Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 21



Ngay sau khi Kỳ Tích uống hết, Vạn Sơ Không lại tiếp tục rót thêm cho cậu. Lúc đầu Kỳ Tích còn ngượng ngùng không muốn nói, nhưng đến lần thứ tư, Kỳ Tích không nhịn được nói: “Anh đừng rót nữa, tôi không uống nhiều được đâu.”

Vạn Sơ Không dường như bây giờ mới nhận ra, một tay chống cằm nhìn cậu: “Xin lỗi, tôi tưởng cậu có thể uống.”

….Đây rõ ràng là khiêu khích.

Cuối cùng, Kỳ Tích quyết định thừa nhận: “Không đâu, tôi uống kém lắm.” Lúc cậu uống rượu, dù có say hay không thì mặt Kỳ Tích đều rất đỏ.

Vạn Sơ Không nhìn cậu thích thú: “Vậy cậu say rồi à?”

“…Không kém đến vậy đâu.”

Chờ cho hai bên dừng đũa, Vạn Sơ Không hỏi Kỳ Tích: “Cậu có về công ty không?”

Kỳ Tích lắc đầu, cậu nhất định không thể quay về trong tình trạng thế này được.

“Vậy chúng ta đi dạo gần đây một chút nhé.”

Kỳ Tích có chút lo lắng: “Hai người chúng ta rất dễ thấy, có khả năng sẽ bị nhận ra.”

“Chẳng lẽ thần tượng các cậu không thể ló mặt ra ngoài giờ làm việc à?”

Kỳ Tích lại lắc đầu, muốn nói quan hệ giữa chúng ta không thích hợp để đi dạo!! Từ trước đến nay, những lần cậu được lên trang nhất video thì đều là trong video của Sơ Kỳ Bất Ý, hơn nữa còn là do Tô Miễn Siêu gửi cho.

Nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ phát hiện ra hai người bọn họ đã gặp nhau.

Đột nhiên Kỳ Tích có cảm giác bọn họ đang yêu đương vụng trộm che mắt thế gian…

Để xua tan những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Kỳ Tích đổi ý, nói: “Đi thôi, xuống lầu nào!”

Vạn Sơ Không sửng sốt trước sự nhiệt tình đột ngột của Kỳ Tích, “Được. Cậu không đội mũ à?”

Kỳ Tích sờ sờ tóc của mình, quay đầu nói: “À quên, có chứ.”

Vạn Sơ Không cầm mũ đội lại lên đầu cho Kỳ Tích.



Gió thổi qua mang theo vị mặn nồng của biển cả. Tốp năm tốp ba đi dạo trên bờ biển không phải là cặp đôi thì cũng là các cô bác lớn tuổi, hai người như Kỳ Tích và Vạn Sơ Không trông có vẻ lạc lõng.

Đặc biệt, cả hai đều rất bắt mắt, ngay cả khi đã đội mũ rồi, nhìn vào thân hình cũng có thể nhận ra đây nhất định là hai người đàn ông.

Có một cô gái liên tục đưa mắt liếc về phía bên này khiến Kỳ Tích lo lắng mãi không thôi. Cậu dựa lại gần Vạn Sơ Không hỏi: “Liệu cô ấy có nhận ra chúng ta không?”

Không đợi Vạn Sơ Không trả lời, cậu nói nhỏ: “Lỡ đâu cô ấy nhìn trúng anh rồi tới xin wechat thì sao?”

Vạn Sơ Không còn chưa kịp suy nghĩ, cúi đầu cẩn thận nhìn Kỳ Tích dưới ánh trăng, mặt cậu thanh niên đã đỏ bừng.

Nhưng anh cũng không chỉ ra, chỉ nói: “Không đâu.”

Mà cô gái bên cạnh vội vàng cúi đầu bấm phím gửi vào trong nhóm: [Đm đm đm các chị em ơi, bên cạnh mị bây giờ đang có hai đứa con trai cư xử đặc biệt thân mật, rất thân thiết!! Nhìn qua thân hình rất giống Sơ Kỳ Bất Ý của chúng ta 555 khóc ròng]

[Cô tỉnh đi. Sơ Kỳ Bất Ý của chúng ta hoàn toàn không biết nhau, làm sao có thể cư xử thân mật được.]

[Đm nhưng thật sự giống lắm!]

