Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 16



Đã vài ngày trôi qua từ cái hôm ăn tối với Vạn Sơ Không nhưng những gì Kỳ Tích nhớ lại là ánh sáng trắng mờ của ngọn đèn đường dưới chân cậu vào ngày hôm đó, và con ngươi nâu sẫm của người đàn ông khi cậu ngẩng đầu lên.

Thắt lưng có hơi đau, Kỳ Tích đứng thẳng dậy, hạ chân khỏi xà đơn.

Lúc rảnh rỗi Kỳ Tích thích ép chân, càng suy nghĩ thì chân càng ấn xuống thấp hơn, thấp đến mức đau đớn mới hoảng thần. Đã nhiều lần Nhậm Tư nhắc nhở cậu thay đổi thói quen xấu này, nhưng mới mười hai tuổi Kỳ Tích đã có thói quen này, không phải nói sửa là sửa được.

Tấm gương treo trường trước mặt phản chiếu khuôn mặt hơi đẫm mồ hôi của Kỳ Tích. Bởi vì tối nay phải tham gia một tiệc tối cho nên tóc cậu tạm thời được nhuộm đen lại.

Kỳ Tích đã thay quần áo, được người đại điện thông báo lên chiếc xe màu xám.

“Lúc đi ra thì cẩn thận chút nhé. Có fan đang đợi ở bãi đậu xe.”

Nhưng cẩn thận làm sao được, lối đi duy nhất ra bãi đậu xe là cửa hông và thang máy, đương nhiên cậu chỉ có thể đi thang máy xuống.

Các cô gái rõ ràng đã đợi rất lâu, thấy Kỳ Tích đi ra lập tức ùa lên.

“Kỳ Tích! Kỳ Tích!”

“Gần đây anh đi làm về muộn quá, rất vất vả mới được tan làm.”

Kỳ Tích tươi cười đáp lại, khó khăn bước về phía trước. Bảo vệ giúp đỡ ngăn cản: “Chúng tôi không nhận quà, cũng không nhận thư. Phiền mọi người nhường đường một chút, đừng xô đẩy. Nhường đường một chút!”

Mười phút sau, Kỳ Tích rốt cuộc cũng lên được xe mà người đại diện nhắc nhở, có người vẫn không cam lòng đập cửa.

Trên xe chỉ có Khâu Diệc và Hạ Ngũ, các thành viên khác đã lên xe khác đi trước.

Đôi mắt Khâu Diệc lạnh lùng, một tay chống cằm nhìn Kỳ Tích đang vô cùng chật vật, trong tay còn đang cầm thư và quà tặng.

“Vứt đi.” Cậu ta nói, “Đáng lẽ họ không nên ở trong bãi đậu xe.”

Người lái xe phía trước “Ai ui” một tiếng, “Tổ tông ơi, tôi còn chưa lái xe ra ngoài đâu, cậu nhỏ giọng chút đi. Lại muốn bị đập cửa nữa sao?”

“Ồ.” Khâu Diệc quay lại nhìn Kỳ Tích, “Anh còn định giữ nó sao? Chị Hà sẽ mắng anh đấy.”

Kỳ Tích lắc đầu: “Chốc nữa giao cho chị Hà xử lí.”

Trên đường có chút kẹt xe, đến hội trường đã hơi trễ một chút. Ba người chạy tới nơi, nước còn chưa kịp uống một miếng đã bị gọi đi tổng duyệt.

Vốn chỉ là một câu đơn giản “Để tôi uống miếng nước đã”, Kỳ Tích do dự mãi vẫn không nói được.

Thôi thì duyệt xong rồi uống vậy.

Cậu nghĩ vậy, nhưng kết quả sắp xếp đội hình đến hai lần vẫn chưa được, chuyên gia sân khấu phải điều chỉnh lại. Kỳ Tích không còn cách nào khác đành phải thừa lúc không ai chú ý, xuống dưới sân khấu lấy một chai nước.

Nói chung loại nước này được cung cấp cho nhân viên hậu trường, ai khát thì cứ vô tư lấy.

Nhưng Kỳ Tích lại bị bắt.

“Cậu đang làm gì vậy?” Người đàn ông đứng trước mặt cậu mặc vest và quần âu. Kỳ Tích nhìn lên. Đó là một gương mặt đẹp trai không chê vào đâu được với một nốt ruồi nhạt trên sống mũi.

Kỳ Tích thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức: “Tôi khát, đang muốn lấy nước uống.”

Vạn Sơ Không nhướng mày: “Có được không?”

Vốn không sao cả, nhưng Vạn Sơ Không lại hỏi làm Kỳ Tích không chắc lắm: “…Không được hả?”

