Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 178: Giết Người Đoạt Bảo (1)



Cách Ô Cốc khoảng một dặm về phía đông, phía trên một đầm lầy đầy chướng khí.

Năm đạo độn quang với tốc độ rất nhanh bay vụt qua, nhưng khi vừa mới tới khoảng trung tâm đầm lầy thì nhao nhao dừng lại một cách đột ngột.

Sau khi quay quanh một vòng trên không, năm đạo độn quang ổn định lại tư thế lơ lửng trên không cách bề mặt đầm lầy hơn mười trượng.

Hào quang thu liễm lại, liền xuất hiện bốn nam một nữ.

Trong đó có một lão giả ước chừng sáu mươi tuổi, mặt lão nhỏ thót dài như mặt ngựa, bộ dạng nhìn rất gian xảo, một thân hồng khí lượn lờ nhìn rất yêu dị.

Từ khí tức trên người lão toả ra so với những người khác thì thấy lão là người có tu vi cao nhất, đã đạt tới Trúc Cơ Trung Kỳ.

Đứng bên cạnh lão là một thiếu nữ ngũ quan đầy đặn, làn da trắng trẻo, dáng người thướt tha, trên người nàng ta tản mát ra một cỗ lãnh khí khiến cho người khác khi tiếp xúc phải cảm thấy ớn lạnh.

Ba người còn lại thì một người là đại hán đã ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo có chút khờ khạo, nhưng ẩn trong mắt y không khỏi toát ra một tia giảo hoạt rất gian sảo.

Hai người kia đều là thiếu niên còn khá trẻ, dường như cùng một độ tuổi, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, dung mạo của hai người khá là anh tuấn.

Ngoại trừ lão giả mặt ngựa có tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ ra, thì bốn người này đều có tu vi như nhau, Luyện Khí Kỳ tầng mười ba.

"Sư thúc, đột ngột dừng lại thế này không lẽ thúc phát hiện ra điều gì?" Bốn người liếc mắt nhìn nhau ai lấy đều cảm thấy khó hiểu khi lão giả đột nhiên bảo họ dừng lại, thiếu nữ vội lên tiếng hỏi.

"Ta cảm nhận được khí tức của Cô Hồng Nhan ở phía trước, lần này thì trời đã giúp ta rồi. Hắc hắc." Trên mặt lão giả hiện lên một vẻ đắc ý, cười nói.

"sư thúc, là hắn sao? Tại sao hắn lại ở chỗ này, không phải lần trước hắn đã tới Việt Quốc để lẩn trốn sao?" Nghe lão giả nói, thiếu niên bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, sư thúc! Tiểu tử này đã bị trục xuất ra khỏi sư môn, hơn nữa bây giờ hắn đã trở thành kẻ thù của bổn môn, hắn còn dám lảng vảng chỗ này sao? không lẽ là cạm bẫy?" Thiếu niên còn lại tỏ vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi.

"Hừ! Tiểu tử này đang cầm thứ lão phu cần, mặc kệ hắn xuất hiện ở chỗ này với mục đích gì, thứ ta cần nhất định ta phải có." Lão giả không quan tâm lắm lời nói của hai thiếu niên, vẻ mặt tỏ ra gian xảo nói.

"Được rồi! Các ngươi theo ta, qua bên đó xem thế nào, ngoài hắn ra ta còn cảm ứng được một tia khí tức khác nữa." Ngừng lại một chút, lão giả đem ánh ào ào nhìn về phía trước nói.

"Còn có người khác? Xem ra sắp có kịch hay để xem rồi a."

Vừa mới dứt lời, toàn thân lão giả hào quang cùng một chỗ hoá thành một đạo độn quang bay đi.

Sau khi khẽ cười nói ra một tiếng, thiếu nữ và ba người còn lại cũng hoá thành độn quang bám theo sau lão giả.

...

Trung tâm Ô Cốc, lúc này không thấy bóng dáng của Diệp Khôn và Cô Hồng Nhan đâu cả, quang cảnh ở đây vẫn như mọi khi dường như không có gì thay đổi.

