Nghịch Thiên Tu Tiên

Quyển 2 - Chương 182: Kiếm Tu



Biểu hiện của Tiểu Bạch khiến cho Diệp Khôn phải dở khóc dở cười, tiểu tử này cũng biết quan tâm người khác rồi cơ đấy.

Nghĩ thoáng ra, việc này có lẽ không gấp gáp được, vẫn cần phải có thời gian để nghiên cứu tìm hiểu, rất có thể do tu vi vẫn còn thấp nên không nhìn ra được sự nghịch lý ở đây, nhưng rồi sẽ có một ngày, khi mà tu vi đã đạt đến trình độ nhất định nào đó sẽ nhìn ra được.

“Việc trọng yếu nhất bây giờ là tấn cấp lên Trúc Cơ, sau đó tới Ngũ Hành Thiên Linh Điện đạt lấy truyền thừa của Ngũ Hành Phái, tới lúc đó có lẽ mình phải rời khỏi Việt Quốc, tới những nơi phồn hoa hưng thịnh hơn của tu tiên giới, như vậy thì mới có cơ hội thăng tiến được.” Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn liên tục lóe lên, hắn nghĩ ngay đến việc mà hắn cần làm trong khoảng thời gian sắp tới.

Nghĩ rồi, Diệp Khôn liền để cho Tiểu Bạch rời khỏi mình, sau đó hắn trút hết y phục trên người ra rồi nhảy xuống tiểu hồ ngâm mình dưới đó.

Đã nhiều ngày rồi hắn chưa xuống đây, lần này tới, lại vừa mới trải qua trận chiến với đám người Uông Cẩn kia, ít nhiều cũng bị hao tổn nguyên khí, cho nên hắn không bỏ qua mà xuống dưới để ngâm mình, vừa giúp bản thân tẩy rửa, củng cố kinh mạch, vừa tu bổ nguyên khí đã bị tổn hao.



Phía trên một khu rừng rậm, môt đạo thanh quang thoắt ẩn thoắt hiện trên không trung xẹt qua với tốc độ rất nhanh, đạo thanh quang khi tiến tới khu vực biên giới của khu rừng thì bất chợt dừng lại lơ lửng trên không.

Hào quang thu liễm lại, Diệp Khôn liền xuất hiện ngay ở đó, cơ thể hắn lơ lửng trên không, hai tay khoanh vào trước ngực, trong đó một tay cầm Thủy Linh Kiếm, mắt hướng về phía trước, phong thái tiêu sái y như là một vị lãng khách giang hồ vậy.

“Ở phía trước hình như đang xảy ra tranh đấu, mặc dù thần thức của mình không thể tới đó, nhưng uy lực của trận triến khá lớn, từ đây cũng có thể cảm nhận được dư ba của nó phát ra.” Hai lông mày Diệp Khôn nhíu lại, mắt vẫn hướng về phía xa xa, miệng thì thào nói.

Đưa tay lên sờ sờ cằm, Diệp Khôn biểu hiện ra ngoài như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau, dường như đã có chủ ý, toàn thân hắn thanh quang cùng một chỗ lóe lên, hóa thành một đạo độn quang nhằm hướng đang xảy ra tranh chấp bay tới.



Chỗ này là một vùng bình nguyên rộng lớn, xung quanh cỏ cây hoa lá xanh mơn mởn, xen lẫn trong đó còn có những kỳ hoa dị thảo nhìn rất lạ mắt, trên trời chớp nhoáng xuất hiện nhiều loại linh cầm, từ bình thường cho đến quái dị xẹt qua rồi biến mất với tốc độ rất nhanh.

Ở một góc bình nguyên, giáp với cánh rừng mà Diệp Khôn vừa mới đi qua, một bầu không khí hết sức nặng nề đang diễn ra ở đây.

Trên trời, vài đạo linh quang chói mắt bay lượn rồi va chạm vào nhau tạo ra những tiếng nổ lớn không dứt, nhìn kỹ lại, thì bên trong những đạo linh quang đó là những pháp khí với đủ loại hình dạng khác nhau đang điên cuồng lao vào tấn công.

