Hồng thường hà bí bộ diêu quan, điền anh luy luy bội san san.(1)
Vấn tóc xanh, gài trâm phượng, vẽ hoa điền,(2) tô điểm mặt. Kỷ Hiểu Phù mặc Bối Cẩm Nghi loay hoay trên người mình, căn bản không có sức bận tâm đến mấy chuyện này. Cảm giác thiêu đốt cùng đau thắt dâng lên trong lòng sớm tước đoạt hết khí lực của nàng, xem ra quả thực không thể trốn thoát trừng phạt của trời, nhưng không biết lần này sẽ kéo dài bao lâu.
Mặc xong áo choàng có viền lam ở cổ và tay áo cho Kỷ Hiểu Phù, đội thêm khăn che mặt dài năm thước, cuối cùng Bối Cẩm Nghi cũng thở phào: “Được rồi, sư tỷ.”
Kỷ Hiểu Phù khẽ gật đầu. Rốt cuộc, rốt cuộc đã đợi được đến thời khắc này. Bất kể như thế nào, nàng cũng sẽ không bỏ cuộc. Về phần những chuyện đã giấu diếm từ rất lâu, đợi đến sau buổi lễ, khi thật sự không thể gạt được nữa thì nàng sẽ nói.
Choáng váng đặt nửa sức nặng của mình lên người Bối Cẩm Nghi, Kỷ Hiểu Phù chợt nhớ tới Kim đỉnh của Nga Mi, trên đó gió núi lạnh thấu xương, khiến nàng lạnh thấu cả thân cả tâm. Nhưng hôm nay, nàng ở trên núi Võ Đang lại hạnh phúc thư thái biết bao! Dường như giấc mộng mười năm qua đều chờ giờ phút này, tất cả những khổ sở trước đây đều có thể tan biến không dấu vết.
Khăn trùm đầu được vén lên, Kỷ Hiểu Phù thoáng ngây người, thì ra đã đến phòng chính rồi ư? Thật nhanh. Nàng không dám nhìn người trước mặt, chỉ sợ chính mình nhịn không được rơi lệ.
“Quỳ —— dâng hương —— “
Kỷ Hiểu Phù rốt cục hoàn hồn, phát hiện Bối Cẩm Nghi đã không còn ở bên cạnh mình. Thành kính dâng ba nén hương lên, chỉ mong kiếp này kề vai đến bạc đầu.
“Quỳ —— bái đầu —— “
Thanh âm vang lên dài thật dài, nhưng lọt vào tai lại thoải mái không nói nên lời.
“Nhị bái đầu—— “
Bái lần nữa, mặc cho thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
“Tam bái đầu —— “
Ba lần bái đầu, bất kể thế nào cũng không thể để tình trạng thân thể của mình làm hỗn loạn buổi lễ.
“Lễ —— thành —— “
Thân mình Kỷ Hiểu Phù run rẩy kịch liệt, đôi môi dưới lớp son trắng bệch như tuyết. Chẳng lẽ thật sự không thể gắng gượng được nữa sao? Lễ đã xong, kiếp này nàng là thê tử của chàng.
Một tiếng sấm lớn nổ ra ngoài phòng, nữ tử áo xanh đạp không mà đến, uy nghi thiên thành, tựa như trích tiên. Kỷ Hiểu Phù nhận ra đó là nữ tử đã mang nàng đi khi vừa ra đời được một khắc. Mắt thấy dung nhan của nàng kia vẫn như trước, nhưng ánh mắt âm trầm, liền biết nhất định hôm nay mình sẽ không tốt lành. Khí huyết cuộn trào trong lồng ngực, phút chốc toàn bộ phòng hỉ biến thành mười điện Diêm La, khổ hình dồn dập tra tấn trên người. Nàng dùng hết sức bình sinh mới nuốt được tiếng rên rỉ xuống.
Nữ tử áo xanh sải bước đi vào, không hề để mắt đến mọi người trong phòng, ánh mắt như kiếm hướng thẳng tắp về phía Kỷ Hiểu Phù: “Cớ gì? Nghịch thiên?”
Kỷ Hiểu Phù khép mi, khi mở ra, trong mắt phượng là một mảnh thản nhiên: “Thương quân gặp nạn.”
