Cuối tháng ba, rốt cuộc Trương Thúy Sơn đã bình anề đến Võ Đang. Sau khi dập đầu ba lần trước nơi Trương Tam Phong bế quan, vì Tống Viễn Kiều và Mạc Thanh Cốc đang tiếp khách, hắn liền đến chỗ của Du Đại Nham trước. Sư huynh đệ gặp lại đều vui buồn một phen. Du Đại Nham nghe nói Trương Thúy Sơn đã cưới vợ, lập tức muốn gặp mặt vị Ngũ đệ muội này.
Ân Tố Tố lo lắng cho đứa nhỏ, vẫn ốm yếu nằm giường. Nàng thấy Trương Thúy Sơn dẫn Du Đại Nham đến, sắc mặt vốn đã kém nay càng khó coi vài phần. Du Đại Nham thấy Ân Tố Tố dung nhan tú lệ, cử chỉ ôn nhã, liền nảy sinh hảo cảm; hơn thế thấy Trương Thúy Sơn có vẻ rất thích nàng, lập tức coi Ngũ đệ muội như người trong nhà, cười nói: “Tam ca không có quà ra mắt, đệ muội đừng trách.”
Năm tiếng vừa ra, sắc mặt Du Đại Nham đại biến, dường như trong nháy mắt nghĩ đến một việc gì đó đáng hận. Trương Thúy Sơn thấy tình cảnh vậy liền cảm thấy kinh ngạc: “Tam ca?”. Ân Tố Tố nhìn sang, sắc mặt Du Đại Nham nghi ngờ mông lung, mười ngón tay siết chặt, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Du Đại Nham giữ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Đệ muội, ngươi vừa đến Võ Đang, lại đang có chuyện lo lắng, ta vốn không định làm phiền gì. Nhưng nay ta có chuyện không rõ, muốn thỉnh giáo đệ muội.”
Ân Tố Tố cười thảm: “Ta sớm biết không thể gạt được tam ca. Không sai, ngày ấy ở Long Môn tiêu cục phủ Lâm An, người ủy thác Đô Đại Cẩm đưa ngươi đến núi Võ Đang chính là tiểu muội. Sau đó Long Môn tiêu cục phạm sai lầm trên đường, khiến tam ca gặp chuyện, vì thế tiểu muội liền giết sạch già trẻ lớn bé bên trong tiêu cục của hắn. Việc này không hề liên quan đến Thúy Sơn.”
“Đa tạ đệ muội hảo tâm.” Giọng nói của Du Đại Nham lạnh đi ba phần.
Ân Tố Tố thấy tình cảnh như vậy, liền biết việc kia cũng không giấu nổi hắn, nói tiếp: “Kỳ thực nhất định tam ca đã nghĩ đến. Chuyện tới bây giờ, ta cũng không thể giấu ngươi…”
Du Đại Nham oán hận gật đầu: “Đến nước này rồi cũng không cần nói nữa. Vợ chồng hai người nặng tình nặng nghĩa, ta có thể nhìn ra. Cáo từ.” Nói xong không để ý đến Trương Thúy Sơn níu kéo, vẫn rời đi. Thầm nghĩ chính mình đã không còn trở ngại, cần gì phải vô duyên vô cớ phá hoại tình cảm của vợ chồng ngũ đệ?
Ân Tố Tố thở dài một tiếng, hai mắt rơi lệ.
*
Trên núi Nga Mi, mười vị đệ tử đang hợp lực đẩy nhanh tốc độ.
Tay Kỷ Hiểu Phù đột nhiên run lên, kim khâu đâm vào đầu ngón tay. Khả năng thêu của nàng kém vào loại bậc nhất rồi, chỉ có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung. Bây giờ muốn gấp gáp làm xong áo mừng thọ nên tay đã bị châm sưng hết, sao có thể cố gắng tiếp? Nếu không phải Diệt Tuyệt sư thái luôn miệng nói áo choàng này kiểu gì cũng phải do nàng tự tay thêu hết, đánh chết nàng cũng không chịu rớ vào.
“Sư tỷ.” Bối Cẩm Nghi lo lắng nói, “Để ta làm nốt đi, chỉ còn một chữ ‘thọ’ cuối cùng thôi.”
Kỷ Hiểu Phù gật đầu, giao phó hết việc còn lại cho sư muội. Nhìn đầu ngón tay rỉ máu, không khỏi cảm thấy choáng váng. Chỉ mong lúc này đừng xảy ra trở ngại gì nữa, nàng chờ lâu lắm, chàng cũng chờ lâu lắm rồi.