Đột nhiên một đạo trận cuồng phong thổi qua, chớp mắt một cái liền thấy năm đạo độn quang loé lên từ phía xa rồi xuất hiện ở bên ngoài lối vào Ô Cốc.

Hào quang loé lên rồi vụt tắt, ngay sau đó năm người lão giả lúc trước xuất hiện.

Đám người này chính là người của Du Vân Môn mà Cô Hồng Nhan đã nói, lão giả có tu vi cao nhất kia chính là Uông Cẩn.

“Sư thúc, tới đây rồi nhưng sao đệ tử không thể cảm ứng được điều gì, từ chỗ này đến trung tâm Ô Cốc cũng chỉ còn khoảng năm mươi trượng mà thôi đấy.” Đem thần thức thả ra dò xét một lượt, sau đó trung niên lên tiếng hơi nghi ngờ hỏi.

Thấy trung niên hỏi vậy, những người còn lại biểu hiện ra ngoài cũng không khác là mấy, theo như lão giả Uông Cẩn nói thì Cô Hồng Nhan ở chỗ này, nhưng tới nơi lại không cảm ứng được khí tức của hắn dù chỉ là một tia nhỏ nhất, khiến cho ai lấy đều cảm thấy nghi ngờ.

“Ân! Lúc nãy trên đường tới đây lão phu vẫn đem thần thức tập chung cảm ứng khí tức của hắn, nhưng mới đây thôi đã không thể cảm ứng được nữa rồi, xem ra hắn đã phát hiện ra chúng ta và đã bỏ trốn rồi a.” Uông Cẩn cũng đem thần thức ra dò xét một lượt nhưng không phát hiện ra được gì, sau đó hơi âm trầm lên tiếng nói.

“Hừ! Chắc chắn hắn vẫn còn ở gần đây và đang ẩn núp ở chỗ nào đó, đi, chúng ta vào trong cốc.” Uông Cẩn hừ nhẹ một tiếng, tinh quang trong mắt lão lóe lên, đồng thời khóe miệng khẽ nhếch nói.

Dứt lời, toàn thân hắn hào quang cùng một chỗ, sau đó hóa thành một đạo độn quang bay vụt vào trong cốc.

Đám người còn lại thấy vậy chỉ khẽ liếc nhìn nhau một cái, sau đó cũng không thấy ai lên tiếng nói gì, cùng nhau hóa thành độn quang đuổi theo lão giả.

Năm đạo độn quang nối theo nhau tiến vào sâu bên trong khu vực trung tâm Ô Cốc, tốc độ của độn quang rất nhanh, cho nên chẳng mấy chốc đã tới được khu vực trung tâm.

“Hắc hắc. Hóa ra tiểu tử ngươi đang trốn ở đây, đã gặp ta rồi còn không hiện thân.” Độn quang vừa dừng lại, còn chưa kịp thu hồi thì từ bên trong đã truyền ra giọng nói đầy đắc ý của Uông Cẩn.

Thấy Uông Cẩn nói ra lời này, những người còn lại hơi kinh ngạc, đồng thời không hẹn đều cùng nhau đem ánh mắt đề phòng nhìn theo lão.

Lời vừa dứt, thân hình của năm người một lần nữa hiện ra, Uông Cẩn đứng phía trước đem ánh mắt đầy kinh nghi nhìn về một phía với vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

“Uông Cẩn, lão già khốn khiếp, như vậy mà cũng bị lão phát hiện ra a.” Cùng lúc đó, không gian chỗ đám người Uông Cẩn đang nhìn vào vặn vẹo một hồi, thân hình Cô Hồng Nhan liền xuất hiện.

Trái với suy nghĩ của Uông Cẩn, Cô Hồng Nhan khi gặp lão không hề có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại hắn còn rất tươi cười, mà trên khóe miệng luôn nở nụ cười đầy bí hiểm nhìn lão.

