Sau khi Kỳ Tích xuống xe, Vạn Sơ Không đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Gió đêm ấm áp, thậm chí có chút oi bức. Bóng dáng của Vạn Sơ Không rất dễ nhận ra, chỉ cần nhìn thoáng ra là có thể nhìn thấy trong đám đông. Khuôn mặt được người hâm mộ đặt cho cái tên “Khuôn mặt của Thần” đang lộ liễu trước mặt mọi người. Kỳ Tích bước tới, lặng lẽ kéo khẩu trang trên mặt để không lộ ra vẻ lạc lõng.
“Xin chào.” Vạn Sơ Không chào cậu rất tự nhiên.
Lần gặp nhau cuối cùng là ở nhà Kỳ Tích.
Kỳ Tích gật đầu, cũng đáp lại: “Xin chào.”
Đã 0 giờ sáng, xung quanh tối đen như mực, thứ ồn ào duy nhất chỉ có vài ba chiếc xe đang chạy trên đường lớn.
Hai người đi dọc theo con đường dưới bóng cây. Các nơi mà còn mở cửa trong khoảng thời gian này ngoại trừ cửa hàng tiện lợi còn có các quầy hàng ven đường.
“Đến một nơi ít người được không? Hai người chúng ta cũng không tiện lắm.” Vạn Sơ Không đúng lúc mở miệng.
Kỳ Tích gật đầu đồng ý. Nhưng càng đến gần phố ăn vặt, mùi thịt nướng và hải sản không ngừng truyền vào mũi Kỳ Tích khiến cái bụng vốn đã chết lặng của cậu cũng dần dần bị đánh thức.
Đói quá.
Phố ăn vặt là một thế giới khác với bên ngoài. Ngay cả cây cối cũng được bao bọc bởi những bóng đèn màu cam. Không khí thì cứ như là lễ hội vậy, nhiều người tụ tập xung quanh mấy cái bàn ngoài trời.
Theo kế hoạch ban đầu của Kỳ Tích, cậu chỉ nên ăn một nắm cơm và uống một ly nước cam trong một cửa hàng tiện lợi vắng người, và có khi sẽ thưởng cho mình thêm một chiếc bánh pudding nữa.
Nhưng ngay sau khi Vạn Sơ Không xuất hiện cậu đã hoàn toàn bị cuốn đi. Mặc dù bối rối không biết cả hai sẽ đi đâu nhưng sau khi do dự hồi lâu, Kỳ Tích vẫn chưa hỏi một lời.
Chắc không bắt cóc được đâu.
Chỉ cần đi theo là được.
Trước khi đến nơi, Vạn Sơ Không hỏi Kỳ Tích trước: “Cậu bận rộn đến cuối tháng sau lận à?”
Kỳ Tích suy nghĩ một chút: “Gần như là vậy. Bởi vì không chỉ có diễn tập, còn phải quảng bá nữa, nhất định phải phối hợp thời gian.”
Vạn Sơ Không gật đầu: “Vất vả thật.”
Kỳ Tích vội vàng nói: “Không vất vả, không vất vả. Mọi người ai cũng như nhau mà.”
Vạn Sơ Không thích thú nhìn cậu: “Giống nhau ở điểm nào?”
Kỳ Tích vắt óc suy nghĩ: “Anh lúc diễn phải nhớ lời thoại và động tác, phải nhập vào cảm xúc của nhân vật…”
Vạn Sơ Không đột nhiên hỏi cậu: “Cậu có bao giờ xem phim truyền hình của tôi chưa?”
Kỳ Tích cười khổ, sợ nếu mình bảo chưa xem thì sẽ bị đối phương giết người thủ tiêu mất, cho nên cậu thỏa hiệp: “Tôi chỉ xem điện ảnh…”
“Bộ nào?”
Kỳ Tích: “…”
Nếu nói là “Kiếp Ve Sầu” thì chắc chắn sẽ bị diệt khẩu.
Kỳ Tích còn đang do dự, giọng nói của Vạn Sơ Không lại nhẹ nhàng vang lên. Nghe thì dịu dàng, nhưng những gì anh nói lại là: “Nếu chưa xem thì nói chưa xem. Không cần cố ý nói dối. Tôi sẽ không để ý đâu.”
Kỳ Tích không khỏi cảm thấy áy náy, nhỏ giọng nói ra.
Vạn Sơ Không ghé sát vào: “Xin lỗi, tôi nghe không rõ.”
Kỳ Tích thấy chết không sờn, dùng âm lượng bình thường nói ra tên phim.
Vạn Sơ Không thậm chí còn không chớp mắt: “Chuyện đó đã lâu rồi, không tính.”
Hử? Không phải nói chuyện này là một bãi mìn sao?