Nữ tử áo xanh cười lạnh một tiếng: “Du Đại Nham tàn phế nửa đời, Dương Bất Hối tiêu dao nhất thế, Trương Thúy Sơn tự vẫn mà chết, Ân Tố Tố theo phu về trời; mà nay ngươi thay kiếp số cản sinh cơ, chẳng lẽ tự cao là nắm được Thiên Cơ trong tay, không cần lo lắng?”
Một lời kinh ngạc bốn phía.
Ân Lê Đình sớm đã đứng chắn trước người Kỷ Hiểu Phù: “Tôn giá muốn gì?” Tuy nghe xong đối thoại của hai người, hắn vừa khó hiểu vừa kinh hãi, nhưng rõ ràng người tới muốn gây phiền toái cho Kỷ Hiểu Phù, sao hắn có thể để nàng như ý?
“Vô dục vô vi.”(3) Nữ tử áo xanh cười nhẹ, “Bảy tội nghịch thiên, thiên phạt rất nặng; mười năm thân thể rèn huyền băng vạn năm là có thể giải.”
Trương Tam Phong đứng dậy, ánh mắt sáng ngời: “Chẳng lẽ là Cửu Thiên Huyền Nữ đại giá quang lâm?”
Nữ tử áo xanh cười to, thân mình mảnh mai hóa thành một con chim lớn. Đầu người mình chim, không nghi ngờ gì chính là Cửu Thiên Huyền Nữ cao quý nhất Côn Luân hư.
Kỷ Hiểu Phù sớm không thể chống đỡ, không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến người ta sợ hãi, càng không có lòng nào nghĩ tới vì sao bốn tội lại biến thành bảy tội. Hỏa khí trong lòng dâng lên, nàng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ gả y.
Vì sao… vì sao lại như vậy!
Nàng mềm nhũn ngã xuống đất, tay đè lên ngực, một đôi mắt phượng trở nên lạnh như băng.
Quầng sáng quanh thân nữ tử áo xanh rực lên, cuối cùng tan biến không thấy bóng dáng.
“Hiểu Phù!” Ân Lê Đình kinh hoàng ôm lấy nàng. Mọi người chung quanh vây thành một vòng, thần sắc lo lắng. Trương Tam Phong thở dài một tiếng ngổn ngang trăm mối, thì ra là thế, thì ra là thế.
Một tay Kỷ Hiểu Phù nắm chặt lấy ống tay áo Ân Lê Đình, tay kia ôm chặt miệng, tơ máu chảy ra từ giữa kẽ tay.
Đau quá…
“Hiểu Phù!” Ân Lê Đình nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy lệ thủy.
“Đệ muội… ngươi…” Du Đại Nham, Trương Thúy Sơn đồng thời xông lên phía trước, sắc mặt Ân Tố Tố vốn đã kém nay càng trắng bệch. Ai có thể nghĩ tới nữ tử trước mắt này thông hiểu Thiên Cơ, ai có thể nghĩ nàng lại hóa giải hết kiếp số của bọn họ! Trừng phạt nghịch thiên, người phàm nhỏ bé há có thể gánh vác?
“Vì sao…” Ân Lê Đình khóc không thành tiếng. Vì sao nàng muốn gạt hắn làm hết thảy những điều này? Vì sao!
Kỷ Hiểu Phù khó chịu ho vài tiếng, buông vạt áo Ân Lê Đình, đưa tay lên lau nước mắt của hắn, nhưng làm sao lau hết được đau thương tràn ra từ đôi mắt đó?
“Ta không muốn… không muốn chàng khổ sở…” Hơi thở của Kỷ Hiểu Phù mong manh.
Du Đại Nham tàn phế, Dương Bất Hối ra đời, Trương Thúy Sơn tuyệt mệnh, có chuyện nào không khiến Ân Lê Đình đau lòng muốn chết đâu? Nàng đã biết được sự tình từ đầu đến cuối, sao có thể để cặp mắt tinh thuần vô ngần kia ngập tràn bi thương?