Biểu hiện của Cô Hồng Nhan khiến cho Uông Cẩn phải nhăn mày, lão còn chưa kịp có phản ứng gì thì đột nhiên sắc mặt trở lên đại biến, bởi vì ngay lúc đó Cô Hồng Nhan lại biến mất không thấy đâu nữa, mà nụ cười bí hiểm của hắn lại để cho lão có cảm giác không yên.

“Không tốt, các ngươi mau lui lại phía sau.” Tinh quang trong mắt Uông Cẩn lóe lên, ngay sau đó như cảm ứng được gì lão liền hét lớn lên một tiếng, đồng thời thân hình lão lóe lên vội lui về phía sau.

Cùng lúc đó, không có dấu hiệu nào báo trước, đột nhiên không gian xung quanh đám người Uông Cẩn vặn vẹo một hồi, sau đó toàn bộ quang cảnh đã biến đổi trở thành một vùng núi non lởm trởm, không còn là Ô Cốc như trước nữa.

Phản ứng của Uông Cẩn tuy nhanh nhưng cũng không thể thoát khỏi chỗ này, lão chỉ có thể lùi lại được tầm một trăm trượng thì phải dừng lại bởi vì không thể lùi xa thêm được nữa.

Đến lúc này, sắc mặt Uông Cẩn càng trở lên khó coi hơn, lão cố gắng muốn lùi xa hơn thêm nữa nhưng không được, càng cố gắng lão càng bị một lực lượng vô hình nào đó rất quỷ dị ngăn lại.

Là người từng trải, gặp phải tình cảnh này Uông Cẩn đã nhận ra bản thân mình đã rơi vào bẫy của đối phương, chắc chắn đã rơi vào trận pháp nào đó có tính chất vây khốn rồi, như thế mới có thể giải thích được việc lão bị ngăn lại không thể đi ra.

Uông Cẩn đã vậy thì đám người còn lại khỏi phải nói, ngay khi lão hét lên, bọn họ cũng có hành động rất nhanh nhưng không thể nhanh hơn lão được.

“Chuyện này là thế nào, tại sao Ô Cốc lại biến thành núi đá thế này? Sư thúc!” Biết đổi đột khởi quá nhanh, tất cả mọi người đều có chút sợ hãi, thiếu nữ duy nhất ở đây không dám tin vào mắt mình lên tiếng hỏi.

Lời của thiếu nữa vừa dứt, những người khác còn chưa kịp có phản ứng gì khác thì dị biến lại nổi lên khiến cho ai lấy đều phải sợ ngây người.

Đột nhiên, không gian một lần nữa vặn vẹo, theo đó từng trận tiếng động ông ông vang lên, phạm vi một trăm trượng đổ lại hào quang liên tục chớp lên, ngay sau đó lấy mắt thường cũng có thể thấy được nó đang co rút lại.

Cùng lúc đó, sắc mặt của Uông Cẩn và những người khác trở lên sợ hãi đến cực điểm, bởi vì theo hào quang đang co rút lại, bọn họ cũng bị lực lượng vô hình dồn đẩy vào trong.

Thời gian ước chừng nhấp một ngụm trà trôi qua, hào quang bên ngoài lóe lên một cái rồi biến mất không thấy gì nữa, lúc này đám người Uông Cẩn đang tụ tập đứng ở một chỗ, trên mặt ai lấy đều lộ rõ vẻ hoảng sợ khó mà nói thành lời.

Không cần phải trực tiếp tiếp xúc qua, chỉ cần dùng thần thức thả ra cảm ứng, bọn họ cũng biết bản thân đã bị vây hãm lại ở trong một không gian với độ rộng chỉ có hai mươi trượng mà thôi.

“Không tốt rồi! Chúng ta đã bị vây khốn trong trận pháp, không biết là trận pháp gì mà lão phu không nhất thời không thể làm gì được để thoát ra ngoài.” Đem thần thức thả ra tìm tòi một lúc, sắc mặt Uông Cẩn trở lên khá âm trầm có chút sợ hãi nói.