Vạn Sơ Không cũng không phát nổ.
“Vì sao không được tính?” Kỳ Tích lấy hết can đảm hỏi.
“Trước đây là trước đây, còn hiện tại là hiện tại.” Vạn Sơ Không nói xong lại cười rộ lên, “Cậu chưa có nói gì sai mà, sao lại không dám nhìn tôi?”
Kỳ Tích nói dối cho qua: “Có lẽ là do anh cao quá nên khiến tôi có chút căng thẳng.”
Trong số sáu người trong nhóm, có bốn người cao hơn Kỳ Tích nhưng chưa từng có ai cho cậu cảm giác như vậy. Rõ ràng Vạn Sơ Không không làm gì cả, thái độ rất nhẹ nhàng nhưng Kỳ Tích lại không dám nhìn. Giống như người đàn ông này không cùng loài với cậu, vừa làm gì cũng bị tóm cổ.
“Vậy thì tôi có thể cúi xuống một chút.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa tiến đến gần cậu. Kỳ Tích vô thức ngẩng đầu lên. Khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại, trong mắt đều có hình bóng của đối phương. Vạn Sơ Không nâng chiếc mũ trên đầu Kỳ Tích lên, chạm ngón tay lên sống mũi của cậu: “Hôm nay cậu có đeo kính áp tròng thẩm mỹ không?”
Kỳ Tích lắc lư, chậm rãi chớp mắt. Lông mi của cậu dường như chạm vào ngón tay của Vạn Sơ Không, mà tất cả dường như là ảo giác của cậu: “….Không có.”
Thế giới mơ hồ cũng không phải chuyện gì xấu.
Lúc này trong tầm mắt của cậu là gương mặt điển trai của Vạn Sơ Không. Khuôn mặt hầu như không có khuyết điểm, nốt ruồi màu nâu nhạt trên sống mũi của anh ta như hiện rõ trước mắt. Đôi khi không thể không cảm thán, Thượng Đế chưa bao giờ công bằng trong việc tạo ra con người. Những người đẹp trai thậm chí có thêm nốt ruồi lại như vẽ rồng thêm mắt.
Vạn Sơ Không đột nhiên đứng thẳng người chỉ về phía sau: “Quay người. Chúng ta tới rồi.”
Kỳ Tích còn chưa hồi hồn, nghe lệnh quay người lại. Cậu thấy một cửa hàng rất bình thường trong một con hẻm đang có rất nhiều người bên trong. Kỳ Tích còn đang do dự không dám đi vào, Vạn Sơ Không nắm lấy cánh tay cậu, trực tiếp đưa người tiến vào bên cửa hông.
“Bên này mới đúng.”
Khi đến sân sau, Kỳ Tích thấy Vạn Sơ Không mở rèm cửa từ căn bếp, đánh tiếng chào hỏi. Bà chủ cười ha hả đi tới, khuôn mặt tròn trịa nhìn vô cùng phúc hậu.
Kỳ Tích đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện. Từ cuộc trò chuyện, cậu biết được người này là bạn của mẹ Vạn Sơ Không, đồng thời cũng là hàng xóm. Cho đến khi Vạn Sơ Không giới thiệu với người phụ nữ: “Cháu đưa bạn đến ăn tối.”
Bà chủ nhìn thấy Kỳ Tích ở phía sau lưng Vạn Sơ Không. Kỳ Tích đội một chiếc mũ, cả khuôn mặt như chìm vào bóng tối.
Kỳ Tích nhanh chóng bỏ mũ xuống, ánh sáng căn phòng chiếu đến mặt cậu: “Chào cô ạ.”
“Ừ.” Người phụ nữ nhanh chóng liếc nhìn Vạn Sơ Không, “Mau vào phòng ngồi đi. Vừa nhìn đã biết cũng là ngôi sao giống như thằng Sơn rồi.”
Kỳ Tích nhanh chóng nhận ra xưng hô của bà chủ với Vạn Sơ Không, không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh ta.
Tình cờ Vạn Sơ Không cũng đang quan sát cậu. Ánh mắt hai người va vào nhau.
Vạn Sơ Không bình tĩnh hỏi: “Nhìn cái gì?”
Kỳ Tích lập tức chột dạ: “…Xin lỗi.”
Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, lén lút nhìn chứ không nhìn công khai nữa.
“Vì sao xin lỗi?”
Vạn Sơ Không luôn có thể bình tĩnh đặt ra những câu hỏi mà người khác không thể nào trả lời được.
Kỳ Tích hiển nhiên không thuộc hạng người “người khác”, bởi vì cậu chân thành trả lời: “Tôi không nên nhìn anh.”
Vạn Sơ Không đưa tay lên, do dự một hồi cuối cùng chạm nhẹ lên tóc Kỳ Tích: “Tôi không nói là không được nhìn.”