“Tôi không biết, cho nên mới hỏi cậu.”

Kỳ Tích đang xoắn xuýt một chút, ngay sau đó nghe thấy có người đang gọi tên mình cách đó không xa, ngay sau đó Vạn Sơ Không đưa cho cậu một nửa chai nước: “Của tôi.”

Kỳ Tích thậm chí không do dư nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Sau đó quay đầu chạy đi.

Trần Thắng Hàng đứng bên cạnh chứng kiến mọi việc, tiến lại gần: “Tại sao mày lại bắt nạt người khác? Nước vốn là để người ta uống mà.”

Vạn Sơ Không liếc anh ta một cái rồi lễ phép hỏi: “Đi theo tao làm gì? Không còn chỗ nào khác để đi à?”

“Đến xem mày làm gì ở đây chứ chi. Tự nhiên đang ngồi đó xong đột nhiên bật dậy, tao còn tưởng mày phát bệnh.” Trần Thắng Hàng sờ sờ cằm, “Nói thật đi, từ khi nào mà quen biết với vị kia nhà mày thế? Trước kia còn nói không biết, chưa gặp, không hứng thú. Bây giờ mới bao lâu mà nước cũng đưa cho người ta uống rồi?”

Vạn Sơ Không không trả lời, chỉ nhìn lên sân khấu. Kỳ Tích đã mở nắp chai và đang uống nước. Vì không phải là sân khấu chính thức nên cậu chỉ trang điểm nhẹ, môi mỏng tô son nhạt, đầu lưỡi đỏ ửng, lúc tiếp xúc với miệng chai thì hầu kết khẽ lăn một chút rồi nuốt xuống, tất cả chỉ trong tích tắc.

Kỳ Tích liếm liếm khóe miệng.

Không đủ uống.

Vạn Sơ Không cúi xuống lấy một chai nước khác đặt lên bàn.

Không cho mèo uống đủ nước là hành vi thiếu đạo đức.

Trần Thắng Hàng nhìn anh, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Tao chỉ tùy tiện nói giỡn thôi, hai người sẽ không thật sự bên nhau đấy chứ?”

Vạn Sơ Không tiến lên một bước, lần này anh không quay lại khán phòng mà đi về phía hậu trường: “Không phải đã nói với mày rồi à. Bọn tao gặp nhau năm cấp Hai, tao vì người ta cho nên mới về nước.”

“Bớt giùm, mày trở về không phải là bởi vì…” Trần Thắng Hàng dừng kịp thời, trong lòng thở dài, “Dù sao mọi người chỉ là đùa giỡn thôi, mày chú ý giùm đi. Đây là tổng duyệt, người không là người, tao thấy mày đừng có đi tìm vị kia nhà… đừng tiếp xúc quá nhiều với Kỳ Tích.”

“Tại sao?”

“Tại sao cái gì mà tại sao? Hai người không giống nhau một chút nào cả. Sự nổi tiếng này chẳng có lợi gì cho mày hết. Những người hâm mộ trên mạng kia có thể nháo một trận lớn đó.”

Vạn Sơ Không: “Muộn rồi.”

“??” Trần Thắng Hàng hỏi, “Hai người thật sự ở bên nhau?”

Vạn Sơ Không tiếp tục: “Hai bọn tao đã quen nhau rồi.”

Trần Thắng Hàng thật sự muốn đấm vào khuôn mặt mà mọi người đều khen ngợi kia. Nhưng bất đắc dĩ hai người đang du học phải trở về, biết thủ đoạn của người này có bao nhiêu tàn nhẫn. Đánh nhau thì không thể rồi, nhưng có thể dùng lời nói mà khích bác vài câu.

“Thấy tâm tình của mày gần đây tốt thế, rốt cuộc bác gái cũng buông tha rồi hả?”

Quả nhiên ánh mắt của Vạn Sơ Không lập tức thay đổi. Nhưng chỉ là một khoảnh khắc sau, biểu cảm của Vạn Sơ Không nhanh chóng trở lại bình thường, thậm chí anh còn nhếch miệng cười.

Ngay khi Trần Thắng Hàng định lui lại bỏ chạy thì nhìn thấy có người khác đang nhìn qua, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, thì thầm: “Giả vờ, mày cứ giả vờ đi.”

Sau buổi tổng duyệt, Kỳ Tích nhìn quanh sân khấu thì không thấy Vạn Sơ Không đâu nữa.

Cậu không ngạc nhiên khi thấy Vạn Sơ Không xuất hiện ở đây. Người đàn ông này vừa đoạt giải và đang là diễn viên nổi tiếng trong giới cho nên biết bao nhiều sự kiện đều muốn mời anh ta tham gia.

