên khi chúng bị tổn thương, ít nhiều thì hắn cũng bị ảnh hưởng.

Sau khi tạo thành phễu lôi kiếm khí đón lấy hắc cầu, Phệ Linh lại nhập lại làm một, sau đó nó ném kim lôi kiếm lên trước mặt, hai tay nó bắt quyết, miệng thì lẩm bẩm đọc chú ngữ.

Kế đó một màn quỷ dị xuất hiện.

Chỉ thấy kim lôi kiếm loé lên, sao đó nó chui tọt vào giữa trán của Phệ Linh.

Đột nhiên trên trán của Phệ Linh xuất hiện một đồ án hình lục giác, theo đó ở mỗi đỉnh của lục giác là một điểm sáng nhỏ, ở giữa được phong ấn một cây tiểu kiếm màu vàng chứ không phải là màu bạc như lúc đầu.

Đồ án vừa xuất hiện, khoé miệng Phệ Linh nhếch lên, sau đó không thấy nó có động tác gì, đột nhiên sáu điểm sáng trong đồ án trên trán nó loé lên rồi cấp tốc xoay chuyển.

Theo đó từng tia lôi điện hiên lên, chúng liên kết với sáu điểm sáng rồi kết nối với kim lôi kiếm ở giữa.

"Xoẹt...xoẹt..."

Từng kia lôi điện xẹt qua xẹt lại nghe rất rợn người, chúng liên tục tiến nhập vào bên trong kim kiếm, khiến cho kim kiếm trở thành một thanh lôi kiếm thực thụ.

Sau đó Phệ Linh hú lên một tiếng thật dài, ngay lập tức...

"Vút...vút..."

Sáu hư ảnh lôi kiếm từ bên trong đồ án theo nhau bắn về phía trước, lôi kiếm đi đến đâu, toàn bộ hắc cầu và quỷ vụ tan thành mây khói đến đó.

"Không tốt!"

Đột nhiên cảm nhận được nguy cơ chết người ập đến, sắc mặt U Linh chợt đại biến, ngay lập tức toàn thân hắn mơ hồ biến mất tại chỗ.

Đến khi hắn xuất hiện đã thấy đứng ở cách đó khoảng một trăm trượng với vẻ mặt trắng bệch như cắt không còn giọt máu, đồng trời đưa ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía này.

Cùng lúc đó, từng tiếng kêu gào thảm thiết của quỷ vật vang lên, ngoài những quỷ vật bị lôi kiếm giết chết ra, còn những quỷ vật khác bị Tiểu Bạch âm thầm thi triển lục quang đánh nén giết chết.

Thoáng cái toàn bộ quỷ vật bị tiêu diệt hết, thuận theo đó hắc cầu và quỷ vụ cũng cùng chung số phận, chỉ duy nhất có U Linh là may mắn chạy thoát.

Tiểu Bạch và Phệ Linh nhìn nhau tỏ vẻ đắc ý, sau đó chúng quay ngoắt người lại nhìn về phía của U Linh đang đứng.

U Linh đem ánh mắt tức giận đầy căm phẫn nhìn chằm chằm vào hai người Tiểu Bạch.

U Linh có nằm mơ cũng không nghĩ tới kết quả lại thành ra thế này, hắn nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao rõ ràng Phệ Linh là quỷ vật như hắn, nhưng nó lại có thể sử dụng được lôi điện, thứ đó chính là khắc tinh của quỷ vật đấy.

Lúc này hắn mới nhận ra là đã quá coi thường đối phương rồi, nếu đổi lại Phệ Linh mà không có lôi điện, thì hắn vẫn có đủ tự tin có thể chiến thắng được cả hai nếu như đem hết thủ đoạn của mình ra đấy.

Dù gì Phệ Linh tu vi vẫn thấp hơn hắn lúc này, Tiểu Bạch mặc dù khí tức cường hoành đã đạt tới trình độ của yêu thú cấp bốn, nhưng hắn vẫn nhận ra tu vi thực sự của nó chỉ là yêu thú cấp hai mà thôi, điều này cũng đã khiến cho hắn hết sức kinh ngạc nhưng không hiểu nổi.