“Cái gì? Chúng ta bị vây trong trận pháp, hơn nữa sư thúc không có cách nào để thoát ra ngoài. Chuyện này…” Đứng bên cạnh nghe Uông Cẩn nói vậy, trung niên giật mình hoảng sợ lên tiếng.

“Ha ha. Các người thân bị vây hãm trong Phục Nghê Trận của ta thì đừng có mơ mà đi ra ngoài.” Trung niên vừa dứt lời, thì một tiếng cười lớn kèm theo giọng nói đầy đắc ý từ bên ngoài truyền tới.

Theo sau đó, không gian trước mặt đám người Uông Cẩn khoảng hơn mười trượng ở bên ngoài vặn vẹo một hồi, thân hình Diệp Khôn và Cô Hồng Nhan liền hiện ra.

Sự xuất hiện của hai người khiến cho đám người Uông Cẩn nhao nhao như lâm đại địch, không những thế, khi nghe tới Phục Nghê Trận liền khiến cho thân thể Uông Cẩn không rét mà run, nhưng lão vẫn cố giữ bình tĩnh không dám để lộ ra ngoài.

Đám người còn lại chỉ tỏ ra hoảng hốt khi thấy hai người xuất hiện mà thôi, chứ bọn họ không biết sự lợi lại của Phục Nghê Trận cho nên không có phản ứng gì thái quá, nhưng Uông Cẩn thì khác, lão đã là cao thủ Trúc Cơ, cho nên đại danh của Phục Nghê Trận lão biết rất rõ.

Phục Nghê Trận uy danh như thế nào, lão rất hiểu cho nên mới biểu hiện ra ngoài như vậy, lão thật sự không dám nghĩ tới lại bị vây hãm trong trận ở hoàn cảnh này.

Hít vào một hơi thật sâu kìm nén lại sự sợ hãi, Uông Cẩn liền đem thần thức thả ra quét lên người Diệp Khôn một lượt, ngay sau đó sắc mặt lão trở lên rất khó coi.

“Có lầm không đây, tiểu tử lạ mặt kia mới chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, tại sao hắn lại có được Phục Nghê Trận, đừng nói là mình, ngay cả một cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ thậm trí là cao thủ Kết Đan Kỳ cũng không phải ai cũng có thể có được đấy. Rốt cuộc kẻ này là kẻ nào, hắn lại đi chung với Cô Hồng Nhan nữa…” Thu thần thức lại, Uông Cẩn tỏ ra âm trầm thầm nghĩ,

Đám người bên cạnh Uông Cẩn mặc dù không nhìn ra được sự sợ hãi của lão, nhưng bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, nhìn vào sự biến đổi trên mặt lão và tình hình trước mắt ai lấy đều cảm thấy không ổn chút nào.

"Sư thúc, chúng ta đã bị vây khốn ở đây, vậy bây giờ phải làm thế nào?" Thiếu niên đứng bên cạnh đột nhiên có chút sợ hãi lên tiếng hỏi.

"Phục Nghê Trận...Phục Nghê Trận...Hả? Trận pháp này...sư thúc, làm thế nào bây giờ?" Thiếu niên còn lại từ đầu đến giờ mặc dù có sợ hãi nhưng vẫn âm thầm suy nghĩ tới điều gì đó, tới lúc này hắn nhớ tới lai lịch của Phục Nghê Trận trong lòng càng thêm hoảng sợ quay ra lão giả nói.

"Phục Nghê Trận, nó có lai lịch như thế nào?" Đứng bên cạnh, thấy biểu hiện của thiếu niên như vậy thiếu nữ thoáng kinh ngạc hỏi.

"Ta cũng không hiểu rõ lai lịch của nó như thế nào, nhưng ta đã từng thấy nó ở trên điển tịch, chỉ biết nó rất lợi hại, cao thủ Trúc Cơ bị vây khốn bên trong thì cũng khó mà thoát ra." Thiếu niên đem ánh mắt đầy sợ hãi nhìn về phía Uông Cẩn nói.