Kỳ Tích chỉ không biết có bao nhiêu người nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Dù sao sau khi cậu bước xuống, Kỳ Tích nhìn thấy rất nhiều người đang lén lút nhìn mình, thấp giọng bàn tán.

Kỳ Tích giả vờ như không nhìn thấy, cúi đầu nhìn chân mình sau đó bị ai đụng phải bả vai, ngẩng đầu lên thì thấy Khâu Diệc.

“Anh đang suy nghĩ gì đó? Nhìn đường đi.”

Khâu Diệc là người trẻ thứ hai trong nhóm. Cậu ta vừa tròn hai mươi tuổi vào tháng trước. Khâu Diệc rất chững chạc trong cách đối mặt với mọi việc, biết nói và dám nói. Bình thường biểu cảm của Khâu Diệc có chút lạnh lùng, nhưng mỗi khi làm việc tuyệt đối không nhăn nhó. Mức độ nổi tiếng của cậu ta luôn ở mức cao trong nhóm.

Làm bạn bè với Kỳ Tích, Tô Miễn Siêu luôn nói rằng Kỳ Tích phù hợp với sân khấu. Nhưng sân khấu lại có nhiều người như vậy, có người đứng giữa thì đương nhiên phải có người đứng ở góc, không cẩn thận thì có thể bị tụt lại phía sau.

Kỳ Tích cảm thấy bản thân cũng không đặc biệt thích hợp, chẳng qua là sự may mắn thì vẫn còn khá được.

Cậu còn đang thở dài thì Phó Sương đột nhiên từ phía sau đè lên vai lắc lắc: “Anh Tiểu Lục!”

Người đại diện phía trước lập tức quay đầu lại nháy mắt. Cái tên này chỉ có thể gọi riêng, không thể để cho người ngoài nghe được.

Phó Sương lập tức nhỏ giọng, cúi đầu nói: “Anh, em vừa mới nhìn thấy ông xã của anh, ngay phía dưới khán đài.”

Hiếm khi Kỳ Tích không phản bác, tùy tiện “Ừ” một tiếng.

Thật ra trong đầu Kỳ Tích đang nghĩ, đâu chỉ dưới khán đài, ngay cả nước cũng là đối phương đưa cho. Nhưng là Kỳ Tích làm sao nói ra được, cũng may là em út không nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ biến thành cái loa hét to khắp nơi.

Phó Sương sững sờ: “Tại sao anh không phản bác lại em?”

Kỳ Tích chưa phản ứng kịp: “Phản bác cái gì?”

Phó Sương đứng lại tại chỗ, bởi vì khoảng cách xa, giọng cậu ta lại càng lớn: “Anh thừa nhận người ta là ông xã của anh.”

Ánh mắt của tất cả mọi người trong chốc lát đều đổ dồn về phía Kỳ Tích.

Kỳ Tích: “…Anh không có!!!”

Trở lại phòng nghỉ, người đại diện đang xem qua các món quà và thư của fan, nhìn thấy bọn họ tiến vào mới ngẩng đầu lên.

“Lần sau không cần nhận những loại đồ này nữa.”

Kỳ Tích gật đầu, không có giải thích là fan ép đưa cho mình.

Người đại diện cau mày, mím môi nói: “Kỳ Tích, em…”

“Dạ?”

“Mấy ngày nay cẩn thận một chút, hoặc tốt hơn là em nên chuyển về bên công ty ở đi. Những người theo dõi Phó Sương trước đây… gần đây lại quan tâm đến em đấy.”

“Dạ được, em sẽ chú ý.” Kỳ Tích không đặc biệt lo lắng. Những chuyện này cứ dăm bữa mười ngày người đại diện lại nhắc cậu một lần.

Thật ra, Kỳ Tích đã cố tình đọc danh sách chương trình, trong đó có tiết mục Vạn Sơ Không sẽ hát bài hát chủ đề của bộ phim “Xuân Dã” mà anh ta đóng vai chính.

Cậu chưa từng nghe Vạn Sơ Không hát bao giờ nên khoảnh khắc nghe được thật sự có hơi choáng váng.

Ông trời ban cho Vạn Sơ Không một gương mặt đẹp trai và tài năng diễn xuất nhưng lại tước đi khả năng ca hát của anh ta.

Nghe người đàn ông hát đến nốt cuối cùng, Kỳ Tích cuối cùng cũng chậm rãi chớp mắt.



Ngày 5 tháng 8 năm 2026, 21 giờ 21 phút.

Tiêu đề bài đăng: [Có đang đang xem đài X không vào nói chuyện đi.]

1L: Làm ơn ban cho tôi một đôi tai mà chưa từng nghe Vạn Sơ Không hát.

