[Nghịch Thủy Hàn Đồng Nhân] Phi Thường Ái Tình

Chương 15



Về tới nhà, bật điều hòa, dội nước tắm rửa, sau đó thoải mái dựa vào sofa xem TV, cảm giác ở nhà đúng là dễ chịu!

Thích Thiếu Thương cầm remote bấm đổi kênh liên tục, khóe mắt lại lén liếc Cố Tích Triều, đằng ấy tuy đang nhìn chòng chọc màn hình TV, nhưng Thích Thiếu Thương dám cá rằng, cậu căn bản không biết trên TV đang chiếu gì.

“Tích Triều?” Kêu một tiếng, không phản ứng.

“Tích Triều!” Kêu thêm tiếng nữa, Cố Tích Triều mới chớp mắt, xoay qua hỏi, “Chuyện gì?”

Thích Thiếu Thương nhích nhích về phía cậu, nhìn thấy dáng vẻ tinh thần hoảng hốt của cậu, anh thật sự rất muốn ôm cậu vào lòng hảo hảo an ủi, nhưng, hiện tại chỉ sợ Cố Tích Triều không chịu.

“Tích Triều, dì nhất định sẽ không sao đâu, cậu đừng quá lo lắng......” Biết rằng nói vậy cũng bằng thừa, nhưng chung quy vẫn khá hơn để cậu một mình buồn bã chán nản.

Cố Tích Triều cố tỏ vẻ không sao cười cười, “Tôi không sao, cậu yên tâm.” Sau đó ánh mắt rất không tự nhiên chuyển đi, vừa vặn nhìn thấy đồng hồ treo trên tường, năm giờ rưỡi, cậu đứng dậy, “Tôi đi nấu cơm.”

“Cần tôi giúp không?” Thích Thiếu Thương vội hỏi.

“Cậu??” Cố Tích Triều tặng cho anh một cái nhìn đầy xem thường, “Cậu hãy cứ ngồi đây ngoan ngoãn xem TV đi, đừng đi quấy rối tôi!”

Thích Thiếu Thương buồn bực nhìn Cố Tích Triều đi vào bếp, miễn cưỡng dựa vào sofa, vô cùng buồn chán tiếp tục đổi kênh.

Phim tình yêu nhắng nhít, phim kiếm hiệp nhai đi nhai lại tám trăm lần, tin tức khô khan...... Muốn chán bao nhiêu có bấy nhiêm!

Thích Thiếu Thương ném remote, mặc kệ TV đang chiếu gì, dù sao giờ anh chỉ lo dỏng tai nghe ngóng động tĩnh trong bếp.

Tiếng nước chảy, tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm, không thể nghe thấy tiếng bước chân của người ấy...... Tiếng động lọt vào tai.

Có chút hỗn loạn, tiếng này, nghe không gọn gàng dứt khoát như ngày trước.

Anh biết trong lòng Cố Tích Triều nhất định đang rất hỗn loạn, người đang nằm trong bệnh viện dù sao cũng mẹ cậu, cho dù quan hệ giữa hai người ngay cả người xa lạ cũng không bằng, nhưng giờ, đã lớn già đầu rồi, ân oán gì cũng nên hóa giải, vốn nên là lúc hai mẹ con hưởng thụ hạnh phúc gia đình, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thật đúng là trời thích trêu người.

Cố Tích Triều ngay lúc nghe tin thái độ rất kích động, nhưng xong lại nhanh chóng hồi phục bình tĩnh, bình tĩnh đến bất thường, Thích Thiếu Thương biết cậu hơn nửa là cố gắng gượng.

Nhìn thấy Cố Tích Triều như vậy, Thích Thiếu Thương không tự chủ đau lòng, rồi lại không thể làm gì cho cậu.

Quan hệ của họ hiện tại rất gượng gạo, rõ ràng trong lòng yêu sâu đậm, lại không thể không hết sức duy trì khoảng cách, nói là phải làm bạn bè, nhưng giữa họ không cách nào quay lại cái thời còn suy nghĩ đơn giản tùy ý cùng tự nhiên.