Mấy người Tô Mộng Thanh, Triệu Linh Châu, Lý Minh Hà đã làm xong hết nhiệm vụ của mình, đều đang cười trộm nhìn Kỷ Hiểu Phù. Lúc này trên núi Võ Đang tổ chức mừng thọ, Diệt Tuyệt sư thái liền chọn hai vị đệ tử tục gia là Kỷ Hiểu Phù cùng Bối Cẩm Nghi đi, thâm ý trong này tất nhiên không cần nói cũng biết. Xem ra sau khi lễ thọ, hai sư tỷ muội có thể thuận đường lưu lại uống chén rượu mừng. Đệ tử Nga Mi đều có quan hệ tốt với Kỷ Hiểu Phù, lần này cũng thật tình chúc mừng cho nàng.
*
“Tố Tố!” Dù tính tình Trương Thúy Sơn có tốt đến đâu cũng phải nổi giận, “Rốt cuộc nàng giấu diếm ta điều gì?”
“Ngày ấy người ở sông Tiền Đường dùng Văn Tu châm làm tam ca bị thương, chính là thiếp.” Ân Tố Tố biết rằng không thể giấu được, chỉ đành thừa nhận, “Còn người sau đó lấy Chưởng Tâm Thất Tinh đinh tổn hại hắn, lừa lấy bảo đao Đồ Long trong tay hắn, là ca ca ruột của thiếp.”
“Nàng nói cái gì?!” Trương Thúy Sơn cả kinh không nhỏ, ánh mắt như muốn phun ra lửa. Làm sao ngờ rằng kẻ hại Du Đại Nham trọng thương đến mức ấy chính là thê tử kết tóc với mình mười năm! Năm ngón tay đặt lên cổ họng Ân Tố Tố, Trương Thúy Sơn muốn tàn nhẫn siết chặt, nhưng tình nghĩa vợ chồng mười năm hiện ra trước mắt, sao có thể hạ thủ được?
“Ngũ ca!”
Ân Lê Đình vì mong nhớ Trương Thúy Sơn nên vội vàng tới đây trò chuyện, nào ngờ lại chứng kiến được cảnh tượng kinh người bậc này. Khẩn trương dùng hết khí lực toàn thân đấy Trương Thúy Sơn ra: “Ngũ ca, có chuyện không thể hòa hảo nói với nhau ư? Sao lại ra tay với tẩu tử?”
“Hòa hảo?!” Trương Thúy Sơn gầm lên, thanh âm chợt trở nên nghẹn ngào, “Hòa hảo thế nào? Ngươi có biết… ngươi có biết nàng làm hại tam ca thê thảm thế nào không! Là nàng…” Nghĩ đến mười năm trước khi rời núi, Du Đại Nham hấp hối chỉ còn một tia sống sót, sư phụ khẳng định hắn sẽ tàn phế cả đời! Làm sao hắn có thể không hận! Sao có thể không hận!
“Ngũ tẩu biết dùng Đại Lực Kim Cương chỉ? Đánh chết ta cũng không tin!” Lực đạo trên tay Ân Lê Đình tăng thêm vài phần, “Chẳng phải tam ca vẫn rất tốt sao? Ngũ ca!”
Đại Lực Kim Cương chỉ?
Thần trí Trương Thúy Sơn có một tia thanh minh. Không sai, làm hại Du Đại Nham suýt chút nữa tàn phế cả đời, đúng là Đại Lực Kim Cương chỉ của phái Thiếu Lâm. Mặc dù Ân Tố Tố hạ độc khiến tam ca bị thương, nhưng nàng cũng đã sai người hộ tống lên núi Võ Đang; trúng độc châm cỡ đó chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng đã có thể khỏi. Suy nghĩ trong đầu vừa chuyển, cơn tức giận dần dần được bình ổn.
“Ngũ ca, chẳng lẽ ngươi hồ đồ rồi?” Ân Lê Đình vẫn không buông tay.
“Đúng vậy… ta đúng là hồ đồ.” Trương Thúy Sơn thì thào.
Ân Lê Đình sợ Trương Thúy Sơn lại động thủ với Ân Tố Tố, bèn kéo hắn đến đại điện. Ba vị tổng tiêu đầu vừa rời đi, Tống Viễn Kiều, Mạc Thanh Cốc thấy Trương Thúy Sơn đều mừng rỡ. Nghe thấy Trương Thúy Sơn thuật lại tội trạng của Ân Tố Tố hồi trước đều rất kinh hãi, cũng may Tống Viễn Kiều đưa ra cách giải quyết, xương của Du Đại Nham đã được nối lành, vì thế không truy xét nữa.