Nhưng nhìn vào tình thế trước mắt, dường như có năm đạo linh quang đang tấn công lại hai đạo linh quang khác, lấy nhiều địch ít, thế nhưng rõ ràng năm đạo linh quang này lại đang ở thế hạ phong, luôn bị hai đạo linh quang kia dồn ép phải thối lui liên tục.

“Ầm!” Một tiếng nổ mạnh vang lên.

Bảy đạo linh quang đột nhiên va chạm mạnh với nhau, sau đó tách ra làm hai hướng thối lui về sau.

Nhìn lại thì thấy, bảy đạo linh quang đó ngay khi tách ra thì rơi xuống phía dưới, nằm gọn trên tay của bảy người đang đứng ở dưới mặt đất.

Bảy người này chia làm hai phe đứng đối diện với nhau, một bên có năm người tất cả đều là nam, bên kia thì một nam một nữ.

Năm người bên này đều là thiếu niên còn trẻ tuổi, nhìn bộ dạng bên ngoài của họ thì ít tuổi nhất cũng phải mười năm, lớn tuổi nhất khoảng chừng mười chín hai mươi.

Tướng mạo cả đám không có gì đặc biệt cho lắm, người thì ngũ quan bình thường nhưng hai mắt lại hơi híp lại, người thì trên mặt có mụn cơm to bằng đầu đũa, người thì có khuôn mặt dài như mặt ngựa, một mắt nổ, một mắt xịt nhìn rất xấu xí, một người khác có khuôn mặt tròn béo ú, hai má phệ ra, hai mắt híp vào nhìn rất buồn cười, người cuối cùng trong nhóm này tướng mạo có chút dễ nhìn hơn một chút, nhưng bù lại đầu hắn lại không có tóc, để trọc như một nhà sư vậy.

Đám người này ăn mặc trang phục giống hệt nhau, hiển nhiện bọn họ là người cùng một môn phái. Trong năm người thì thiếu niên mắt híp là người có tu vi cao nhất, Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, thiếu niên đầu trọc thì có tu vi thấp nhất, Luyện Khí Kỳ tầng mười hai, còn lại những người khác đều có tu vi giống nhau, Luyện Khí Kỳ tầng mười ba.

Pháp khí của năm người sử dụng cũng không giống nhau, thiếu niên híp mắt sử dụng một thanh Hắc Sắc Phi Đao, thiếu niên mặt có mụn cơm sử dụng một cặp Thiết Thủ, thiếu niên mặt ngựa sử dụng một thanh Phi Kiếm, thiếu niên mặt ú thì sử dụng một cái Túi Càn Khôn, còn thiếu niên đầu trọc thì sử dụng một cây Thiết Phiến. Những pháp khí này của bọn họ đều là nhị giai trung phẩm, phẩm chất cũng không hề tệ.

Phía bên này, người nam là một thiếu niên trẻ tuổi ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo anh tuấn, là một mỹ tam tử. Thiếu nữ đứng ở bên cạnh có vẻ ít hơn một đến hai tuổi, dung mạo của nàng này so với thiếu niên cũng không hề thua kém, là một mỹ nữ rất xinh đẹp.

Khí tức trên người hai người tỏa ra rất quỷ dị, thần thức đảo qua cũng không nắm bắt được rõ ràng, khí tức lúc có lúc không, nhưng vẫn có thể khẳng định, tu vi của hai người không quá Luyện Khí Kỳ tầng mười ba.

Trang phục của hai người là một kiểu giống nhau, nhưng nhìn qua có chút phong thái cổ xưa, sau lưng mỗi người còn đeo một vỏ đựng binh khí khá lớn, không hề giống với người tu tiên bình thường chút nào.

Đặc biệt hơn nữa, pháp khí của hai người sử dụng không hề giống với những người kia, cũng không giống với những tu sĩ khác ở tu tiên giới, nếu so với Diệp Khôn thì có một chút tương đồng.

