“Cậu nghĩ tôi đang nói chuyện với bạn gái à?” Vạn Sơ Không hỏi.
Kỳ Tích lắc đầu nguầy nguậy.
“Hiện tại tôi không có kết giao với ai cả.” Vạn Sơ Không nói.
Kỳ Tích gật đầu như giã tỏi. Vâng, đúng vậy. Ngài nói gì cũng đúng.
Vạn Sơ Không vẫn nhìn cậu: “Cũng đúng, cậu có biết gì về gia đình tôi đâu. Cậu còn không biết tôi còn có một đứa em trai nữa mà.”
Kỳ Tích càng nghe càng rối, không khỏi nói: “Tôi có biết một ít…”
“Cậu biết gì?” Vạn Sơ Không không tin.
“Tôi, tôi có tra Baidu.” Kỳ Tích thành thật thú nhận.
Vạn Sơ Không im lặng trong hai giây: “Thật sao?”
“Ừm.” Kỳ Tích nhìn anh.
“Rồi cậu thấy gì?” Vạn Sơ Không biết rõ còn hỏi.
Kỳ Tích mở miệng: “Anh đổi tên.”
Đây vốn là những gì cậu đã biết.
Nhưng cậu không biết làm thế nào để nói về một số thứ khác mà mình đã thấy trên mạng.
Vạn Sơ Không trước kia tên là Ứng Sơn. Anh bước chân vào làng giải trí từ năm tám tuổi. Màn ra mắt của Vạn Sơ Không khi đó có thể nói là đỉnh cao. “Kiếp Ve Sầu” qua đi, Vạn Sơ Không nhanh chóng có danh tiếng, từ đó không ngững nhận những bộ phim điện ảnh, truyền hình,…
Trong những cuộc phỏng vấn ban đầu, mọi người có thể thấy một cậu bé rất hoạt bát, thậm chí là nghịch ngợm, có thể bắt côn trùng và trèo cây bằng tay không. Hằng ngày phải quay phim trên núi, lúc nào người cũng bẩn thỉu lấm lem nhưng không hề cảm thấy vất vả. Lúc phải đối mặt với những câu hỏi của các phóng viên, Vạn Sơ Không không kiêng nể gì tự mình trả lời phóng vấn, còn nói bản thân có thể trở thành một Phòng Đông Húc tiếp theo, cũng muốn lấy được cúp Ảnh Đế.
Từ đó về sau, cậu ta ngừng nhận phỏng vấn.
Ai cũng nói cậu ta trôi dạt, trẻ con tâm tình bất chính như vậy thì sau này sẽ chẳng có tiền đồ gì, chưa kể cậu ta còn đóng mấy bộ phim rác rưởi. Mọi người không còn chú ý đến cậu ta nữa. Độ nổi tiếng giảm dần, hợp đồng đóng phim lại càng ít hơn. Trước sự ngạc nhiên của mọi người, không quay phim nữa Vạn Sơ Không lại trở thành người mẫu. Bởi vì ngoại hình nổi bật, rất nhiều tạp chí, nhãn hàng cần người mẫu nhí đều sẵn sàng tìm kiếm cậu ta.
Ứng Sơn vừa tiếp tục hoạt động trong làng giải trí vừa đi học. Cho đến khi cuối năm cấp Hai, còn chưa học xong cậu đã được Vạn Linh đón đi.
Kỳ Tích và Vạn Sơ Không học cùng một trường cấp Hai nhưng lại không biết rằng Vạn Sơ Không đã trực tiếp bỏ học, chỉ nghĩ rằng anh ta chuyển trường giữa chừng. Trong thời gian đó, Kỳ Tích mỗi ngày đều ở phòng tập nhảy, đối với mọi việc xung quanh không có quan tâm lắm.
“Chà, họ trước đây của tôi là Ứng. Bây giờ tôi theo họ Vạn của mẹ.” Vạn Sơ Không nói, “Ngoài đổi tên ra thì sao? Cậu thấy những gì nữa?”
Kỳ Tích nhớ lại một đoạn bài viết mà cậu nhìn thấy trên mạng. Bài viết này hẳn là được viết bởi fan của Vạn Sơ Không.
[“Sơ Không” là một tên gọi khác của tháng Giêng, tượng trưng cho việc mở ra một năm mới và một ngày mới.