“Xoảng!” Một tiếng rơi vỡ lanh lảnh từ trong bếp truyền ra, Thích Thiếu Thương lập tức từ sofa giật bắn dậy, ba bước còn hai bước vọt vào bếp.

Cố Tích Triều hơi ngồi xổm xuống, trước mặt là mảnh vỡ cái đĩa bị rớt bể, cậu cúi đầu, tóc mái buông rủ che khuất ánh mắt cậu, thấy không rõ nét mặt cậu, trên ngón trỏ tay phải, một giọt máu đổ sẫm chảy ra, nhìn thấy mà phát hoảng.

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương hơi giật mình, nhanh ngồi xuống cầm tay Cố Tích Triều, “Sao lại thế...... Haiz, quên đi, không cần nấu cơm, theo tôi đi ra ngoài, tôi giúp cậu băng lại.”

Nói xong Thích Thiếu Thương muốn kéo cậu lên, Cố Tích Triều lại không động đậy, chỉ chầm chậm ngẩng đầu, tim Thích Thiếu Thương siết mạnh.

Cố Tích Triều trong mắt phủ một tầng sương, giống như chỉ cần mi nhẹ rung, sẽ có một giọt nước lăn xuống, mày nhíu chặt, độ cong trên môi khiến người khác lòng đau nhói, trên gương mặt tràn ngập đau thương đã tận lực kiềm nén.

Thích Thiếu Thương càng hoảng sợ hơn, vội hỏi, “Tích Triều, cậu..... Cậu sao vậy? Đừng...... Đừng buồn được không?” Nhìn thấy Tích Triều thế này, Thích Thiếu Thương cũng nhịn không được mũi cay xé.

“Thiếu Thương......” Cố Tích Triều đậm giọng mũi thốt ra hai chữ này, đôi mắt mờ mịt sương nhìn Thích Thiếu Thương, bỗng vươn hai tay ôm cổ Thích Thiếu Thương, quỳ gối xuống, cả người nhào vào lòng anh.

Cậu dường như quên đi cách giữa cậu và anh là một mảng nền đầy mảnh thủy tinh nhỏ.

“Tích Triều, cẩn thận!” Thích Thiếu Thương cả kinh, vội dùng tay đẩy cậu, lại không ngăn kịp.

Mà Cố Tích Triều thì như không hề cảm thấy gì, chỉ ôm chặt lấy Thích Thiếu Thương, tựa đầu vào vai anh, thân thể bắt đầu run rẩy. Bờ vai gầy yếu không ngừng run lên, mới đó thôi Thích Thiếu Thương đã cảm thấy vai mình vừa ướt vừa nóng.

“Thiếu Thương...... Thiếu Thương......” Cố Tích Triều nghẹn ngào gọi tên anh, “Tôi lo quá...... Tôi sợ bà...... sẽ không về nữa......”

Thích Thiếu Thương không cách nào đẩy cậu ra, cho dù biết chân cậu có thể sẽ bị thương nhưng không cách nào đẩy cậu ra, anh chỉ biết ôm chặt cậu, tay đặt sau lưng cậu nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, “Không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu!”

“Thiếu Thương,” Cố Tích Triều thì thào, “Thuở nhỏ, tôi quả thực hận bà...... Bà vô trách nhiệm, luôn bỏ mặc tôi một mình trơ trọi, chưa từng chịu liếc nhìn tôi, luôn luôn phớt lờ không quan tâm tôi lấy một chút...... Tôi hận bà, nên dù sau này bà thay đổi, bà rốt cục chịu quan tâm đứa con này, tôi ngược lại không chịu gần gũi bà...... Tôi căn bản là đang trả thù bà!...... Nhưng, đã qua nhiều năm rồi, kỳ thật tôi đã tha thứ cho bà, chỉ là tôi mãi không chịu nói với bà...... Tôi sợ, sợ về sau không còn cơ hội nói...... Tôi thật hận chính mình, tại sao phải ích kỷ nhỏ mọn như vậy! Kỳ thật bà cũng là một người phụ nữ đáng thương, mấy năm qua bà vẫn luôn cô độc, bên cạnh chỉ có mỗi tôi, nhưng tôi...... Lại nhất mực đối xử lạnh nhạt với bà, nhưng bà vẫn giấu tôi vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi...... Mẹ, con xin lỗi!...... Tôi sợ rất sợ về sau không còn cơ hội nói những lời này với bà!......”