Chờ cho cô nàng bình tĩnh lại đã không còn thấy hai người kia đâu nữa.

Mà lúc này, Kỳ Tích đang ngồi xổm bên cạnh một quầy hàng đồ chơi, cùng với một đám trẻ con đang nhìn những quả bóng phát sáng nảy qua nảy lại.

Chờ Vạn Sơ Không trả tiền xong, Kỳ Tích ngẩng đầu lên hỏi: “Anh mua cho em trai hả?”

Vạn Sơ Không cầm quả bóng nhỏ đã không còn nhấp nháy trong tay, “Không, nó có nhiều đồ chơi rồi, vả lại nó cũng không chơi những thứ này.”

“Vậy…” Kỳ Tích cảm thấy mọi người dường như đều có một sở thích riêng.

“Mua cho Thất Thất.” Vạn Sơ Không nói.

Kỳ Tích sững sờ, Vạn Sơ Không hỏi lại: “Vừa rồi cậu nghĩ gì vậy? Nghĩ tôi tự mua cho mình à?”

Kỳ Tích đứng dậy, lắc đầu xua tay: “Không phải… Nhưng Thất Thất có chơi cái này không?”

Vạn Sơ Không không trả lời, nhìn người trước mắt, nghe cái tên “Thất Thất” từ miệng Kỳ Tích cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Vạn Sơ Không cúi đầu bóp quả bóng trong tay, ánh đèn đủ màu lại xẹt qua mặt anh: “Không biết nữa, dù sao tôi cũng mua rồi.”

Kỳ Tích cân nhắc một chút, trả lời: “Chắc là nó sẽ thích á.”

Vạn Sơ Không ngẩng đầu, lại cười rộ lên: “Nếu cậu thích thì tôi tặng lại.”

Cậu mới không cần. Cậu có phải là mèo đâu…

Vạn Sơ Không lại bắt đầu: “Làm tín vật đính ước.”

Lần này, Kỳ Tích chọn cách bịt tai, sải bước về phía trước. Cậu đi được vài bước thì đột nhiên quay trở lại, đợi Vạn Sơ Không đuổi kịp.

Vạn Sơ Không đang đi tới, đột nhiên quay đầu nhìn gì đó, Kỳ Tích muốn nhìn theo nhưng lại bị Vạn Sơ Không đè đầu lại: “Đừng nhìn, cứ đi tiếp đi.”

“À… Được…”

Trở lại xe, Vạn Sơ Không chưa khởi động xe ngay mà ngồi đợi một lúc.

Anh cất quả bóng vào trong hộp đựng đồ. Sau khi xe chạy được một lúc, Kỳ Tích lại lấy quả bóng ra cầm trong tay lắc lắc, quả bóng lại sáng lên.

Vạn Sơ Không không có cản cậu. Kỳ Tích tự chơi một hồi, rốt cuộc ngẩng đầu nói: “Anh…”

“Cuối tuần này cậu có kế hoạch gì không?” Lúc này Vạn Sơ Không cũng bất ngờ mở miệng.

Kỳ Tích đột nhiên quên mất mình muốn nói gì, “Chủ nhật hả? Không làm gì cả.”

“Tôi cũng không sắp xếp gì.” Vạn Sơ Không nói, “Hứa với Kiều Khải Nhuệ đưa nó đi chơi rồi.”

Kỳ Tích nhớ đến đứa bé giống Vạn Sơ Không đến sáu, bảy phần kia: “Chắc là nó sẽ vui lắm.”

Vạn Sơ Không vừa hỏi vừa nhìn vào gương chiếu hậu: “Cậu thì sao?”

“Tôi hả? Chắc chỉ ở nhà thôi. Lâu rồi tôi cũng chưa nghỉ ngơi.”

Vạn Sơ Không không nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, Kỳ Tích nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Hỏi mình xem có sắp xếp gì vào ngày chủ nhật không là muốn mời mình đi chơi sao? Đúng không nhỉ? Lỡ không phải thì sao?

Kỳ Tích một bên xoắn xuýt một bên quan sát vẻ mặt của Vạn Sơ Không.

“Chuyện đó…” Cuối cùng cậu cũng thu hết can đảm, mở miệng.

Vạn Sơ Không nói: “Có người đang theo đuôi chúng ta.”

