Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 177: Đặt Cạm Bẫy



"Đạo hữu nói gì, tại hạ nghe không hiểu." Sắc mặt Cô Hồng Nhan đột nhiên trở lên hoảng sợ nói ra một câu.

Dứt lời, Cô Hồng Nhan vội bật người dậy định lui ra ngoài, thế nhưng y phát hiện toàn thân mình không hiểu tại sao mất hết sức lực không thể cử động được, thậm chí pháp lực trong cơ thể cũng không tài nào điều động được.

"Đạo hữu bình tĩnh, trước hãy nghe tại hạ nói đã, chớ có làm kinh động đến những người khác, nếu không tới lúc đó tại sẽ không đảm bảo được tính mạng cho đạo hữu đâu." Không đợi cho Cô Hồng Nhan kịp có phản ứng gì khác nữa, Diệp Khôn truyền âm nhắc nhở y một câu.

"Diệp đạo hữu, ta với ngươi vốn không oán không cừu, ngươi làm như vậy là có ý gì?" Hiện tại đã mất hết pháp lực lẫn sức lực, Cô Hồng Nhan dường như không còn sức phản kháng, y chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn Diệp Khôn với ánh mắt đầy sợ hãi.

"Sự việc diễn biến tới bước này quả thật cũng là vô tình mà thôi, mặc dù vừa mới quen biết đạo hữu, nhưng tại hạ rất có hảo cảm với đạo hữu, vạn bất đắc dĩ tại hạ mới làm như thế này, âu cũng là tự bảo vệ bản thân mình thôi đấy." Diệp Khôn thu lại sát khí trong mắt, sau đó bình thản nói.

"Bổn sự của Diệp đạo hữu quá kinh người rồi, có thể thần không biết quỷ không hay hạ độc tại hạ, điểm này tại hạ xin chịu thua." Nghe Diệp Khôn nói vậy, Cô Hồng Nhan hơi suy nghĩ một chặp, sau đó vẻ mặt giãn ra, tỏ vẻ bình tĩnh nói.

"Chút tài mọn thật sự không dám khoa trương, chỉ cần đạo hữu giúp tại hạ đoạt được Huyết Cương Đỉnh, thì tại hạ sẽ không để cho đạo hữu phải chịu thiệt thòi đâu đấy, hơn nữa sẽ coi đạo hữu là một vị bằng hữu thực thụ nữa." Diệp Khôn xua tay nói.

"Đã như vậy thì tại hạ không giúp đạo hữu thì không được rồi, thế nhưng phải làm thế nào mới giúp được đạo hữu?" Diệp Khôn đã nói như vậy, Cô Hồng Nhan không muốn cũng đành phải chấp nhận lời đề nghị của hắn, y thở dài một tiếng nói.

"Yên tâm, việc này không có gì khó khăn cả, bây giờ đạo hữu hãy cho tại hạ biết rõ thực lực và sở trường của đám người kia là được." Diệp Khôn tỏ vẻ hài lòng nói.

"Việc này thì không thành vấn đề, trong năm người thì Uông Cẩn là người có cảnh giới cao nhất, tu vi của y đã đạt tới Trúc Cơ Trung Kỳ, y tu luyện hoả công pháp, uy lực cũng không tầm thường. Bốn người còn lại ba nam một nữ, trong đó hai người tu luyện công pháp thuỷ thuộc tính, một người tu luyện công pháp kim thuộc tính, người còn lại tu luyện công pháp mộc thuộc tính." Nghe Diệp Khôn nói vậy, Cô Hồng Nhan chậm rãi nói.

"Có điều phải chú ý, bốn người kia tuy cảnh giới chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng mười ba, nhưng bọn họ am hiểu liên thủ vây công, đặc biệt là Tứ Xuyên Tam Khu Trận, trận này một khi bày ra thì họ có thể thoái mái đánh một trận với cao thủ Trúc Cơ Sơ Kỳ mà không ở thế hạ phong đấy." Ngừng lại một chút, Cô Hồng Nhan nói tiếp.