Đầu vai thấm ướt mảng lớn, Thích Thiếu Thương lẳng lặng lắng nghe, thấy cậu không nói tiếp nữa mới nhẹ giọng an ủi, “Tích Triều...... Dì nhất định hiểu tấm lòng của cậu...... Dì nhất định sẽ bình an trở về nghe cậu nói những lời này......”

Cậu chưa từng khóc dữ dội đến vậy, mất đi người thân nhất sẽ đau khổ, nhưng đau khổ hơn chính là nỗi niềm nuối tiếc khôn nguôi sau khi mất đi mới phát hiện bản thân còn thiếu người đó rất nhiều.

Khi có được không biết quý trọng, mất đi mới thấy hối hận, thường là bệnh chung của còn người.

Chưa từng gặp qua cậu yếu đuối cùng bi thương như vậy, Thích Thiếu Thương thấu hiểu, lúc này, anh hẳn phải tùy ý cậu phát tiết, đem những lời muốn nói thì nói, muốn khóc thì khóc, trong lòng cậu mới có thể thoải mái hơn.

Thích Thiếu Thương cũng rất muốn tiếp tục ôm cậu như vậy mãi đến thiên trường địa cửu, họ đã lâu rất lâu không có gần gũi đến thế, nhưng ——

Anh vẫn lo lắng mảnh vỡ thủy tính dưới chân sẽ làm cậu bị thương, bé ngốc này, mỗi lần xúc động đều liều lĩnh thế.

Nên Thích Thiếu Thương vẫn là kéo cậu dậy, một tay như cũ đặt ngay eo, một tay duỗi xuống dưới đầu gối, bế cậu đi lên phòng khách, đặt xuống sofa.

Vén ống quần cậu lên nhìn, may quá, không chảy máu, nhưng cũng bị hằn mấy vết máu bầm, Thích Thiếu Thương vội đi lấy hộp thuốc, lấy ra một cuộn băng băng ngón tay đang chảy máu của cậu trước, rồi mới tìm một chai thuốc đỏ xức lên chỗ đầu gối bị thương của cậu.

Cố Tích Triều ngồi trên sofa tùy ý anh làm, trong mắt vẫn ánh hơi sương, mũi hít hít nức nở dữ dội.

Thích Thiếu Thương ngồi xuống cạnh cậu, đưa tay ôm eo, để cậu dựa lên vai mình, “Nếu còn cảm thấy đau khổ thì cứ tiếp tục, vai của tôi có thể cho cậu mượn bất cứ lúc nào!”

Vừa dứt lời, trên vai đã bị dộng một cú không nhẹ không nặng.

Cố Tích Triều ngẩng đầu nhìn Thích Thiếu Thương, gương mặt sưng đỏ đỏ, môi cũng bị cắn đến hồng nhuận vô cùng, ngấn nước đầy mặt chưa khô, một đôi mắt lóng lánh xinh đẹp, nhưng lúc này đây cậu chẳng còn vẻ bi thương, mà lại như một đứa trẻ bị ủy khuất hơn, đợi người khác đến thương đến dỗ —— Sứ mệnh thần thánh vĩ đại như vậy, Thích Thiếu Thương hiển nhiên nghĩa bất dung từ, thậm chí anh còn tin tưởng, nếu tiếp đến anh hôn cậu, cậu nhất định sẽ không cự tuyệt.

Biểu cảm lê hoa đái vũ như vậy nào có thể lãng phí? Thích Thiếu Thương hạ quyết tâm, thấp thỏm bất an nhích gần hơn chút nữa......

Nhưng —— Cái gì gọi là sắp thành lại bại, Thích Thiếu Thương đã lĩnh hội sâu sắc.

Nghe tiếng chìa khóa tra vào ổ, Cố Tích Triều hấp tấp đẩy anh ra, đứng lên nhanh như chớp ngoặt vào bếp trước lúc Thích Thiệu Lương bước vào cửa, tiếng nước ào ào nhanh chóng vang lên.