“Nhưng chàng vẫn đau lòng.” Mắt phượng mơ hồ hiện ánh lệ, “Ta không muốn, ta không muốn a…”
Chỉ vì nam tử đang đau đớn đến cực điểm mà khóc kia, là người suốt đời này nàng không muốn làm tổn thương.
Nhưng vì sao biết rõ chàng sẽ vì mình chịu tội mà thương tâm, lại vẫn không thể khống chế được bản thân nôn ra máu trước mặt chàng!
Giữa kẽ ngón tay, máu chảy thành dòng.
Kỷ Hiểu Phù cảm thấy linh hồn từng chút một rời khỏi thân thể, thế giới bên ngoài phút chốc hóa thành màu đỏ như máu, toàn thân trên dưới không cảm nhận được bất kỳ sự vật gì, kể cả người nàng yêu vẫn đang ôm nàng, càng ôm càng chặt, gục trên người nàng khóc lớn.
“Sư phụ…” Ân Lê Đình nghẹn ngào ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu.
Trương Tam Phong nhíu mày, khổ nhọc suy tư lời nói nữ tử áo xanh để lại. Huyền băng vạn năm, biết đi đâu tìm huyền băng vạn năm!
Linh quang chợt lóe, nghi ngờ nói ra chín tiếng: “Núi Chung Nam, phái Cổ Mộ, giường hàn ngọc.”
“Lục đệ!”
Ân Lê Đình để ngoài tai tất cả những tiếng nói phía sau, ý niệm duy nhất trong đầu là mau chóng chạy tới núi Chung Nam. Thuận tay dắt một con ngựa cao lớn, xoay người ôm Kỷ Hiểu Phù lao nhanh xuống núi. Mau một chút! Mau mau một chút!
Du Đại Nham, Trương Thúy Sơn vội vàng kéo một con ngựa theo hắn. Trương Tam Phong suy nghĩ một hồi, phân phó: “Viễn Kiều, ngươi cũng đi.” Có Tống Viễn Kiều, mặc dù tính tình của truyền nhân Cổ Mộ có lạnh lùng cũng phải cân nhắc ba phần.
Tống Viễn Kiều đáp ứng.
Tầm mắt mơ hồ đẫm lệ, hai người một ngựa lảo đảo càng chạy càng xa. Ân Lê Đình vừa buồn vừa hận, buồn nàng không nói tiếng nào, một mình gánh chịu trừng phạt, hận chính mình không sớm phát hiện sự khác thường của nàng.
Kỳ thực từ sáu năm trước sau khi chữa khỏi cho Du Đại Nham nàng đã không bình thường, nhưng vì sao mình lại không truy vấn đến cùng?! Ân Lê Đình thầm mắng bản thân rất ngốc. Mặc dù hắn không biết Dương Bất Hối là ai, nhưng ba chuyện Kỷ Hiểu Phù đã làm kia đều kinh thiên động địa, chuyện còn lại sao có thể bình thường? Nhưng vì sao, vì sao cứ phải là nàng? Vì sao?
“Lục đệ!”
Du Đại Nham rốt cuộc đuổi kịp, sóng vai ngự mã: “Tam ca biết tâm tình của ngươi, nhưng liệu đệ muội có chịu được xóc nảy trên đường không?” Sửa cách xưng hô đệ muội, từ trong đáy lòng Du Đại Nham đã thừa nhận nàng.
Ân Lê Đình cả kinh, chậm tốc độ nâng thân Kỷ Hiểu Phù lên. Vết máu loang lổ nhìn thấy ghê người, Ân Lê Đình chỉ cảm thấy trái tim co thắt mãnh liệt. Cứ tiếp tục như vậy, nàng còn có thể chịu đựng trong bao lâu?!
“Lục đệ!” Trương Thúy Sơn giục ngựa chạy lên.
Du Đại Nham quay đầu, thấp giọng nói: “Ngũ đệ nên về trước chăm sóc đệ muội, ta sẽ theo lục đệ đi núi Chung Nam.”
Trương Thúy Sơn sững người, biết tam ca đã hoàn toàn tha thứ cho Ân Tố Tố. Thương thế của thê tử còn chưa tốt, con trai trúng độc chưởng, quả thực không tiện đi theo. Nghĩ thông suốt, Trương Thúy Sơn dứt khoát ôm quyền hướng hai vị huynh đệ, quay ngựa trở về núi.