"Ồ! Xem ra năm người này thực lực không phải dạng vừa đâu a." Nghe Cô Hồng Nhan nói xong, tinh quang trong mắt Diệp Khôn loé lên, sau đó nói.

"Đúng vậy!" Cô Hồng Nhan gật đầu nói.

"Không sao, thực lực của họ cỡ đó cũng không nhằm nhò gì, chỉ cần dụ họ vào bẫy của ta, đến lúc đó thì mặc ta chém giết rồi." Hơi suy nghĩ một chút, Diệp Khôn thì thào nói một câu.

"Được rồi! Đây là giải dược, đạo hữu hãy dùng nó để lấy lại pháp lực, ta vẫn còn cần đạo hữu giúp một tay nữa, chỉ là ta muốn nhắc đạo hữu phải cân nhắc kỹ trước khi có hành động gì đấy, ta không ngại nói thẳng, ngoài hạ độc ra, ta còn gieo độc môn cấm chế lên người đạo hữu. Chỉ cần đạo hữu không có tâm tư gì với ta thì sẽ không sao, đợi khi xong việc ta sẽ tự nhiên giải trừ cấm chế cho đạo hữu." Diệp Khôn khẽ lật tay lấy ra một viên đan dược nhỏ bằng đầu đũa đưa cho Cô Hồng Nhan rồi nói.

"Thủ đoạn của Diệp đạo hữu thật cao minh, chỉ là ta muốn biết rốt cuộc làm thế nào đạo hữu lại có thể nhìn ra thân phận của ta, và đã hạ độc gì trên người ta khiến ta mất hết pháp lực?" Nghe Diệp Khôn nói xong, Cô Hồng Nhan hít vào một hơi thật sau, ý không nghĩ thủ đoạn của Diệp Khôn lại đáng sợ như vậy, cũng may không phải là kẻ thù của hắn, nếu không thì đã vạn kiếp bất phục rồi.

"Nói cho đạo hữu biết cũng không có vấn đề gì, thực ra tại hạ có tu luyện một môn bí thuật có thể cảm ứng được tất cả các loại lệnh bài chứng thực thân phận của tất cả các môn phái, cho nên ta mới biết được lai lịch của đạo hữu đấy. Còn độc ta hạ trên người đão hữu chính là Thiên Chu Cốt Độc." Diệp Khôn đối với lời thỉnh cầu của Cô Hồng Nhan không thấy có điểm gì đáng dấu bèn nói ra.

Về thân phận của Cô Hồng Nhan thực ra Diệp Khôn không hề hay biết, chỉ là hắn quan sát biểu hiện của bên ngoài của y, và dựa vào liên hệ của Huyễn Ảnh Truy Tung để phán đoán bừa mà thôi.

Diệp Khôn đoán vậy là có mục đích của mình, kể cả đoán trúng hay không trúng thì hắn đều có kế sách riêng cho mỗi trường hợp hết rồi.

Nhưng thật không ngờ đoán mò vậy mà lại trúng, đây cũng là vì hắn đã âm thầm hạ độc lên người hắn trước, sau đó dùng lời lẽ đả kích, khiến cho đối phương lúng túng mà trúng kế, cuối cùng mặc dù không chịu thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận về thân phận của mình, chỉ cần như thế thôi là có thể đoán được.

Đến lúc Cô Hồng Nhan hỏi, hắn cố tình bịa đặt nói ra, khiến cho đối phương phải tin là thật, không có gì là nghi ngờ cả.

"Cái gì? Thiên Chu Cốt Độc? Là độc của Quỷ Linh Môn ở Việt Quốc, không lẽ đạo hữu là..." Vừa nghe thấy bốn chữ Thiên Chu Cốt Độc, sặc mặt Cô Hồng Nhan thoáng biến sắc nói.

"Ồ! Đạo hữu cũng biết loại độc này?" Thấy đối phương dường như nhận biết được Thiên Chu Cốt Độc, Diệp Khôn hơi ngạc nhiên vội cắt lời y hỏi.

"Đâu chỉ có biết, chính vì nó mà sư phụ ta đã mất mạng vào tay kẻ thù cách đây năm năm về trước. Không nghĩ tới đạo hữu lại có loại độc này." Cô Hồng Nhan nghĩ đến chuyện năm xưa, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi nói.