Thích Thiệu Lương mở cửa đi vào, không nhìn thấy Tích Triều, chỉ nhìn thấy thằng con nhà mình biểu tình quái dị ngồi trên sofa, trên bàn hộp thuốc để mở.

“Cái này...... là sao?” Thích Thiệu Lương chỉ vào hộp thước hỏi Thiếu Thương, “Tích Triều đâu? Trong bếp?”

“A —— Đúng vậy, Tích Triều cậu ấy...... Nấu cơm cho chúng ta không cẩn thận tay bị thương, nên......” Thích Thiếu Thương ấp a ấp úng giải thích.

“Tích Triều là khách! Sao có thể để nó nấu cơm!” Thích Thiệu Lương quẳng cho thằng con cái nhìn xem thường, bước vào bếp, chỉ thấy Cố Tích Triều đem một ki thủy tinh vứt vào thùng rác.

“Tích Triều, con đừng gấp......” Thích Thiệu Lương nói xong muốn kéo cậu đi ra.

Cố Tích Triều lại cười cười, “Chú, không phải chú nói không xem con là người ngoài sao? Sao giờ con lại biến thành ‘khách’ rồi?”

Thích Thiệu Lương lập tức không từ nào đối đáp, vì thế lùi hai bước ra cửa, ló đầu, hướng về phía Thích Thiếu Thương đang phè phỡn trên sofa quát, “Thằng quỷ kia, mau qua đây giúp đỡ!”

“Con cũng muốn giúp, nhưng Tích Triều không cho con vào bếp!” Thích Thiếu Thương la lớn.

Cố Tích Triều nhướn mày cười, nói “Chú, nếu chú không muốn đói bụng chờ lâu, thì đừng nên gọi cậu ấy đến giúp.”

“Vậy, được...... Tích Triều, con bị cảm à? Sao giọng mũi nặng vậy?”

“Không ạ! Không sao cả!”

Cố Tích Triều nhanh chóng xoay người, bỏ một bọc thức ăn vào thau nước, vùi đầu rửa.

Lúc ăn cơm chiều, cha con nhà họ Thích hai mắt ngấn lệ, nghĩ đến họ ngay cả nấu mì ăn liền cũng nấu không ngon, so với người này chênh lệch sao lại lớn vậy chứ!

Thích Thiệu Lương lần mười ngàn không trăm lẻ một lần nói, “Thiếu Thương, nếu con bằng một phần mười Tích Triều, cha và mẹ con đã thấy an ủi rồi!”

Thích Thiếu Thương trắng mắt liếc ông già mình, “Ai bảo con thượng bất chính hạ tắc loạn chứ!”

Thích “lão gia” đá anh một cước, “Thằng quỷ này, miệng chó không mọc ngà voi!”

Thích Thiếu Thương lập tức cười đáp lễ, nói, “Vậy ngài mọc thử cho cái cho con xem nào?”

Thích ba ba lên tăng xông, mắt thấy cha con hai người chuẩn bị bay vào nhau, Cố Tích Triều đưa tay che miệng cúi đầu khụ khụ, hai cha con nhà kia lập tức im lặng cúi đầu lùa cơm.

Cố Tích Triều rất muốn cười, một già một trẻ cứ cãi cọ mãi, nhưng cũng biểu hiện hòa thuận vui vẻ, có cảm giác là gia đình thật sự. Tuy rằng chú nói không xem cậu là người ngoài, họ quả thự cũng không xem cậu là người ngoài, nhưng nếu có một ngày, họ biết cậu cùng Thiếu Thương...... Họ còn có thể xem cậu là người một nhà không?

Buổi tối, Thích Thiệu Lương ôm một đệm một chăn từ trong tủ đồ ra, nói với Cố Tích Triều, “Về sau con chịu khó chen chúc với Thiếu Thương, giường của nó là giường đôi, hẳn ngủ cũng được.”

Này...... này...... Ngủ một giường?

Này...... này...... Rất kích thích?