Nhưng em nguyện ý coi đó như một điều may mắn đối với anh. “Sơ Không” là một khởi đầu mới. Anh ấy không còn bị sử dụng như một công cụ kiếm tiền nữa. Anh ấy có thể mở ra một trang sách mới trong cuộc đời mình.]
Vạn Linh sau khi ly hôn với cha ruột Vạn Sơ Không thì ra nước ngoài. Cả hai đều giàu có, Vạn Linh nghĩ rằng người đàn ông kia sẽ chăm sóc tốt cho con trai mình. Không ai ngờ rằng, cha ruột của Vạn Sơ Không trầm mê đánh bạc, đứa con nổi tiếng ngược lại trở thành cây rụng tiền của ông ta.
Vạn Sơ Không có một tuổi thơ vô cùng đen tối. Khi còn là một thiếu niên, anh có rất ít bạn bè vì thường xuyên nghỉ học. Thậm chí giáo viên của trường cũng chỉ trích anh khá nhiều.
Sau khi Kỳ Tích gian nói nói xong những gì mình biết được, Vạn Sơ Không nói: “Sơ Không có nghĩa là tháng Giêng, bởi vì sinh nhật của tôi là vào ngày 1 tháng 1.”
Sự thật thường chỉ đơn giản như vậy thôi.
Kỳ Tích: “…À, à…”
Nói với cậu thì có ích gì? Hay là cậu đăng lên weibo nói với fan nhé.
Chắc fan sẽ thẹn quá hóa giận cho mà xem.
Chắc chắn một trăm phần trăm luôn.
Vạn Sơ Không lúc này mới nở nụ cười, một nụ cười rất nhẹ, rất khác với ngày thường: “Đúng là cậu đi đọc thật.”
“Lừa anh tôi có được cái gì không?”
“Không có.” Vạn Sơ Không dường như hoàn toàn thờ ơ với quá khứ của mình, thậm chí còn hỏi Kỳ Tích: “Sao cậu không hỏi tôi sao lúc đó không lên tiếng nhờ giúp đỡ? Tôi đang ở trong vòng giải trí, chỉ cần tìm một phóng viên nói hết ra mọi chuyện thì lão già đó không thoát nổi.”
Có phải “lão già” ở đây là ám chỉ người cha tệ bạc của anh không? Mặc dù Kỳ Tích rất muốn hỏi nhưng cậu vẫn kịp nuốt lời lại vào bụng.
Thấy Kỳ Tích không có ý muốn hỏi thêm, Vạn Sơ Không chủ động nói: “Tuổi trẻ danh vọng đã mang đến cho tôi danh dự, đồng thời cũng chặn miệng tôi.”
Vạn Sơ Không vẫn mỉm cười khi nói ra điều này.
Kỳ Tích hoàn toàn hiểu ý của anh ta.
Nếu nói ra thì đồng nghĩa với việc phải phơi bày nỗi đau cho thiên hạ nhìn thấy, phải nghênh đón ánh mắt phán xét của công chúng, biến vinh quanh thành sầu thảm, và cuối cùng chẳng có gì ngoài mớ bòng bong.
Thiếu niên không muốn vậy.
Vạn Sơ Không quan sát sự thay đổi trong mắt Kỳ Tích, đột nhiên đưa tay chạm vào má cậu.
Khuôn mặt của Kỳ Tích rất mềm mại. Có lẽ bởi vì không đeo kính nên vẻ mặt có chút mờ mịt hơn bình thường.
Vạn Sơ Không hỏi Kỳ Tích: “Cậu có hiểu không?” Thời điểm hỏi ra, anh cũng đã biết được đáp án.
Kỳ Tích trả lời: “Tôi hiểu.” Hiểu thì hiểu, nhưng vì sao phải nhéo mặt tôi?
“Bọn họ không hiểu. Họ nghĩ tôi nên nói hết ra ngay từ đầu mới phải.” Vạn Sơ Không nói, “Sau đó tôi cũng không hiểu được bản thân mình. Có lẽ chỉ có tôi của ngày trước mới hiểu được thôi.”
Kỳ Tích quá ngây thơ, cho nên cậu mới hiểu được.
Bất kỳ người trưởng thành thành thục lõi đời nào cũng không đồng ý với sự ẩn nhẫn chịu đựng như vậy. Nhưng những gì một cậu bé mười tuổi sợ sệt , ngây thơ năm đó muốn chỉ là được tha thứ.
Nhưng không ai làm vậy.