Lúc này nhìn vào thì thấy, trên tay mỗi người đang cầm một thanh cự kiếm lớn gấp mấy lần những thanh kiếm bình thường của kiếm khách ở thế tục.

Hai thanh kiếm này so về hình dạng và kích thước rất giống nhau, nói nó là một cặp cũng không sai, chỉ khác ở chỗ là, thanh cự kiếm trên tay thiếu niên có màu xanh lam, còn của thiếu nữ là màu huyết hồng.

Một thanh tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, còn một thanh tỏa ra nhiệt khí nóng khủng khiếp, nếu để một người bình thường đứng gần hai thanh kiếm này, chắc chắn sẽ bị hàn khí và hỏa khí công tâm mà mất mạng ngay lập tức.

Cẩn thận nhìn kỹ qua, trên thân hai thanh kiếm này có những đường nét hoa văn ẩn bên trong rất sống động, hơn nữa còn tỏa ra khí tức có chút cổ xưa y như phong thái trên trang phục của bọn họ vậy. Hai thanh kiếm này phẩm chất cũng không tệ, thần thức khẽ đảo qua cũng cảm nhận được chúng đều là pháp khí nhất giai trung phẩm.

Không biết lai lịch của hai người này như thế nào, nhưng hiển nhiên bọn họ không phải là người bình thường rồi.

Bởi lẽ, trải qua một trận chiến vừa rồi, phong thái của thiếu niên và thiếu nữ vẫn ung dung như thường, còn năm người kia thì biểu hiện ra ngoài khá là vất vả, sắc mặt ai lấy ít nhiều đều có sự biến đổi rõ ràng.

“Hai vị đạo hữu, chuyện vừa rồi chẳng qua là hiểu nhầm, mong hai vị quân tử không chấp tiểu nhân mà bỏ qua cho.” Năm người đưa mắt liếc nhìn nhau, ai lấy đều thấy được trong mắt đối phương xuất hiện một tia kiêng kỵ, ngầm hiểu ý của nhau, thiếu niên mắt híp dường như là người cầm đầu đám người này, hắn vội chắp tay hướng thiếu niên và thiếu nữ ra vẻ xin lỗi nói.

Bốn người còn lại thì không có biểu hiện gì khác, bọn họ đứng yên tại chỗ, đưa mắt hướng về hai người phía trước chờ xem biểu hiện của họ như thế nào.

“Hiểu nhầm? Các vị đạo hữu có lầm hay không đấy? Vừa rồi các người còn muốn chúng ta giao ra tất cả tài bảo, nếu không thì sẽ không tha cho chúng ta cơ mà?” Thiếu niên cầm cự kiếm nghe vậy khẽ nhướng mày, y thấy đối phương không đánh lại được mình nên thay đổi chủ ý nói ra một câu rất nực cười, khiến cho y có chút tức cười rồi.

“Hừ! Không phải các ngươi ỷ đông hiếp yếu, muốn giết người cướp bảo sao? Đánh không lại bây giờ còn định giở trò gì đây?” Thiếu nữ đứng vên cạnh hừ nhẹ một tiếng, trên mặt tỏ ra vẻ khinh miệt lạnh lùng nói.

“Cái này…ban đầu là đám huynh đệ ta sai, nhưng chuyện gì cũng có thể thương lượng, thôi thì chúng ta bắt tay giảng hòa a.” Sắc mặt thiếu niên híp mắt hơi đổi, vẫn tỏ ra hối lỗi nói.

“Hừ! Đứng có nhiều lời, muốn thương lượng thì hãy xuống âm tào địa phủ mà thương lượng với Diêm Vương đi.” Thiếu niên cầm cự kiếm hừ một tiếng, lạnh lùng nói.

Lời còn chưa dứt, đột nhiên tay còn lại của thiếu niên chụp vào đốc kiếm, sau đó quét một vòng từ đằng trước về phía sau chém ra một kiếm đầy uy lực về phía trước, đồng thời cơ thể y nhoáng lên một cái, liền biến mất không thấy đâu nữa.