Tuy rằng mới cách đây không lâu hai người vẫn trên cùng một giường lăn qua lộn lại, nhưng đó chính là cách đây không lâu! Khi đó họ thuần khiết cỡ nào a!

“Không được!” Hai người trăm miệng một lời cự tuyệt, nói đến Thích ba ba sửng sốt.

Cố Tích Triều tưởng tượng, hai người ngủ chung, rất xấu hổ.

Thích Thiếu Thương tưởng tượng, hai người ngủ chung, anh sợ căn bản ngủ không được.

Nhìn được chạm không được, vẫn nên dứt khoát tránh xa chút, “Con ngủ sofa!” Thích Thiếu Thương nói với ba ba, “Vóc người tụi con đều lớn vầy rồi, chen chúc một giường sợ Tích Triều ngủ không thoải mái!”

Ngày hôm sau, lúc Cố Tích Triều tỉnh dậy, chú đã đi làm, Thích Thiếu Thương vẫn chui rúc trên sofa ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thảm lông rớt xuống đất từ khi nào không hay.

Lăn qua lăn lại thảm lông lại rớt xuống đất, Cố Tích Triều bất đắc dĩ lại lượm lên đắp cho anh, không ngờ lại bị người đang đắm chìm trong mộng đẹp bắt lấy tay.

Cố Tích Triều muốn giựt ra, ai đó lại nắm càng chặt, miệng còn không ngừng hàm hồ lẩm bẩm tên cậu.

Sáng sớm là lúc giấc ngủ không sâu nên dễ dàng nằm mơ nhất, Cố Tích Triều bỗng nghĩ, nếu cậu có linh lực như Subaru Sumeragi thì tốt quá rồi, cậu có thể niệm thần chú sau đó tiến vào xem mộng của Thích Thiếu Thương.

Cố Tích Triều đối với truyện tranh không có hứng thú, nhưng Thích Thiếu Thương thích, còn bộ «Tokyo Babylon» cùng «X-1999» là hồi trung học mấy bạn nữ kiên quyết đưa cho Thích Thiếu Thương xem.

Sau Thích Thiếu Thương lại đem truyện này kể lại cho Cố Tích Triều nghe, anh nói, tuy rằng hai người con trai yêu nhau rất kỳ quái, nhưng truyện này thật sự rất cảm động.

Cố Tích Triều nghĩ, hiện tại Thích Thiếu Thương nhất định sẽ không cảm thấy kỳ quái, thế nhưng truyện của họ thì nên tiếp tục thế nào, rồi lại nên kết thúc thếnào? Tình yêu của hai người con trai, trong truyện đều không có kết thúc hoàn mỹ, huống hồ là ngoài đời?

Tay cậu còn đang bị giữ trong tay Thích Thiếu Thương, giật không ra, chỉ đành ngồi cạnh tùy ý anh nắm, chờ anh tỉnh dậy từ trong mộng đẹp.

Mẹ Thích Thiếu Thương lúc về tới nhà nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, trực ca đêm xong khiến bà buồn ngủ nên chỉ tùy ý nói một câu, “Hồi nhỏ Thiếu Thương lúc ngủ thích nắm tay con, lớn vậy rồi tật xấu đó vẫn không sửa!...... A, đúng rồi, cô đã hỏi qua đồng nghiệp bên kia, tình trạng của mẹ con rất tốt, con không cần lo lắng!......” Nói xong đi vào phòng ngủ chuẩn bị ngủ bù, đột nhiên như sực nhớ tới gì đầy quay đầu hướng ra ngoài quát, “Tích Triều, đánh thức nó đi, bằng không con thế nào cũng phải ngồi với nó đến hơn mười giờ đó!”

Không đợi Cố Tích Triều trả lời, Thích Thiếu Thương đã không an phận nhúc nhích, miệng bất mãn lẩm bẩm, mí mắt cố sức nháy a nháy, vẫn không mở ra, nhưng lại mở miệng la lên, “Mẹ! Giọng mẹ lớn quá...... ồn chết người!”

Tiếng Thích “phu nhân” từ trong phòng vọng ra, “Ồn chính là con đó! Con xem Tích Triều người ta sáng sớm đã dậy, con còn ngủ!...... Ý, mẹ muốn ngủ, hai con nếu muốn xem TV thì chỉnh nhỏ chút nha!”