*
Áo bào chúc thọ gấp gáp làm xong, Tĩnh Huyền đích thân mang theo, cộng thêm đồ ngọc trân quý đưa lên núi Võ Đang. Nửa đường Kỷ Hiểu Phù đột nhiên hỏi: “Đại sư tỷ, nếu trên Võ Đang xảy ra tranh chấp, ngươi sẽ giúp bên nào?”
Tĩnh Huyền nhạy bén cỡ nào, lập tức hiểu được ý tứ trong lời Kỷ Hiểu Phù: “Ngươi đang trách mấy sư điệt của chúng ta vây đánh đệ tử Võ Đang mấy ngày trước ư? Không sao, các nàng đó đều là người của phái Côn Luân giả trang hết. Du nhị hiệp cũng đã nói sẽ lên gặp mặt Thiết Cầm tiên sinh. Nếu trên núi Võ Đang động võ, phái Nga Mi ta không giúp bên nào là được.”
Kỷ Hiểu Phù thở dài: “Nếu ta muốn ra tay thì sao?”
“Nếu như vậy, ngươi nên lấy thân phận hôn thê của Ân lục hiệp ra tay, mà không phải theo phái Nga Mi ta.” Tĩnh Huyền rất khó xử. Theo lý, phái Nga Mi không thể giúp bên nào, nhưng Võ Đang Nga Mi vốn quan hệ tốt, sư muội của mình lại có hôn ước với đệ tử Võ Đang, cũng chỉ còn mỗi biện pháp này.
“Vậy ta giúp sư tỷtay có được không?” Bối Cẩm Nghi lên tiếng.
“Đừng làm loạn.” Tĩnh Huyền không vừa lòng. Bối Cẩm Nghi thấy đại sư tỷ bực bội, chỉ đành xòe hai tay hướng về phía Kỷ Hiểu Phù, làm bộ dạng bất đắc dĩ. Kỷ Hiểu Phù cực kỳ cảm kích, thoáng thấy an ủi.
Dọc theo đường lên núi Võ Đang, Tĩnh Huyền theo lễ đưa bái thiếp. Kỷ Hiểu Phù mang nặng tâm sự trong lòng, đi theo Bối Cẩm Nghi cùng bốn vị tỷ muội khác ở phía sau, không chú ý tới người nghênh đón là ai. Đợi đến khi qua mấy hành lang rồi, mới phát hiện Ân Lê Đình đang đi ngay bên cạnh mình.
“Khụ!”
Bối Cẩm Nghi cười thầm, nàng thật sự không cố ý nha.
Kỷ Hiểu Phù quay đầu trừng mắt một cái: Không có việc làm sao?
Bối Cẩm Nghi dán mặt lại gần nàng: “Sư tỷ, vị Ân sư ca này còn e lệ hơn cả tỷ nữa.”
A?
Kỷ Hiểu Phù quay đầu, phát hiện Ân Lê Đình đã bước nhanh hơn, sóng vai bên một nam tử gần ba mươi tuổi. Không cần phải nói, người nọ nhất định là Trương Thúy Sơn mà Kỷ Hiểu Phù chưa từng chạm mặt. Một đường im lặng đến Tử Tiêu cung, Tĩnh Huyền, Tĩnh Hư tự tay dâng lễ, theo vị trí ngồi vào chỗ của mình. Ánh mắt Kỷ Hiểu Phù quét qua đại điện, tâm tình nặng nề thêm vài phần.
“… Đến sau núi thưởng ngoạn phong cảnh được không?” Một câu nói của Trương Tùng Khê chặn miệng mọi người, nào ngờ Tây Hoa Tử ngoan cố làm người dẫn đầu, không khí ở đây càng trở nên căng thẳng. Giờ phút này tăng chúng Thiếu Lâm tới, làm ầm ĩ một phen với Trương Thúy Sơn. Kỷ Hiểu Phù vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm Trương Thúy Sơn, chỉ sợ người này sểnh ra là tự cắt cổ, tâm thần của Ân Lê Đình lại phải đau đớn một hồi.
Tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn. Du Đại Nham, Trương Tùng Khê bắt đầu trách cứ tăng nhân Thiếu Lâm, lời lẽ không hề khoan dung. Các bang phái khác bàng quan, chỉ chờ ngư ông đắc lợi. Kỷ Hiểu Phù thấy Tĩnh Huyền cau mày, cảm thấy không ổn, âm thầm kéo kéo tay áo nàng: “Đại sư tỷ, ngươi có thể trơ mắt nhìn Võ Đang bị hạng xấu xa này diệt phái sao?”