Bọn họ chỉ biết phán xét mà thôi.
Trời đã tối. Để làm sôi động bầu không khí buồn tẻ đột ngột này, Kỳ Tích lấy ra chiếc băng đĩa trò chơi mà cậu đã trân trọng trong nhiều năm qua, mời Vạn Sơ Không chơi cùng.
Vạn Sơ Không nhận lấy tay cầm trò chơi, bắt đầu “Hành Trình Tìm Đến Cái Chết”.
Anh từng chơi game với Kiều Khải Nhuệ, nhưng trò chơi của bọn trẻ con rất đơn giản. Sau khi chết mấy lần liên tiếp, Kỳ Tích vẫn hết sức kiên nhẫn: “Không sao đâu. Để tôi cứu anh. Anh chờ một chút.”
Vạn Sơ Không nhìn Kỳ Tích tập trung chơi game, cũng học theo cậu mà ngồi phịch xuống sàn.
Kỳ Tích nhất thời giật mình nhìn Vạn Sơ Không. Hai người đã quá gần rồi. Lúc nhìn Vạn Sơ Không cong chân nghiêng người, suýt chút nữa đã chạm vào tóc cậu.
Kỳ Tích nghĩ Vạn Sơ Không đang chờ đợi sinh ra nóng nảy, quay đầu lại không nhịn được ngồi thẳng người, vừa nói vừa phá cửa: “Tôi sẽ cứu anh nhanh thôi.”
“Được, chờ cậu cứu tôi.” Vạn Sơ Không nói.
Ba phút sau, Vạn Sơ Không sống lại.
Sau đó lại nhanh chóng bị giết.
Kỳ Tích không hề tức giận, cũng không phàn nàn Vạn Sơ Không chơi game tệ. Bên kia đối phương cũng yên tĩnh không ồn ào, thua trận cũng không cáu kỉnh, Kỳ Tích cảm thấy chuyện này cũng không tệ lắm, hai người ở chung còn rất thoải mái.
Cậu không cần một người bạn lợi hại, chỉ cần một người có thể chơi với mình là được.
Sau khi chật vật vượt qua hai màn chơi, cuối cùng Vạn Sơ Không cũng nói: “Muộn rồi, tôi cũng nên về.”
Kỳ Tích liếc mắt nhìn đồng hồ. Đã mười giờ rồi. Đúng là chơi game giết thời gian không sai mà.
Kỳ Tích gật đầu qua quýt: “Tôi tiễn anh.”
“Không cần, tôi đi xe tới.”
Chà, chỉ mất mười phút đi bộ thôi, có cần phải thế không.
Kỳ Tích cũng không miễn cưỡng: “Vậy tôi đưa anh ra thang máy.”
Vạn Sơ Không không từ chối, Kỳ Tích đi theo anh ra hành lang chờ thang máy.
Vạn Sơ Không hỏi: “Chắc sắp tới cậu sẽ bận lắm.”
“Ừm, nhưng vẫn sẽ có thời gian nghỉ ngơi. Tôi không có nhiều việc như Khâu Diệc và những người khác.” Thang máy đi lên, Kỳ Tích suy nghĩ một chút rồi nói, “Hôm nay hình như anh chỉ hỏi tôi mấy câu thôi, còn lại đều chơi game với tôi…”
“Hả? À, không sao đâu.” Vạn Sơ Không bước vào thang máy quay người lại, tự nhiên ấn tay vào nút “Mở ra”, nói với Kỳ Tích: “Đừng quan tâm đến bộ phim. So với chuyện này, tôi càng tò mò về cậu hơn.”
Kỳ Tích sửng sốt, nhưng Vạn Sơ Không đã thả tay.
“Tạm biệt.” Vạn Sơ Không nói.
–
Vạn Sơ Không mở cửa xe ngồi vào ghế lái. Lúc nãy sau khi cúp máy, anh đã chuyển điện thoại về chế độ im lặng. Lúc này mở máy lên trước mắt hiện lên một cuộc gọi nhỡ.
Vạn Sơ Không gọi cho người đại diện, một giọng nam cáu kỉnh lập tức truyền vào tai anh: “Tổ tông của tôi ơi! Cậu thật sự là tổ tông sống của tôi. Mẹ cậu lại gọi cho tôi nữa rồi. Làm ơn đi. Tôi chỉ là người đại diện thôi, không phải là trông trẻ. Buông tha cho tôi được không hả?”