Nghe thấy hai chữ “Tích Triều”, Thích Thiếu Thương mí mắt nặng trĩu rốt cục mở ra, mơ mơ màng màng nhìn Cố Tích Triều đang an vị bên cạnh mình, vì thế ngây ngốc cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Cố Tích Triều thì thừa dịp anh nháy nháy mắt thanh tỉnh thoáng buông tay, giựt khỏi ràng buộc, đứng dậy định chạy, lại bị anh bắt lấy cổ tay.

Thích Thiếu Thương đầu còn hơi choáng, nhưng tư duy lại rất rõ ràng, “Tích Triều, hôm nay, chúng ta đi biển đi!”

Tuy rằng theo quy định, người từ xa về phải cố gắng hết sức ít ra ngoài trong vòng hai tuần, ở nhà tiến nhận cách ly trá hình, nhưng hiện tại sars trên cơ bản đã đẩy lùi, quy định này trên cơ bản biến thành khuyến cáo, nghe hay không tùy mình.

Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều tự nhận bản thân không mang virus, đương nhiên cũng sẽ không nhất thiết chết dí ở nhà bị “cách ly”.

Quê của họ là một thành phố du lịch, mọi năm khách du lịch tới lui nhiều không đếm xuể, năm nay lại quạnh quẽ đi nhiều, nhưng bãi biễn cách trung tâm thành phố khá gần thì vẫn không hề ít dân bản xứ đi tản bộ, bơi lội, chơi đùa.

Họ không thích chỗ đó, vì chỗ đó nhiều người ồn ào, phá hỏng phong cảnh vốn có của biển cùng sự yên tĩnh ban đầu.

Nên họ dứt khoát đi xa hơn, đến một bãi biển ít người tới, biển nơi này rộng cùng bầu trời xanh biếc động lòng người, bốn phía vắng lặng chỉ nghe mỗi tiếng gió cùng tiếng sóng, nhìn ra khơi xa mấy chiếc thuyền đánh cá tô điểm cho mặt biển trống trãi, thỉnh thoảng có hải âu sà xuống vờn quanh.

Lần đầu tiên tới đây là lúc ba mẹ Thích Thiếu Thương dẫn chúng đến, cha mẹ Thích gia gu cũng độc đáo khác người, ba mẹ khác thích dẫn con đến những nơi đông vui, họ lại thích dẫn con đến những nơi im lặng.

Nhưng họ lại thích bãi biển này, vì nó đủ yên tĩnh, yên tĩnh đến có thể gột rửa lòng người.

Nhưng nơi này cách nhà quá xa, nên số lần họ tới đây cũng không nhiều.

Lần đầu tiên đến đây Thích Thiếu Thương đã nhặt được con ốc biển thất tinh ngay trên bờ biển này, đem nó đưa cho Cố Tích Triều.

Nếu sớm biết truyền thuyết kia, những lần tới sau anh nhất định sẽ chăm chỉ tìm đến lúc tìm được con khác thì thôi.

Không biết đã qua nhiều năm vậy rồi, giờ quay lại, còn kịp hay không?

Cố Tích Triều lẳng lặng ôm đầu gối ngồi trên bờ cát, nhìn sóng biển cuồn cuộn vỗ vào ống chân anh, thỉnh thoảng khom người, nhặt lên gì đấy, nhìn nhìn, lại quăng đi.

Chỉ là truyền thuyết mà thôi, anh vẫn nghiêm túc vậy.

Một thứ cảm giác ngọt liệm dâng lên trong lòng, Cố Tích Triều nhấc một tay đặt bên miệng, la lớn, “Thiếu Thương, đợi thủy triều rút rồi tìm, chúng ta cùng tìm!”

“Lúc đó sợ trời tối đen không?” Thích Thiếu Thương cũng lớn tiếng trả lời.

Gió thổi vù vù, cơ hồ lấn át mất tiếng của họ.

“Không đâu! Giờ mặt trời sắp lặn rồi!”

“Ừm! Vậy chúng ta cùng ngắm mặt trời lặn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.