Nghịch Thiên Vận Mệnh

Chương 73: Nhân sinh ảo mộng. (3)



Hoa Yên Vũ giật mình tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trong căn phòng rất lớn, lấy tông đen làm chủ đạo. Cách bày trí ở đây cũng rất hiện đại, sang trọng. Giống như là nhà của quý tộc vậy. Hoa Yên Vũ liền có hơi hoang mang. Y nhớ bản thân hôm qua vẫn ngồi ở trước sảnh đợi hắn về mà, tại sao hiện giờ lại ở nơi này? Đây là chỗ nào?

"Dậy rồi thì cút!"

Đằng sau vang lên tiếng nói, Hoa Yên Vũ liền quay ngoắt lại. Chỉ thấy từ phía nhà tắm, nam nhân quân phục xanh thẫm bước ra. Gương mặt lạnh lùng không một chút biểu cảm, đáy mắt nhìn người trên giường chán ghét cùng cực, tựa như nhìn một thứ dơ bẩn.

Tâm lạnh xuống một phần. Thì ra cảm giác bị người mình yêu ghét bỏ là như vậy.

"Huyền."

Huyền....có lẽ chỉ gọi tên hắn y mới cảm thấy ấm áp đôi chút.

Ninh Huyền nghe y gọi, tim bỗng siết lại không thể thở nổi. Giống như có hàng trăm mũi kim đâm vào trái tim, máu tí tách nhỏ từng giọt. Nhưng hắn hoàn toàn không hiểu bản thân bị sao nữa. Đau không nói nên lời.

Có một tầng mây mù nào đó che mất tầm mắt hắn.

Ninh Huyền cực ghét cảm giác bất lực này. Hắn không dám nhìn y nữa, phất áo bỏ đi. Dường như chạy trốn khỏi hiện thực, tự nhủ người mình yêu chỉ có Mạc Diệp.

Nhìn bóng lưng của người xa dần, Hoa Yên Vũ cười khổ một cái. Đôi tai trắng muốn cũng vì thật vọng cùng đau lòng mà cụp vào. Y tự trấn an bản thân một chút, từ cửa sổ thấy hắn sắp lên huyền phù liền dùng tốc độ nhanh nhất để chạy xuống.

Muốn cảm hóa một người nhất định phải kiên trì bám lấy.

"Hoa Yên Vũ, mày nhất định sẽ làm được."

...----------------...

Quân đoàn sáng sớm đã một trận náo nhiệt bàn tán. Chuyện là chỉ huy của bọn họ bỗng dưng hôm nay bên cạnh lại xuất hiện một cái tiểu hồ ly bám theo. Tiểu yêu này còn mặt dày vô cùng, cho dù Ninh Huyền đuổi cách mấy cũng không đi.

Điều kì lạ ở đây chính là, chỉ huy của bọn họ không hề ra tay đánh người. Nếu như trước kia, chỉ cần hắn cau nhẹ mày thì xác định người kia chắc chắn phải nhập viện. Vậy mà lần này, Ninh Huyền cho dù ghét ra mặt nhưng vẫn đối với thiếu niên đặc biệt kiên nhẫn. Đuổi nhiều chẳng có kết quả cũng trực tiếp không để ý nữa. Mặc kệ y lẽo đẽo thao thao bất tuyệt luôn.

"Huyền.....anh xem cái này đẹp không?"

"Huyền, em yêu anh."

Hoa Yên Vũ cầm trên tay một đóa Tigon trắng, vui vẻ xòe ra trước mặt hắn. Ninh Huyền thất thần đôi chút, nhưng ngay lập tức bị tiếng gọi ở đằng xa thu hút.

Là Mạc Diệp cùng một nam nhân trung niên đang đến đây.

Vừa thấy người kia, Ninh Huyền đã ngay lập tức đứng nghiêm trang cúi chào. Xét về thái độ của hắn, Hoa Yên Vũ đoán chắc đây là Vương của bán cầu Bắc _ Long Ưng.

"Tiểu Hiên, ngươi không cần câu nệ với ta như vậy."

Long Ưng cười hiền hậu vỗ vai hắn, sau đó tầm mắt hướng sang nhìn Hoa Yên Vũ. Nét mặt ngay lập tức thay đổi, ông ngạc nhiên nhìn y từ đầu đến cuối.

Thật giống.....

"Vương, không biết người đến đây có việc gì?"

Ninh Huyền mặt không biểu cảm, bản thân lại lùi đến chắn trước Hoa Yên Vũ. Thấy y tò mò muốn ló đầu ra liền trừng một cái cảnh cáo. Hoa Yên Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

Mạc Diệp nhìn hai người, bỗng cảm giác mối nguy bản thân luôn lo lắng sắp thật sự xảy ra. Ánh mắt cậu ta tối lại. Bàn tay giấu sau lưng nắm chặt nổi cả gân xanh.

Long Ưng giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ vu vơ trong đầu, tuy vẫn có chút nghi ngờ trong lòng nhưng vẫn bỏ qua, nói về chuyện chính.

"Ta chỉ muốn bàn về lễ thành hôn của ngươi với tiểu Diệp. Đứa trẻ này a, nó mong được gả đi lắm rồi. Đến Mạc tướng cũng phải nhờ ta ra mặt giúp. Tiểu Hiên thấy thế nào?"

Long Ưng đẩy Mạc Diệp lên trước mặt hắn khiến cậu ta ngại ngùng che mặt, đôi tai đỏ ửng vô cùng đáng yêu. Nếu là lúc trước, Ninh Huyền nhất định sẽ không nhịn được mà tâm mềm mại, muốn ôm người vào lòng.

Nhưng hắn bỗng cảm thấy bản thân thay đổi rồi.

Đánh mắt nhìn người phía sau, thấy y vẫn bình tĩnh lắng nghe. Ninh Huyền không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy tức giận, đan xen chút thất vọng.

Hắn điên rồi phải không?

"Hiên ca, anh không đồng ý sao?"

Mạc Diệp vành mắt đỏ ửng nhìn hắn. Kiểu như nước mắt luôn trực chờ, chỉ cần hắn lắc đầu là rơi ngay. Điều này khiến Ninh Huyền vô cùng bối rối.

Hắn trước kia đến mơ cũng muốn thú người này, vậy mà hiện tại lại do do dự dự. Hắn mong chờ điều gì sao? Mong chờ tiểu hồ ly vì hắn mà nổi giận?

Nực cười! Làm sao có thể như vậy.

"Tiểu Diệp, anh từ lâu đã muốn thú em. Nhưng mà......"

"Nếu đã như vậy thì tuần sau tổ chức hôn lễ luôn. Dù sao tiểu Hiên tháng sau sẽ phải lên đường chinh chiến rồi. Chi bằng tổ chức sớm cho tiểu Diệp yên tâm."

Long Ưng vui vẻ cười ha ha vài cái. Mạc Diệp cũng thuận theo, đôi mắt mong chờ nhìn hắn.

"Thôi được."

Hoa Yên Vũ tai chỉ toàn tiếng gió thổi. Mọi thứ xung quanh như sụp đổ hoàn toàn.

Hắn đồng ý rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.