"Thì ra là vậy, người dùng độc hại sư phụ đạo hữu có lẽ là người của Quỷ Linh Môn rồi, nhưng tại hạ không phải là môn hạ của môn phái đó." Diệp Khôn hiểu tâm tư của Cô Hồng Nhan nói.

"Thôi kệ, không quản những chuyện này nữa, qua những gì đạo hữu đã và đang muốn làm, khiến cho tại hạ cam bái hạ phong rồi. Đã như vậy không biết bây giờ tại hạ nên làm gì để giúp đạo hữu." Trầm ngâm một lúc, Cô Hồng Nhan khẽ liếc mắt nhìn Diệp Khôn với ánh mắt kinh nghi cẩn thận nói.

"Không vội không vội, hai ta vừa gặp như là quen đã lâu, nào, cứ thoải mái thưởng rượu và đồ nhắm ở đây đã." Diệp Khôn nhìn Cô Hồng Nhan cười cười thản nhiên nói.

Nói rồi hắn cầm hẳn vò rượu lên ngửa cổ tu một hớp, sau đó chậm rãi thưởng thức đồ nhắm một cách rất sảng khoái.

Thấy Diệp Khôn như vậy, Cô Hồng Nhan chỉ hơi nhíu mày, sau đó hắn khẽ thở dài gạt bỏ qua những gì vừa mới trải qua, thoáng cái đã lấy lại được phong thái ban đầu.

Biểu hiện của Cô Hồng Nhan khiến cho Diệp Khôn phải ngừng lại một chút cười lớn tán thưởng, sau đó hai người giống như những người khác ở đây chén chú chén anh ngồi thưởng rượu cho tới tận sáng ngày hôm sau mới thôi.

...

Sáng ngày hôm sau, Diệp Khôn và Cô Hồng Nhan rời khỏi Tụ Quán Lâu tiến về phía phường thị trong Tinh Nguyên Thành.

Để chuẩn bị cho kế hoạch lần này không có sai sót gì, Diệp Khôn đã chủ động đề nghị Cô Hồng Nhan cùng đi tới phường thị để tìm mua những vật dụng cần thiết.

Cô Hồng Nhan đã leo lên lưng hổ cho nên không dám có dị nghị gì trước lời đề nghị của Diệp Khôn, y đành thuận theo hắn cùng tiến vào trong phường thị, nhân tiện cũng muốn tìm mua cho mình vài loại tài liệu mà y đang cần.

Đi cả ngày trong phường thị, Cô Hồng Nhan được chứng kiến cảnh Diệp Khôn vung tay mua đồ mà thầm kinh hãi trong lòng, y không thể tưởng tượng được hắn lại có nhiều tài phú đến như vậy.

Liền một lúc mua rất nhiều tài liệu chân quý mà không hề chớp mắt lấy một cái, số lượng linh thạch bỏ ra để mua chỗ tài liệu đó đâu phải là ít, chỉ tính hai ba món thôi cũng đã vượt quá hơn một ngàn khối hạ phẩm linh thạch rồi.

Hơn thế nữa, Diệp Khôn đúng là người cẩn thận, trong một ngày ở phường thị hắn đã dị dung vài lần để che mắt người khác, và tất nhiên Cô Hồng Nhan cũng phải dị dung theo hắn rồi.

Thể hiện của Diệp Khôn khiến cho Cô Hồng Nhan quá sợ hãi, hắn đúng là một người có tâm cơ, cho nên y không dám lên tiếng hỏi gì cả, mà chỉ lẳng lặng đi theo sau mà thôi.

Như vậy mới biết, đảm lược của Diệp Khôn rất lớn, và hắn không phải là quá ngạo mạn, chỉ dựa vào số tài phú hắn mang trên người có thể khẳng định hắn là một người thuộc vào thế lực nào đó rất cường đại rồi, nếu không hắn cũng sẽ không dám thể hiện ra ngoài như vậy đâu đấy, dù gì thất phu vô tội, hoài bích có tội, đạo lý này hầu như không một ai là không biết.