“Không tốt! Mau tránh.” Sắc mặt thiếu niên mắt híp đại biến, hắn hét lên một tiếng thật lớn, đồng thời toàn thân thanh quang lóe lên vội lui về phía sau.

Biến khởi vội vàng, tuy nhiên bốn người còn lại cũng kịp phản ứng, bọn họ nhao nhao thả ra linh quang hộ thể rồi mỗi người mỗi hướng phi thân né tránh.

Có điều, động tác của bọn họ tuy nhanh, nhưng vẫn còn chậm một chút.

“A…”

Hai tiếng rú thảm vang lên, quay đầu lại nhìn thì thấy cơ thể thiếu niên béo ú bị chẻ ra làm hai, còn thiếu niên mặt ngựa bị cắt ngang nửa người, máu tươi văng tung tóe văng ra xung quanh nhìn mà thấy sợ.

Hào quang lóe lên, đã thấy thiếu niên cầm cự kiếm xuất hiện tại chỗ cũ, trên khóe miệng y không khỏi nở một nụ cười đầy đắc ý.

Ngay khi thiếu niên vừa xuất hiện trở lại, thiếu nữ ở bên cạnh cũng động thân ra tay.

Khác với cách thức của thiếu niên, thiếu nữ chợt tung mình nhảy lên cao khoảng hơn mười trượng, sau đó hai tay nắm chặt đốc kiếm chém liên tiếp ba kiếm về phía trước.

Tiếng rú thảm của hai đồng bạn vang lên khiến ba người còn lại rùng mình một cái, cũng may là bọn họ nhanh chân hơn một chút, cho nên mới tránh được nhất kiếm đoạt mạng của đối phương.

Trên mặt còn chưa hết sợ hãi, đột nhiên trong lòng cả ba người nhảy dựng lên, một mối nguy cơ đầy chết chóc từ phía trên cao ập xuống đỉnh đầu của mỗi người.

Không kịp có hành động gì, cả ba người chỉ có thể ngả người qua một bên để tránh mà thôi.

“A…”

Cũng như lần trước, nhưng lần này là ba tiếng rú thảm thiết vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy ba cái xác không hồn nằm ở dưới mặt đất bên cạnh vũng máu đang chảy ra không ngớt, cái thì mất đầu, cái thì thủng ngực, cái thì bị chém vát nửa người, cảnh thượng nhìn mà ớn lạnh.

Thiếu nữ nhìn ba cái xác nằm dưới đất bờ môi khẽ nở nụ cười, sau đó nàng khẽ hất cự kiếm về phía sau tra luôn vào vỏ, rồi từ phía trên nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất đứng bên cạnh thiếu niên.

Thiếu niên lúc này cũng đã tra kiếm vào vỏ, y đưa mắt liếc nhìn thiếu nữ với vẻ hài lòng, sau đó, y khẽ phẩy tay, toàn bộ túi trữ vật của đám người kia liền bị một luồng cuồng phong quấn lấy bay về trên tay y.

Ngay sau đó, thiếu niên khẽ búng ngón tay, lập tức năm đạo liệt hỏa từ tay y bắn ra, đem toàn bộ xác của năm người đốt thành tro tàn.

“Nếu biết trước thực lực của đám người này chỉ có vậy thôi, thì lúc đầu cũng không cần phải phí sức, tốn thời gian dò xét chúng làm gì cả a.” Đem túi trữ vật cất vào trong người, thiếu niên mỉm cười quay sang thiếu nữ nói.

“Đúng vậy! Tuy nhiên cẩn thận một chút vẫn hơn, ai bảo chúng dám có ý đồ xấu với huynh muội ta chứ, chúng chết vẫn không hết tội đâu đấy.” Thiếu nữ mỉm cười nói.

“Huynh, lần này chúng ta hạ sơn, hay là tranh thủ thời gian đi quanh quanh chơi mấy vòng được không?” Ngừng lại một chút, thiếu nữ chợt nghĩ tới điều gì đó nói.