Là người có ngoại hình nổi bật bị nhìn từ bé đến lợi, Vạn Sơ Không không có rảnh để mà ai nhìn anh thì anh lại hỏi nhìn cái gì.
Nhưng cố tình Vạn Sơ Không lại không buông tha Kỳ Tích.
Phía sau rất yên tĩnh. Sau khi hai người ngồi xuống, Vạn Sơ Không hỏi: “Cậu có đói không?”
Kỳ Tích cũng không rụt rè, gật đầu thật mạnh
Vạn Sơ Không đứng dậy nói: “Chờ chút nhé, tôi đi giục bọn họ.”
Ở nơi xa lạ, Kỳ Tích có hơi mất tự nhiên. Cậu cúi đầu áp miệng vào thành ly mổ lấy nước, không phải khát mà là đói.
Ánh sáng rơi xuống trên đầu Kỳ Tích, Vạn Sơ Không quay lại, thấy hành vi của Kỳ Tích không khác gì một con vật nhỏ.
“Tóc của cậu.” Người đàn ông nói, Kỳ Tích lập tức ngẩng đầu lên, khóe miệng Vạn Sơ Không cong lên, “Có vẻ nhạt hơn so với trong ảnh.”
“Ảnh gì cơ?” Ảnh ở đâu?
Vẻ mặt Vạn Sơ Không vô cùng bình tĩnh: “Tôi quên mất là thấy ở đâu rồi, có thể là thấy từ hậu viện hội của cậu.”
Lần này Kỳ Tích hoàn toàn sững sờ, trên mặt lộ ra vẻ trống rỗng: “…Vì sao phải đi nhìn hậu viện hội của tôi?”
“Không để ý.” Vạn Sơ Không nói, “Lúc tìm kiếm thì vô tình nhìn thấy.”
Càng nói là kỳ lạ!
Tại sao lại đi tìm kiếm tên cậu?!
Nhưng lúc này món ăn lại được bưng ra, sự chú ý của Kỳ Tích lập tức chuyển hướng.
Món ăn có mùi rất thơm. Không biết có phải là do đói quá không, Kỳ Tích nghĩ hai món ăn trước mắt hẳn là rất ngon.
Vạn Sơ Không thậm chí còn đẩy đĩa về phía cậu: “Đồ ăn còn chưa bưng lên hết. Cậu ăn trước đi.”
“Anh cũng chưa ăn gì mà.” Kỳ Tích ngẩng đầu. Màu tóc nhạt không hợp với lông mày sâu róm. Khi nhuộm tóc, nhà tạo mẫu đã nhuộm luôn lông mày cho cậu, đậm hơn vàng nhạt một tông, làm cho mắt Kỳ Tích có vẻ tối hơn, như thế có nước trong đôi con ngươi vậy.
Vạn Sơ Không vân vê ngón tay hơi ửng đỏ vì hơi nóng từ đáy đĩa: “Ừ, tôi ăn với cậu.”
Các món ăn đều là những món bình thường nấu ở nhà. Kỳ Tích gắp một miếng sườn chua ngọt vào miệng. Đầu lưỡi cậu lập tức bị bỏng, đảo qua đảo lại trong miệng mấy lần nuốt xuống được.
Kỳ Tích xuýt xoa: “Ngon quá.” Dường như có một cái đuôi đang đung đưa phía sau cậu.
Mèo con lông vàng.
Rất đặc biệt.
Đầu lưỡi bị nóng đỏ, đúng là lưỡi mèo.
Vạn Sơ Không rõ ràng đã quen với đồ ăn ở đây, không có biểu hiện gì đặc biệt.
Bởi vì khoảng cách gần và có ánh đèn chiếu sáng, Kỳ Tích đã sớm phát hiện ra những sợi lông tơ nhỏ bé đang dính trên người Vạn Sơ Không. Cậu vô thức đưa tay ra nhặt.
Vạn Sơ Không cũng né theo bản năng.
Kỳ Tích thu tay về: “Có lông mèo.”
Vạn Sơ Không mím môi, lông mi cụp xuống: “Ừ, cảm ơn cậu.”
Đây chỉ là một tình tiết nhỏ, Kỳ Tích nhanh chóng quên đi.
Thói quen bấy lâu khiến Kỳ Tích ăn được lưng lửng đã đặt đũa xuống. Vạn Sơ Không hỏi cậu: “Cậu no rồi hả?”
Kỳ Tích gật đầu.
“Ăn ít quá.” Sức ăn cũng giống y như mèo vậy.
“Muộn như vậy rồi ăn nhiều cũng không tốt.” Kỳ Tích tùy tiện nói một câu.