Chỉ có người mà đằng sau có thế lực lớn chống lưng thì mới dám phớt lờ đi như vậy.

Trong đầu Cô Hồng Nhan nghĩ về Diệp Khôn như vậy, điều này đã nằm sẵn trong kế hoạch của hắn.

Sở dĩ Diệp Khôn cố tình biểu hiện ra ngoài như vậy là muốn để cho Cô Hồng Nhan có cái nhìn khác về mình, khiến cho y hiểu sai và tưởng là ở đằng sau mình có thế lực lớn nào đó chống lưng. Như vậy mới khiến cho y phải kiêng kỵ, một lòng giúp mình không có dị tâm khác.

Cái đạo lý kia hắn sao lại không hiểu, nhưng hắn làm việc rất cẩn thận, ít để cho người khác chú ý đến, hơn nữa hắn đã có hậu thủ của mình rồi, cho nên mới ung dung thể hiện tiền tài ra ngoài.

...

Chỗ này là một hạp cốc nhỏ cách Tinh Nguyên Thành gần một trăm dặm về phía đông từ bên Việt Quốc kéo sang Tề Quốc.

Hạp cốc này khá là vắng vẻ, cảnh vật xung quang tiêu điều mang một vẻ không khốc, sinh khí ở đây rất kém, thay vào đó thì tử khí khá là dồi dào.

Thi thoảng có những trận cuồng phong lạnh thấu xương rít gào đi, chúng kéo theo những tử khí đập vào hốc đá ở trên cao tạo thành những tiếng vang quái dị nghe rất rợn người.

Bình thường chỗ này chẳng có ai qua lại, nếu có thì cũng chỉ có người tu tiên ngự khí phi hàng ngang qua mà thôi, phàm nhân thì tuyệt nhiên không có bất kỳ một người nào dám đặt chân vào phạm vi mười dặm quanh đây cả.

Lúc này đang là sáng sớm, mặt trời còn chưa nhô lên khỏi đỉnh núi, khiến cho ánh sáng không thể chiếu tới chỗ này được.

Vì vậy tử khí vẫn chưa được xua tan, càng khiến cho chỗ này càng thêm đáng sợ hơn.

Mặc dù vậy không có nghĩa là không có người dám xuất hiện ở đây vào lúc này.

Đột nhiên từ phía xa xa xuất hiện hai đạo độn quang chớp lên liên tục, thoáng cái đã tới trung tâm của hạp cốc và dừng lại trên một mỏm đá cao nhô ra từ vách núi ở gần đấy.

Hào quang thu liễm lại, liền xuất hiện hai bóng người, đó chính là Diệp Khôn và Cô Hồng Nhan.

"Cô đạo hữu, là chỗ này sao?" Vừa định thân lại, Diệp Khôn đem thần thức thả ra quan sát địa hình xung quanh, hắn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh nói.

"Đúng vậy! Chỗ này chính là Ô Cốc, là nơi đám người Uông Cẩn sẽ đi qua, và cũng là nơi tốt nhất để mai phục." Trái với Diệp Khôn, Cô Hồng Nhan đối với chỗ này không có gì là lạ, cho nên y vẫn tỏ ra bình thường nói.

"Quả nhiên là như vậy, Ô Cốc này tử khí rất nhiều, là một địa phương tốt để ra tay, chỉ là không biết đám người kia liệu có thực sự sẽ đi qua đây không a." Thu thần thức lại, Diệp Khôn tỏ vẻ hài lòng nói.

"Điều này thì đạo hữu cứ yên tâm, Du Vân Môn mặc dù là môn phái lớn, nhưng thế lực thù địch ở bên ngoài không hề ít, nếu trở về môn phái bằng những con đường khác sẽ chạm chán kẻ thù ngay, còn nếu đi đường vòng thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, cho nên chúng sẽ đi qua chỗ này, vì chỉ có con đường này là ngắn nhất và tỷ lệ gặp phải kẻ thù cũng thấp." Cô Hồng Nhan tự tin nói.

"Ân! Nói như đạo hữu thì con đường này khá là an toàn, cho nên sẽ là lựa chọn hàng đầu của họ để đi a." Diệp Khôn thấy vậy nói.