“Không được! Sư phụ đã dặn dò từ trước, chúng ta sau khi lấy được vật kia thì phải lập tức hồi sơn ngay. Hiện tại chưa phải là lúc môn phái ta có thể xuất hiện lại ở tu tiên giới, nếu để người khác biết được lai lịch của chúng ta thì rất dễ sẽ bị kẻ thù tìm đến truy sát, tới lúc đó thì hậu hoạn khó mà lường được.” Sắc mặt thiếu niên đang tươi cười bất chợt trầm xuống khi nghe thiếu nữ nói, y nghiêm nghị nhìn nàng căn dặn.

“Điều này…nếu huynh đã nói như thế thì thôi đi. Vậy chúng ta mau tới Tinh Nguyên Thành thôi.” Thấy vậy, thiếu nữ tỏ vẻ không muốn, nhưng sự việc nghiêm trọng nên nàng đành nghe lời thiếu niên mà không dám có ý gì khác nữa, vội nói.

Thiếu niên hiểu tính tình của thiếu nữ cho nên cũng thông cảm cho nàng phần nào, y nghe nàng nói, liền nhớ tới chuyện chính vội gật đầu đồng ý.

Thế nhưng, khi y chuẩn bị rời đi thì đột nhiên sắc mặt có biến đổi lớn, sau đó y vội quay đầu qua bên phải nhìn chằm chằm vào khoảng không ở phía trước.

“Vị đạo hữu này, nếu đã tới sao còn không hiện thân gặp mặt, chẳng nhẽ ngươi đối với huynh muội ta là có ý đồ không tốt?” Hai mắt thiếu niên híp lại, sau đó lạnh lùng nói ra một câu.

Thiếu nữ ở bên cạnh thấy biểu hiện của thiếu niên có chút khác thường, nàng còn chưa hiểu nguyên nhân là do đâu thì đã nghe thấy lời của y nói, đã khiến cho nàng ngẩn ra, trên mặt hiện lên một tia sợ hãi, đồng thời đem ánh mắt nghi hoặc nhìn theo.

“Ồ! Không nghĩ tới đạo hữu lại phát hiện ra ta?” Đột nhiên, một giọng nói đầy kinh ngạc của một nam tử vang lên.

Lời vừa dứt, khoảng không cách chỗ thiếu niên và thiếu nữ khoảng chừng năm mươi trượng hơi nhôn nhạo một hồi, sau đó liền xuất hiện một thiếu niên với tướng mạo bình thường.

Thiếu niên này tuổi còn trẻ, vận một bộ y phục bình thường màu nâu, hai tay khoanh trước ngực, trên tay phải còn cầm một thanh trường kiếm, nhìn bộ dạng cứ như là một kiếm khách vậy.

Người này không phải ai xa lạ, hắn chính là Diệp Khôn.

Thấy Diệp Khôn xuất hiện, thiếu niên và thiếu nữ không khỏi nhíu mày, hai người đồng thời cùng thả thần thức ra quét qua người hắn một lượt, phát hiện đối phương đã đạt tới tu vi Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, hơn nữa khí tức có vẻ hơi quỷ dị không giống với tu sĩ khác, khiến cho hai người không khỏi âm thầm cảnh giác.

“Vị đạo hữu này, không biết ngươi núp ở đây là có ý gì?” Thiếu niên khẽ động thân ở vào tư thế phòng thủ, tùy thời có thể ra tay nghênh địch, đồng thời hỏi.

“Không có gì! Chỉ là tại hạ tiện đường đi ngang qua đây, đúng lúc gặp đám người các ngươi xảy ra xung đột ở chỗ này, cho nên hiếu kỳ muốn đến xem một chút mà thôi. Không nghĩ tới hai người lại là Kiếm Tu a.” Diệp Khôn liếc mắt đảo qua hai thanh kiếm trên lưng thiếu niên và thiếu nữ một cái, sau đó thản nhiên nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.