Nếu theo lẽ thường như hắn nghĩ thì kết quả sẽ khác ngay, nhưng lúc này đối mặt với lôi điện quỷ dị của Phệ Linh hắn không có lòng tin.

Bởi vì thủ đoạn của hắn vẫn còn, nhưng nếu xuất ra cũng không làm gì được, không cẩn thận sẽ bị đối phương ám toán như chơi.

Nghĩ tới đây, đột nhiên trên mặt U Linh tỏ ra vẻ ngưng trọng, hắn đã quyết định bỏ qua con mồi này, nên đành bực dọc bỏ đi.

Ý nghĩ trong đầu U Linh loé lên, hắn lập tức quay đầu hoá thành một đạo quỷ khí nhằm một hướng đi sâu vào trong Hắc Đàm bên cạnh.

Tính toán của U Linh không tồi, nhưng làm gì có chuyện muốn đi là đi được ngay như vậy.

Hắn vừa mới đi được hơn mười trượng, thì đột nhiên dị biến nổi lên.

Không có dấu hiệu nào báo trước, bất ngờ phía trước mặt hắn hào quang loé lên một cái, một đạo kiếm quang không biết xuất hiện từ phương nào mang theo hàn khí băng lãnh đáng sợ hướng đỉnh đầu hắn chém tới.

Quá bất ngờ, nhưng U Linh dù gì cũng là kẻ sống lâu năm, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú. Gặp tình cảnh này hắn phản ứng khá là nhanh.

Quỷ khí trên người hắn cuồn cuộn tuôn ra, đồng thời hơi nghiêng người qua bên phải tránh được một kiếm này.

Đạo kiếm quang sau khi đánh không trúng đích cũng loé lên một cái biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện đã thấy nó ở bên cạnh chỗ Dương Lâm rồi.

Kiếm quang thu lại, thân hình Diệp Khôn lảo đảo bước ra, sắc mặt hắn lúc này trắng bệch, khí tức cũng thuyên giảm đi khá nhiều.

Vừ rồi trong lúc ở một bên quan chiến, Diệp Khôn đã nhìn ra được ý đồ của U Linh, cho nên hắn đã dùng ẩn thân phù rồi thu liễm khí tức tới cực hạn âm thầm di chuyển núp qua một bên.

Đợi đến khi U Linh bỏ chạy, hắn chọn thời cơ và góc độ chuẩn xác rồi thi triển chiêu Nhân Kiếm Hợp nhất trong Vạn Kiếm Quyết để tấn công đối phương.

Với một chiêu này hắn không dám nghĩ sẽ đả thương được đối phương, nhưng ít ra cũng có thể trì hoãn được phần nào thời gian để cho Tiểu Bạch và Phệ Linh ra tay.

Vì hắn nghĩ với khoảng cách đó nếu như U Linh mà muốn bỏ chạy thì Tiểu Bạch và Phệ Linh chưa chắc đã đuổi kịp, cho nên hắn mới đưa ra hành động như vậy.

Hành động này của Diệp Khôn đúng là hết sức nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì sẽ bị đối phương giết chết như chơi, nhưng cũng may là cuối cùng không bị làm sao hết.

Mặc dù vậy nhưng hắn cũng đã tính toán cả rồi đấy, hắn nếu không có hậu thủ ở đằng sau là Lam Ngọc, thì chưa chắc đã dám mạo hiểm như vậy đâu, dù gì thì cái mạng nhỏ của mình là quan trọng, đối phương bỏ chạy mà không làm ảnh hưởng tới việc rời khỏi của hắn ở đây thì cũng đâu cần nhiều chuyện như vậy a.

"Sư đệ, đệ không sao chứ? Hành động của đệ nguy hiểm quá, vừa rồi ta rất lo cho đệ..." Đưa tay đỡ lấy Diệp Khôn, Dương Lâm ân cần hỏi.

"Đệ không sao, như vậy là tốt rồi. Bây giờ chờ bọn chúng thu thập hắn thôi." Diệp Khôn khẽ lắc đầu nói một câu, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.