"Đúng vậy, từ trước đến nay đều thế mà." Cô Hồng Nhan nói.

"Ân! Tại hạ quên mất đạo hữu cũng là người của Du Vân Môn mà." Diệp Khôn nhìn Cô Hồng Nhan khẽ mỉm cười nói.

Thấy Diệp Khôn nói vậy, Cô Hồng Nhan không có phản bác gì cả, y cứ thế lẳng lặng đứng một chỗ tỏ ra vẻ đăm chiêu như là đang nghĩ điều gì vậy.

"Thời gian có lẽ không còn sớm nữa, tại hạ sẽ đi bày trận, xong đâu đấy còn phải nhờ vào đạo hữu a." Đợi một lúc sau, Diệp Khôn ngẩng mặt nhìn sắc trời nhàn nhạt nói.

Nói xong, cánh tay Diệp Khôn khẽ lật, lập tức trên tay hắn xuất hiện một bộ trận kỳ, đây đúng là Phục Nghê Trận mà hắn đã lấy được của đám người Tam đại gia tộc ở lần thí luyện trước.

Lúc này lấy nó ra để đối phó với đám người Du Vân Môn thật sự là quá tuyệt rồi.

Không hề chần chừ, Diệp Khôn đem Phục Nghê Trận ném lên không trung trước mặt, sau đó bờ môi hắn khẽ nhúc nhích đọc chú ngữ rất khó hiểu, đồng thời tay hắn vung vẩy đánh ra hai đạo pháp quyết lên thân trận kỳ.

Ngay lập tức, bộ trận kỳ loé lên hào quang chói mắt, sau đó chúng hoá thành tám đạo linh quang kích bắn về tám hướng khác nhau, đem phạm vi một trăm trượng bao phủ vào trong.

Từng đạo linh quang loé lên, sau đó quang cảnh trong phạm vi một trăm trượng có sự biến đổi nhỏ nhưng không đáng kể.

Đứng ở trong trận, nhưng không cảm nhận được một chút biến đổi nào, trong lòng Cô Hồng Nhan thoáng tỏ ra kinh ngạc.

Y đem thần thức thả ra tìm tòi một lúc thật lâu nhưng không phát hiện ra được điều gì cả, điều này lại khiến cho y cảm thấy sợ hãi thêm một lần nữa rồi.

"Diệp đạo hữu, không biết trận pháp đạo hữu vừa mới bày ra có tên là gì vậy? Tại hạ không thể nào phát giác ra được một điểm hiện diện của nó dù là nhỏ nhất." Đem ánh mắt kinh nghi nhìn về phía Diệp Khôn, Cô Hồng Nhan lên tiếng hỏi.

"Đó là Phục Nghê Trận, chắc đạo hữu cũng biết hoặc đã nghe qua nó." Diệp Khôn thản nhiên nói.

"Hả? Là Phục Nghê Trận? Diệp đạo hữu, cho đến lúc này ta thật sự vẫn không thể nào nhìn ra được rốt cuộc đạo hữu là người như thế nào đây, đến ngay cả trận pháp bậc này mà đạo hữu cũng có được." Cô Hồng Nhan hít vào một ngụm khí lạnh, hâm mộ nói.

Phục Nghê Trận mặc dù chưa được tận mắt thấy, nhưng danh khí của nó y cũng đã được nghe qua, có được trận pháp này thì tỷ lệ thành công của kế hoạch sẽ tăng lên rất lớn rồi đây.

Diệp Khôn không trả lời câu hỏi của Cô Hồng Nhan, hắn chỉ nhìn y cười một cách đầy bí hiểm để phô trương thanh thế của mình.

Thấy Diệp Khôn không trả lời, lại cười với mình như vậy, Cô Hồng Nhan không dám lên tiếng hỏi nữa, bí mật của người khác tốt nhất là biết càng ít thì càng tốt, nếu không sẽ dẫn đến hoạ sát thân lúc nào không ai có thể biết trước được.

Đạo lý đơn giản này y là người từng trải nên cũng hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.