Trì hoãn một lúc như vậy, Tống Viễn Kiều, Du Liên Chu, Trương Tùng Khê, Mạc Thanh Cốc đều đã đuổi tới, Kỷ lão gia tử cũng dẫn theo hai người con. Chỉ nhìn nhau đã hiểu được tâm ý của mọi người, lập tức phân ra ba nhóm: Một nhóm về núi, hai nhóm còn lại một trước một sau đi về phía Bắc.
Ân Lê Đình lòng như lửa đốt, hận không thể lập tức bỏ ngựa qua sông. Vó ngựa tung đầy bụi trần chỉ mang theo một lời khẩn cầu: Hiểu Phù, nàng tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.
Núi Chung Nam.
Ân Lê Đình đã thẳng thân quỳ cầu ba ngày ba đêm dưới trời mưa tầm tã, đợi cho bóng dáng thiếu nữ áo vàng đi tới, trước mắt chỉ thấy một đôi tân nương lang quân dù hôn mê vẫn đang liều mình ôm nhau. Tuy tổ tiên hiệp lữ lánh đời, nhưng nghe chuyện mấy người đau khổ mong cầu, dù nàng lãnh tình đến đâu cũng phải động lòng.
So với chịu tội nghịch thiên, nhân duyên kinh thế của tổ tiên đã là gì?(4)
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khinh công của thiếu nữ áo vàng không thể coi thường. Dù là Tống Viễn Kiều tu vi lâu năm cũng cần dốc hết sức để đuổi theo nàng. Một đường chỉ thấy cây cối Chung Nam cổ kính um tùm, nào thấy nửa điểm nhân khí?
Trên giường hàn ngọc, thân hình cực nóng của Kỷ Hiểu Phù mới chầm chậm mát dần. Ân Lê Đình quỳ gối bên giường nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của nàng, nước mắt trong suốt kìm nén hồi lâu nay mới tùy ý rơi xuống không ngừng.
Giờ phút này mới biết chính mình không thể rời xa nàng.
“Lục đệ.”
Tống Viễn Kiều rốt cuộc không nhìn được nữa, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Đệ muội không đành lòng thấy ngươi đau lòng như thế, nhưng nay ngươi lại nhẫn tâm khóc trước mặt nàng, rồi sau đó tiếp tục khổ sở sao?”
Ân Lê Đình ngẩng đầu nhìn đại sư huynh, hai mắt sớm đỏ bừng, khóc không thành tiếng: “Nàng… nàng sao có thể… vì tam ca ngũ ca… vì sao…”
Tống Viễn Kiều thở dài một tiếng. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn giống Kỷ Hiểu Phù.
“Đừng quá đau lòng, chẳng lẽ ngay cả mười năm ngươi cũng không chờ được? Nếu đệ muội tỉnh…”
“Đương nhiên chờ!” Ân Lê Đình hét lên, “Dù là trăm năm, ngàn năm ta cũng sẽ chờ!” Chỉ sợ khi nàng tỉnh dậy ta chỉ còn là một nắm đất vàng, âm dương vĩnh cách.
Tống Viễn Kiều thở dài một tiếng rời đi. Hắn muốn xin vị chủ nhân cổ mộ kia, để Kỷ Hiểu Phù nằm trên giường hàn ngọc cho đến lúc hồi tỉnh. Du Đại Nham cũng theo ra ngoài. Thạch thất to như vậy chỉ còn đôi tân nhân(5) cùng ánh nến đỏ lay động, cực kỳ giống một buổi đêm trăm năm trước.(6)
“Hiểu Phù, vì sao nàng phải một mình chịu đựng tất cả? Cực nhọc như vậy, làm sao một nữ tử như nàng có thể cầm cự? Chịu tội bậc này, nên để ta thay nàng nhận mới đúng a!”
“Sư phụ nói, chấp niệm trong lòng nàng rất lớn, nếu có chút sai lầm liền đi vào ma đạo, chẳng lẽ đúng là như vậy ư?”
“Ta sớm nên nói cho nàng biết, đáng ra nên nói cho nàng biết từ mười năm trước, ta yêu nàng vô cùng sâu đậm!”