Vạn Sơ Không trả lời: “Được. Vậy mấy lịch trình đã sắp xếp xong hủy hết đi nhé.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây rồi nhàn nhạt trả lời: “Tổ tông, cháu sai rồi.”
Vạn Sơ Không “ừm” một tiếng. Người đại diện lại lo lắng nói tiếp: “Nửa đêm cậu lại chạy đi đâu vậy? Nghe mẹ cậu nói, cậu tham gia tiệc tối được nửa chừng lại bỏ về à? Cậu học hỏi Trần Thắng Hàng một chút được không hả? Cho dù không nguyện ý, loại xã giao này cậu tạm thời đối phó được thì cứ đối phó đi, có phải là khiến cậu lập tức rút khỏi giới giải trí đâu. Mặt ngoài mỉm cười dỗ cho đối tác vui vẻ, mẹ cậu cũng không gọi phiền tôi.”
“Còn nữa, gần đây cậu kiềm chế lại chút đi. Đừng có mà làm chuyện gì bất thường, bị bọn chó săn chụp lại là tiêu đấy. Bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cậu. Phim của cậu mới nổi được một tí, đừng để có chuyện gì xảy ra. Cậu nói thật với tôi đi, có phải cậu nói chuyện yêu…”
Bên kia điện thọai còn nói rất nhiều, Vạn Sơ Không trực tiếp vứt điện thoại qua bên ghế phụ, khởi động xe.
Một vài phút sau, bên kia mới nhận ra: “Vạn Sơ Không, cậu có nghe tôi nói không đấy?”
Vạn Sơ Không nhẹ nhàng nói ra những lời khiến người ta chán ghét: “Anh nói xong chưa? Nói xong thì cúp máy đi. Tôi đang lái xe.”
Người bên kia tức giận cúp điện thoại.
Một tiếng sau, cửa garage vang lên hai tiếng “bíp bíp”. Thang máy đi lên rồi mở ra. Vạn Sơ Không mở cửa. Căn phòng vô cùng yên tĩnh.
“Cạch.” Đèn điện bật sáng.
Bàn ghế sắp xếp gọn gàng được đặt trước quầy bar. Sàn nhà sạch sẽ không có vết bẩn, không có tiếng mèo kêu, không có lông mèo bay tứ tung.
Ở đây không có mèo.
Không có gì cả.
Điện thoại đột ngột rung lên. Là tin nhắn của Kỳ Tích: [Anh vẫn chưa về đến nhà hả?]
Vạn Sơ Không kéo lên mới thấy tin nhắn trước của Kỳ Tích: [Quên không nói với anh. Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi nhé!]
Vạn Sơ Không trả lời: [Tôi về rồi.]
Kỳ Tích nhanh chóng trả lời lại: [Đã biết!]
Vạn Sơ Không suy nghĩ một lúc, gõ chữ: [Tôi không sống ở Hành Cảnh.]
Kỳ Tích: [?!!!]
Vạn Sơ Không: [Đó là nhà của mẹ và bố dượng. Tôi sống một mình.]
Kỳ Tích: [Xin lỗi vì đã giữ anh ở lại muộn như vậy.][Mèo thở dài.jpg]
Vạn Sơ Không: [Không sao. Chỉ là muốn giải thích một chút.]
Kỳ Tích: [?]
Vạn Sơ Không: [Tôi không cố ý không trả lời tin nhắn của cậu.]
Mặc dù trước đó vài lần cũng có chút chút suy nghĩ này.
Anh lại là người cảm thấy hứng thú với tò mò rất nhiều chuyện. Nhưng sau đó sẽ quên nó trong nháy mắt, sẽ sớm mất hứng thú.
Kỳ Tích: [Được rồi. Không trả lời cũng không sao. Tôi chỉ hỏi theo thói quen mà thôi!]
Kỳ Tích là một người tốt tính, chưa bao giờ tức giận vì thái độ lúc gần lúc xa của anh.
Vạn Sơ Không không thích người khác chủ động tiếp cận mình, mà Kỳ Tích vĩnh viễn luôn là bên bị động.
Vạn Sơ Không trả lời: [Lần sau lại cùng chơi game được không?]
Kỳ Tích: [Được!][Mèo hạnh phúc.jpg]
Giờ thì sửa lại một chút.
Vạn Sơ Không nhìn biểu cảm mèo con trên màn hình điện thoại.