"Mấy người nói nhảm đủ chưa? Ta có một cuộc giao dịch muốn nói với các ngươi, chỉ cần các ngươi đồng ý ta sẽ thả các ngươi đi, thế nào?" Thấy đám người Uông Cẩn hơi nhiều lời, Diệp Khôn không muốn mất thời gian thêm nữa vội cắt lời của thiếu niên, lạnh lùng nói.

Nghe Diệp Khôn nói xong, đám người Uông Cẩn lúc này mới ngẩn ra, đồng thời đem ánh mắt đề phòng đặt lên trên người hắn.

"Vị tiểu hữu này, không biết tiểu hữu muốn giao dịch cái gì với chúng ta." Tự định giá một chút, tinh quang trong mắt Uông Cẩn lóe lên, sau đó lão nhìn thẳng Diệp Khôn hỏi.

Trong lúc lão hỏi, cánh tay của lão đột nhiên đưa về phía sau búng ra một tia tinh ti rất nhỏ bé vào trong không gian, tia tinh ti này không hề phát ra một chút linh lực nào cho nên những người ở đây không hề cảm ứng được gì, nó cứ vậy chìm vào hư không, không thấy đâu nữa.

Tuy nhiên, cùng lúc đó thì Cô Hồng Nhan đứng ở ngoài chợt hơi nhíu mày, hắn đem thần thức đảo qua xung quanh một lượt nhưng không phát hiện ra được điều gì cả, trong lòng mang đầy nghi hoặc nhưng không có lên tiếng nói gì cả, cứ thể lẳng lặng đứng ở một bên.

...

Hiện bản thân đang bị hãm trong Phục Nghê Trận, Uông Cẩn không dám biểu hiện ra ngoài khiến cho đối phương bị kích động, cho nên lão chịu nép vế một chút để xem tình hình thế nào.

Mặc dù Diệp Khôn và Cô Hồng Nhan chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ, nhưng có trời mới biết hai người có thủ đoạn gì để đối phó với mình, dù gì thì bản thân đang bị vây hãm trong trận, cho nên thần thông không thể phát huy ra được hết, vì vậy mà Uông Cẩn không dám vọng động.

"Cái này thì đơn giản, chỉ cần các người giao ra Huyết Cương Đỉnh, sau đó để ta hạ cấm chế trên người là được.” Diệp Khôn tỏ vẻ bình thản, khẽ cười cười nói.

“Cái gì? Ngươi muốn Huyết Cương Đỉnh, lại còn muốn hạ cấm chế trên người chúng ta.” Nghe Diệp Khôn nói, Uông Cẩn giật mình kinh ngạc nói.

“Như thế nào? Các hạ không muốn sao?” Diệp Khôn lạnh lùng nói.

“Hừ! Huyết Cương Đỉnh không thể giao cho ngươi, để ngươi hạ cấm chế càng không thể…” Uông Cẩn hừ nhẹ một tiếng lạnh lùng nói.

“Diệp đạo hữu! Không ổn rồi, lão ta đã âm thầm gọi tiếp viện, chúng ta phải nhanh chóng ra tay, nếu không sẽ không còn thời gia nữa.” Đứng một bên nghe Diệp Khôn và Uông Cẩn nói chuyện, đột nhiên Cô Hồng Nhan có vẻ khẩn trương nói.

“Gọi tiếp viện? Từ khi nào sao ta không phát hiện ra? ” Thấy Cô Hồng Nhan nói vậy, sắc mặt Diệp Khôn thoáng thay đổi, hắn hơi nghi ngờ hỏi lại.

“Khi nãy ta có dự cảm trong lòng, nhưng lúc đó nhất thời không thể nghĩ ra là vì sao, bây giờ thì ta đã hiểu tại sao lại có dự cảm đó. Nếu ta đoán không nhầm thì lão đã thi triển bí thuật độc môn Hồi Nguyên Khứ Lưu để gọi cứu viện.” Cô Hồng Nhan nhớ lại điều gì đó nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.