Một câu tuyệt đối đánh vào chỗ hiểm. Thân là đại đệ tử đứng đầu của danh môn đại phái, Tĩnh Huyền kiêng kị nhất điều đó, điểm này không khác Diệt Tuyệt sư thái là bao. Nếu Võ Đang bị Thiếu Lâm chèn ép cũng đành thôi, nhưng nếu quả thực như Kỷ Hiểu Phù nói, bị một đám ô hợp của võ lâm diệt môn, nàng tuyệt đối không thể chấp nhận. Lập tức Tĩnh Huyền gật đầu nói: “Đến lúc đánh nhau, sẽ hành sự tùy vào hoàn cảnh. Nếu bốn phái Thiếu Lâm, Côn Luân, Không Động, Hoa Sơn động thủ, tất nhiên chúng ta khoanh tay đứng nhìn; nếu mấy bang phái nho nhỏ kia xông lên, làm rối loạn quy củ võ lâm, vậy cũng chỉ đành ra tay tương trợ Võ Đang.”
Nếu Võ Đang diệt môn rồi, ai biết kế tiếp có phải phái Nga Mi hay không? Dù sao thời đại này nơi chỉ có nữ tử rất dễ là mục tiêu. Lo lắng của Tĩnh Huyền sâu thêm một phần.
Kỷ Hiểu Phù nghe vậy thoáng tiêu sầu. Bốn phái lớn kia nhất định ngại thân phận của mình, sẽ không cùng vây đánh, mà đơn đả độc đấu thì tuyệt đối không phải đối thủ của đệ tử Võ Đang. Nàng vốn chỉ lo lắng mấy phái nhỏ thừa nước đục thả câu, nay Tĩnh Huyền đã nhận lời đồng ý, tất nhiên không thể tốt hơn.
Trong đại điện bỗng vang lên một tiếng đinh tai, dọa Kỷ Hiểu Phù nhảy dựng, nhìn kỹ mới phát hiện Thiếu Lâm đã bắt đầu tranh đấu với Võ Đang. Kỷ Hiểu Phù thấy thời khắc mấu chốt sắp đến, không khỏi cực kỳ căng thẳng, mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay. Đừng… trăm ngàn đừng xảy ra…
“Sư tỷ?”
Bối Cẩm Nghi nghe thấy hai vị sư tỷ nói chuyện, lại nhìn giữa sân đã giương cung bạt kiếm, cảm thấy trận này không đánh không thể. Nhưng mà sắc mặt của Kỷ Hiểu Phù đâu cần khó coi như thế.
Lúc này Võ Đang thất hiệp lùi vào hậu đường, khi xuất hiện lần nữa, bảy người bảy kiếm hàn quang lẫm lẫm.
Sắc mặt Kỷ Hiểu Phù bỗng dưng trắng bệch.
Thật… đau…
Như một cái búa sắt rất lớn đánh vào lồng ngực, quanh thân tựa như có vô số lửa rực thiêu đốt, trong phút chốc, toàn bộ đại điện trở thành mười tám tầng địa ngục, đủ loại khổ hình hiện ra trước mắt. Mặc dù biết rõ là ảo ảnh, nhưng Kỷ Hiểu Phù cũng không tránh khỏi run sợ.
Cầm lấy chén trà lạnh uống một ngụm, băng giá trong chớp mắt khiến Kỷ Hiểu Phù một lần nữa thấy rõ tình cảnh xung quanh. Tiếng gầm từng đợt lớn dần, đúng là Võ Đang thất hiệp đang liên thủ đối trận với Thiếu Lâm thất tăng.
“Mời.”
Tống Viễn Kiều làm động tác mời. Mười bốn người cùng một đám vây xem ra khỏi Tử Tiêu cung. Bóng người trước cửa sổ chợt lóe qua lờ mờ, thân hình rất nhanh, không ai phát hiện hắn đang ở bên ngoài.
“Đi, chúng ta cũng đi xem.”
Tĩnh Huyền đứng dậy, dẫn theo năm người ra ngoài. Kỷ Hiểu Phù tì lên vai Bối Cẩm Nghi, bước chân mềm nhũn.
Quả nhiên… quả nhiên là thế…
Trương Thúy Sơn không vì Du Đại Nham mà tự sát, tội nghiệt của mình nặng thêm một phần. Nhưng mà… Kỷ Hiểu Phù liếc mắt nhìn vẻ mặt phấn chấn của Ân Lê Đình, cảm thấy an ủi.