Vạn Sơ Không nghe vậy lập tức đặt đũa xuống, Kỳ Tích vội vàng nói: “Ấy đừng…”
Vạn Sơ Không không trêu cậu nữa, nói: “Tôi cũng no rồi.”
Kỳ Tích thở phào nhẹ nhõm. Nếu vì câu nói của cậu mà người ta ăn không no thì đúng là có lỗi quá.
Đồ ăn tự nấu của quán ăn này quả thật rất ngon, không thua kém nhà hàng chút nào.
Lúc thanh toán, thấy Vạn Sơ Không trả tiền, Kỳ Tích không khỏi nghẹn ngào, mình đúng là ngây thơ.
Những người đàn ông trung niên mặt đỏ, cởi trần, đầu hói ở phòng ngoài còn giàu hơn cả cậu.
Ngược lại, một thần tượng trong nhóm nhạc nam như cậu hoàn toàn không đáng nói!
Vạn Sơ Không thấy Kỳ Tích ngó nghiêng xung quanh, nghiêng đầu kề sát tai cậu nói: “Ở đây họ chỉ nhận khách quen thôi. Sẽ không bị ai nhìn thây đâu. Họ sẽ không để ý tới chúng ta.”
Khoảng cách hai người rất gần, Vạn Sơ Không thậm chí còn nhìn thấy những sợi lông tơ mịn màng trên mặt Kỳ Tích, hệt như em bé vậy.
Kỳ Tích gật đầu, cậu không lo cái này, mà nói: “Tôi chuyển tiền trên wechat cho anh nhé.”
Vạn Sơ Không nhìn cậu: “Không cần. Bữa này tôi mời. Nếu cậu để ý thì lần sau mời lại tôi là được rồi.”
Sau khi chào tạm biệt bà chủ, cả hai quay lại đường lớn. Bây giờ đã là một giờ sáng, phố ăn vặt vẫn còn sôi động, thậm chí quán nước ven đường ngoài cùng còn có thêm hai bàn thanh niên. Một vài cô gái đang tạo dáng chụp ảnh tự sướng. Kỳ Tích cúi đầu, kéo thấp vành mũ. Vạn Sơ Không thấy thế đứng che trước mặt cậu. Bờ vai người đàn ông to rộng, che cho người phía sau kín mít không lộ ra.
Bước ra khỏi phố ăn vặt, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh, hai bên đường không còn bóng người ngoại trừ cây cối.
Vạn Sơ Không đột nhiên hỏi Kỳ Tích: “Kỳ Tích, gia đình cậu có ủng hộ cậu vào làng giải trí không?”
“Ủng hộ hay không cũng không thành vấn đề. Cha tôi không hỏi gì cả. Mẹ tôi thì có ý kiến một chút. Bà cảm thấy nếu tôi đi theo con đường này thì rất lâu mới được về nhà, nhưng nếu tôi kiên quyết thì mẹ cũng không phản đối.”
Đáp án này vô cùng bình thường.
Vạn Sơ Không gật đầu, Kỳ Tích nhìn anh: “Anh thì…”
“Hửm?”
Khóe miệng Vạn Sơ Không nhếch lên một chút, như thế anh đang chờ giây phút này vậy.
Nhưng Kỳ Tích lại nói: “Không có gì.”
Vạn Sơ Không nghiêng đầu nhìn cậu: “Sao cậu không hỏi?”
Kỳ Tích lắc đầu. Giống như cậu vừa mới trả lời vậy. Không ủng hộ cũng không sao, Vạn Sơ Không đã bước đến đây rồi. Nếu gia đình anh ta không ủng hộ thì có sao chứ, Vạn Sơ Không đứng đây tự nó đã là một câu trả lời rồi.
Đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Vạn Sơ Không bất ngờ bảo cậu dừng một chút.
Kỳ Tích đứng bên ngoài đợi trong vài phút. Vạn Sơ Không bước ra từ cửa hàng với một chiếc pudding và một bịch sữa trên tay.
Vạn Sơ Không đưa bánh pudding cho Kỳ Tích, Kỳ Tích theo phản xạ đưa tay ra nhận. Cậu vừa mới chớp mắt đã nghe Vạn Sơ Không nghiêm túc nói: “Đây có phải là tín vật đính ước không?”
Kỳ Tích: “………..”
Vạn Sơ Không lại nói tiếp: “Tặng nhau qua lại, một đời chung thân.”
Lần này Kỳ Tích cũng không nhịn được nữa, không khỏi thất thanh: “Rốt cuộc là anh tìm kiếm từ khóa gì vậy?”
Cậu sẽ không nói mình đã có sẵn câu trả lời trong lòng.
Bởi vì câu chuyện đồng nhân chết tiệt này, Phó Sương đã đọc to nó trong phòng tập nhảy hôm trước.