…
Ân Lê Đình nói thao thao bất tuyệt, nói rất nhiều, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống. Nhưng giờ phút này Kỷ Hiểu Phù không biết không thấy, sao có thể nghe được? Nếu nàng nghe được dù chỉ một chút, hẳn sẽ mặc kệ tất cả, gắng gượng ngồi dậy khuyên giải an ủi rồi.
“Hiểu Phù… Nàng cần gì làm khổ mình như vậy… cần gì…” Dây đỏ đồng tâm vẫn ở chuôi kiếm như trước, nhưng nữ tử tự tay thắt kia hồn đã ở nơi nào?
Tình sao chịu nổi.
Ân Lê Đình thở dài một tiếng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi lạnh như băng của nàng.
Ân Lê Đình liên tiếp quay đầu lại, vẻ mặt đờ đẫn bị hai vị huynh trưởng kéo xuống núi Chung Nam, dọc theo đường đi không nói nửa câu. Hai người Tống, Du thấy mắt hắn sưng đỏ như con thỏ, sao nỡ trách cứ? Nếu không phải từ trước đến nay cổ mộ không lưu người ngoài, nam tử cũng bị đuổi ra khỏi nhà, e rằng Ân Lê Đình dù chết cũng muốn ở lại.
Giữ Kỷ Hiểu Phù đã là ngoại lệ, sao ba người không biết? Nay chỉ còn biết hy vọng nàng bình an vô sự, kéo theo Ân Lê Đình đi về phía Tây.
Sớm có hai nam một nữ vội vàng nghênh đón, không thấy Kỷ Hiểu Phù mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên núi Nga Mi, Bối Cẩm Nghi thuật lại sự tình đã xảy ra với Diệt Tuyệt sư thái, cặp mắt đỏ hồng. Diệt Tuyệt sư thái than thở hồi lâu, sao nghĩ đệ tử mình vô cùng cưng chiều có thể liều lĩnh như thế? Sự tình tới nước này, nàng còn biết nói gì hơn? Kỷ Hiểu Phù đã là người của phái Võ Đang, nàng muốn quở trách cũng phải xuống nước ba phần.
Thật đúng là mầm móng si tình!
Đúng lúc này, Trương Thúy Sơn cầm thư viết tay của Trương Tam Phong đi vào, thỉnh cầu Cửu Dương Công của Nga Mi cứu mạng cho nhi tử bảo bối của mình. Tính tình cổ quái của Diệt Tuyệt sư thái nổi lên, phong bì không mở đã ném trở về. Vài lần như thế, đệ tử Võ Đang liền từ bỏ ý định. Trương Tam Phong bắt đầu chuẩn bị một già một trẻ, đích thân lên Thiếu Lâm.
Quỹ đạo của toàn bộ thế giới lại trở về như cũ.
*
Chú thích:
(1) Trích từ ‘Nghê thường vũ y vũ ca’ của Bạch Cư Dị. Hai câu này miêu tả cách ăn mặc lộng lẫy của một vũ công, màu sắc rực rỡ như cầu vồng, áo choàng mềm mại như mây trôi nước chảy, đầu đội mũ ngọc, chuỗi chuỗi hoa cài đầu bằng đá quý, ngọc bội va vào nhau kêu leng keng.
Ở trong truyện, câu thơ nói đến trang phục của tân nương tử thời nhà Tống, trâm cài bằng ngọc, vạt áo dài màu xanh lam.
(2) Hoa điền: Vẽ hoa ở giữa hai hàng lông mày, là một cách trang điểm của phụ nữ thời xưa.
(3) Vô dục vô vi: Không mong muốn gì hết, chỉ thuận theo tự nhiên.
(4) Ở đây nhắc tới mối tình sư phụ – đệ tử của Dương Quá và Tiểu Long Nữ.
(5) Tân nhân: Đôi phu thê mới cưới.
(6) Ý nói đêm động phòng hoa chúc của Dương Quá và Tiểu Long Nữ.
(7) Ngô thê: Xưng hô chỉ vợ.
(8) Vạn kiếp bất phục: Muôn đời không được siêu sinh/ vĩnh viễn bị đày đọa.