Hoa Yên Vũ an ổn ở Thiền Trúc Phong xử lý mọi việc. Trần Triết sau khi giải quyết xong việc phát sinh ở thôn Ngọc Hạ cũng quay trở về. Chỉ có hơn một tháng mà cậu chàng trông khác hẳn. Hoa Yên Vũ bỗng có cảm giác cha già gặp lại con.
"Sư tôn!"_Trần Triết từ đằng xa nhìn thấy y, muốn lao đến ôm như mọi lần. Nhưng chưa kịp đã có hai ông thần giữ cửa chắn ngang. Ăn ý mà che Hoa Yên Vũ ở phía sau.
"Hai ngươi lại nháo cái gì?"_Hoa Yên Vũ đau đầu đẩy họ sang một bên, tiến đến vỗ vai Trần Triết.
"Tiểu Triết thật lớn. Mọi việc sao rồi? Đã ổn thỏa?"_Y ôn nhu nhìn hắn khiến hai bình giấm phía sau bốc khói. Sát khí nồng nặc bức cho Trần Triết vô thức lùi về sau.
"Mọi chuyện xong rồi. Đúng là do nhân ngư làm."_Trần Triết gãi đầu. "Nhưng mà, một tháng qua người ở đâu? Con tìm mãi mà không có tung tích."_Hắn cứ nghĩ y gặp nguy hiểm.
"Chuyện nói ra dài lắm. Đúng rồi, đây là sư đệ mới của ngươi, Triệu Huyền."_Hoa Yên Vũ vui vẻ kéo nam nhân sắc mặt đen xì phía sau lên. Hắn không đeo mặt nạ như mọi khi, mà dùng thuật chỉnh dung thành gương mặt vô cùng tuấn tú. Hoa Yên Vũ cảm thấy rất hài lòng.
"Chào....ta là Đại sư huynh, Trần Triết."_Hắn hơi lắp bắp. Khí thế vị sư đệ này thật lớn, còn lớn hơn cả sư tôn nữa.
Triệu Huyền nhếch môi cười khinh một cái, lại bị Hoa Yên Vũ xách tai mắng cho một trận.
"Ta không muốn làm sư đệ."_Triệu Huyền xoa xoa tai đỏ ửng, lí nhí nói.
"Không muốn thì biến về chỗ của ngươi. Theo vi sư đến đây làm gì? Hay là muốn làm cả sư tôn ta?"
"Không có mà Cửu Châu, ta làm là được chứ gì."
"Sư tôn, người không để ý đến ta."_Lãnh Diệc Hiên đằng sau ủy khuất. Hắn làm không khí từ nãy đến giờ đấy.
"Được rồi, ngươi lớn như vậy còn làm nũng nữa. Cái tính lạnh lùng của ngươi bay đâu rồi?"
"Sư tôn không thương ta."_Mắt hắn rưng rưng sắp khóc.
"Im ngay."
...----------------...
Hoa Yên Vũ ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn trời sao bên ngoài mà trầm tư. Nếu như theo đúng tiến trình, một tháng nữa chắc chắn sẽ diễn ra cuộc chiến vô cùng khốc liệt giữa nhân và ma tộc. Chính vào thời điểm này, ấn kí thiên ma trong Lãnh Diệc Hiên sẽ thức tỉnh.
Lãnh Diệc Hiên chính là cái thiết lập như bao nam chính trong văn tu tiên khác. Hắn chảy trong mình nửa dòng máu của người, nửa còn lại là của ma giới.
Nương hắn là nữ nhân được mệnh danh đệ nhất tiên tử của nhân giới, phụ thân là ma vương cai quản ma tộc. Trong một lần phụ thân hắn lẩn trốn ở nhân giới đã phải lòng nương hắn. Hai người yêu nhau thắm thiết, sinh ra hài tử bụ bẫm. Chỉ tiếc năm Lãnh Diệc Hiên lên ba, hai bên nhân ma đối đầu khốc liệt, cha mẹ hắn phải chia xa. Cuối cùng cả hai cùng chết, để hắn lưu lạc. Về sau mới được Vô Như Tuyền nhặt về, giao cho Bạch Cửu Châu dạy dỗ.
Hoa Yên Vũ vẫn còn nhớ như in kết quả của việc Lãnh Diệc Hiên thức tỉnh. Hắn chính là tìm Bạch Cửu Châu trả thù đầu tiên. Y bị hắn dằn vặt vô cùng đau đớn, coi không khác gì súc vật mà đối xử, chết một cách nhục nhã. Sau đó thú Mạnh Quân về làm quân hậu.
Hoa Yên Vũ không trách hắn tàn độc, đây là điều nguyên chủ phải trả giá. Do y quá tham vọng mà thôi. Nếu là Hoa Yên Vũ, y còn tàn nhẫn hơn thế. Vả lại hiện tại, Hoa Yên Vũ chắc chắn Lãnh Diệc Hiên không thể xuống tay với mình. Điều y lo lắng chỉ một việc. Tại sao Lãnh Diệc Hiên ở thời không khác lại cố trở về đây? Còn ẩn tình khác sao?
"Cửu Châu, đang suy nghĩ gì?"_Nam nhân tiến tới ôm y, giúp Hoa Yên Vũ vén lên sợi tóc xòa xuống dưới mắt.
"Ngươi sao lại quay về?"
"Ta nói rồi, ta muốn bảo vệ ngươi."
Hắn là người kết thúc cuộc đời Bạch Cửu Châu, chẳng có lí do gì bất chấp luân thường quay lại bảo vệ y cả.
Hoa Yên Vũ nhìn hắn. Nam nhân này dường như đang cố giấu y chuyện gì đó. Đôi mắt hắn giăng đầy tâm sự cùng bi thương. Tuy nam nhân không thể hiện ra, nhưng sống cùng nhau mấy kiếp chẳng lẽ Hoa Yên Vũ lại không hiểu.
"Kiếp trước hẳn là ngươi tự tay giết Bạch Cửu Châu ta?"_Hoa Yên Vũ đột ngột lên tiếng. Đôi con ngươi Lãnh Diệc Hiên co lại, một cỗ lo sợ tràn ra. Hắn không nói gì, dứt khoát khóa y trong lồng ngực, khàn giọng.
"Cửu Châu, ta...ta không muốn giết ngươi. Chỉ là...."_Lãnh Diệc Hiên không nói nên lời. Hắn sợ y không tin, chính hắn cũng chẳng thể tin được.
"Được rồi, không cần nói gì cả."_Hoa Yên Vũ thở dài một trận. Điều này lại khiến Lãnh Diệc Hiên bổ não. Hắn nghĩ ra viễn cảnh Bạch Cửu Châu hận mình, không cần mình. Quả thực không chịu nổi.
"Ngươi nghe ta nói. Đừng bỏ ta, ta biết mình sai rồi."_Hắn cuống lên, lực tay chặt hơn như sợ y sẽ biến mất.
"Ngươi lo cái gì. Ta nói đuổi ngươi sao?"_Hoa Yên Vũ bật cười.
"Diệc Hiên, cho dù kiếp trước xảy ra chuyện gì Bạch Cửu Châu ta cũng không cần biết. Ta yêu ngươi, muốn bên cạnh ngươi."
Ân oán của nguyên chủ cùng Lãnh Diệc Hiên y không quan tâm. Hoa Yên Vũ chỉ có mình hắn là nguồn sống. Được ở bên người mình yêu mới là khát vọng của y.