2L: Hahahahahahaha biết ngay mà. Bên trang chủ có rất nhiều lời phàn nàn.

3L: Nói thế nào nhỉ, không tệ nhưng nghe cứ thế nào. Ít nhất âm thanh cũng dễ nghe, nhỉ.

4L: Như đang đọc một bài thơ vậy.

5L: Đừng ép buộc sự tôn trọng của người khác. Là fan cũng nghe không nổi luôn 5555[1]

6L: Thật ra vậy là được rồi. Đó là mức hát trung bình của diễn viên mà. Đây là đúc kết của tôi sau khi trải qua mấy đợt nghe hát.

7L: Điều làm tôi buồn cười nhất là máy quay đặc biệt quay đến Kỳ Tích, miệng cậu ta há hốc luôn.

8L: Đúng đúng!! Đm cười muốn chết luôn. Cậu ta chưa từng nghe Vạn Sơ Không hát à?

9L: Đúng rồi, dù sao thì cả hai cũng không quen biết nhau mà. Có nhiều hoạt động Vạn Sơ Không cũng không làm gì, chỉ có rất ít tình huống mới…

14L: Cái gì gọi là số ít?

15L: Chắc là giống như bây giờ.

21L: Sao tôi đọc trên weibo nói là họ biết nhau mà?

22L: Haha bình tĩnh đi. Chỉ cần Thụy 6 và One cùng xuất hiện một chỗ là sẽ có tin như vậy.

25L: Vậy hai người họ có quen nhau không?

26L: Không biết.

27L: Nhưng một số người trên weibo nói họ đã trò chuyện trong buổi tổng duyệt. Có vẻ như One đưa nước cho Thụy 6, hơn nữa còn là nửa chai nước đã uống qua…

28L: Đánh xong dòng này có cảm thấy thái quá không vậy bạn ơi?

29L: Xin lỗi, đúng là hơi thái quá thật.

31L: Vu khống, có ảnh không? Không có ảnh thì tôi sẽ nói họ sẽ về nhà cùng nhau tối nay, Vạn Sơ Không lái xe…

32L: Người kia nói là sốc quá nên không chụp kịp.

34L: Nghe hơi quá.

38L: Không bằng đổi một góc độ khác, tiếng hát của anh mấy người khẳng định sẽ bị Thụy 6 nhớ kỹ, nói không chừng tối nay ngủ mơ cũng nghe thấy.

39L: Ha ha ha ha ha ha ha thiếu đạo đức quá rồi đó xswl [2]

41L: Hoặc đổi thanh một góc độ khác, đêm nay Vạn Sơ Không hát “Xuân Dã”. Vì cái gì cố tình lại là “Xuân Dã” thì chắc là do nhóm Ngủ có album tên “Mùa Xuân”.

42L: Kẹo này cứng quá, không cắn được.

43L: Đây không phải đường, đây là đá.

45L: Mấy người cắn không được, nhưng Sơ Kỳ Bất Ý lại cắn rất vui vẻ.

53L: Kỳ lạ thật, tại sao mấy người luôn nhìn chằm chằm Vạn Sơ Không vậy? Anh ta trêu ai sao? Đây là bài đăng thảo luận về chương trình mà, sao lại quay sang nói đến cp nào đó rồi. Nói tám trăm lần là không quen rồi mà sao cứ cứng đầu thế.

55L: Kể chuyện cười đi, Sơ Kỳ Bất Ý quen nhau.

56L: Đcm lên weibo xem kìa, Sơ Kỳ Bất Ý đang bác bỏ tin đồn hết rồi ha ha ha ha ha

57L: Cái gì đấy?

60L: [Ảnh chụp màn hình]

Nội dung văn bản: Bịa đặt!!! Hoàn toàn là bịa đặt!!! One bảo và 77 của chúng tôi chưa từng gặp nhau!!! Cấm tung tin đồn nhảm!! Không ăn đường giả!! Không phải chúng ta không có hàng để gặm cho nên đừng có đi nhặt đường! Mọi người tỉnh táo lên!!

62L: hahahahahahaha Sơ Kỳ Bất Ý mấy người bị làm sao thế?

63L: Nghe mà đau lòng ứa nước mắt.

64L: Còn không thì để hai người này gặp nhau đi. Đã hơn nửa năm rồi, các fan vẫn đang chờ đây này.

69L: Hôm nay là một bước nhảy vọt về chất lượng. Vì một bài hát của Vạn Sơ Không mà Kỳ Tích đã mất khả năng điều chỉnh biểu cảm trong lòng khán giả.

70L: Đm đừng nói nữa đừng nói nữa…  Nhưng không phải là không thể gặm huhuhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.