Quả bóng Kỳ Tích đột nhiên xì hơi.

“Nhìn thì có vẻ như theo lâu rồi, trông có vẻ chuyên nghiệp.” Vạn Sơ Không giơ một tay ra nâng cằm Kỳ Tích, xoay mặt cậu về hướng của mình. “Chắc là đám chó săn rồi.”

Hai bên má của Kỳ Tích bị ép, ngữ khí có chút mơ hồ: “Thật à?”

Vạn Sơ Không nở nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Ừ, chắc tôi phải xin lỗi cậu rồi. Khiến cậu bị liên lụy.”

“Không sao đâu, mọi người như nhau cả mà.”

Khuôn mặt Kỳ Tích rất nhỏ, tựa hồ như có thể dùng một tay che hết, bị nằm trong lòng bàn tay Vạn Sơ Không cũng không có ý định lắc đầu thoát ra.

Vạn Sơ Không thu tay về, trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm xúc chạm vào da thịt đối phương: “Vậy thì đừng ủ rũ nữa. Để tôi xem có thể cắt đuôi được không. Không cắt được cũng không sao, gần về đến nhà rồi.”

Lúc này Kỳ Tích mới nhớ tới hỏi: “Hôm nay anh có ở lại không?”

“Cậu đang mời tôi à?”

Kỳ Tích dừng lại, đổi cách hỏi cách: “Anh không sống ở nhà của mẹ hả?”

“Ừ.” Vạn Sơ Không lên tiếng trước, “Không ở đó.”

Kỳ Tích hỏi: “Vậy anh sống ở đâu?”

Vạn Sơ Không nói ra một địa chỉ. Có số nhà cụ thể, Kỳ Tích lén lút lấy điện thoại di động ra tra bản đồ.

Vạn Sơ Không kiên nhẫn đợi cậu tìm kiếm xong, “Tìm thấy chưa?”

“Xa lắc xa lơ.” Kỳ Tích thành thật gật đầu.

“Chắc phải trốn nhờ trong nhà cậu một lúc rồi, được không?”

“Ừm.” Kỳ Tích không có chút phản đối.

Chiếc xe màu đen phía sau đột nhiên giảm tốc độ không đuổi theo nữa. Kỳ Tích dựa người vào cửa xe, cố gắng giảm bớt nhiệt độ trên người: “Có khi nào lầm rồi không?”

Một lúc sau Vạn Sơ Không mới trả lời: “Chỉ mong vậy.’



Khi đến cửa nhà, Kỳ Tích đột nhiên sững người: “Anh đứng bên ngoài đợi tôi mười phút được không?”

Vạn Sơ Không hỏi lại: “Có lộn xộn lắm không? Không sao đâu, tôi có thể dọn giúp.”

“Không phải…” Một đống quần áo còn chưa cất, bày bừa đầy sô pha và trên giường.

Kỳ Tích ấn nắm cửa: “Đợi tôi năm phút thôi.”

Cậu đẩy cửa bước vào, nhưng không dám đóng chặt. Kỳ Tích nhanh chóng thay đôi dép vịt nhỏ chạy vào phòng, cất quần áo trên giường, sau đó nghe được giọng nói của Vạn Sơ Không.

“Đồ trên sô pha thì sao đây”

Hỏng rồi! Đáng lẽ phải dọn sô pha trước chứ!

Kỳ Tích đỏ mặt vươn tay ra: “Đưa cho tôi đi.”

Vạn Sơ Không đưa quần áo cho cậu: “Đều là đồ giặt sạch mà.”

Kỳ Tích gật đầu, sau khi lấy từ máy sấy ra thì lười quá nên vứt đống trên ghế.

Sau khi dọn xong mọi thứ rồi đóng cửa phóng lại, Kỳ Tích lại hỏi: “Sao đột nhiên anh lại vào?”

Vạn Sơ Không mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không quen bị nhốt cho lắm.”

Kỳ Tích chậm rãi chớp mắt: “Được, tôi biết rồi.”

Vạn Sơ Không hỏi tiếp: “Cậu biết gì?”

“Lần sau tôi sẽ không để anh đợi ở bên ngoài nữa.”

Nụ cười trên khóe miệng Vạn Sơ Không nhạt đi: “Được.”

Kỳ Tích vào phòng vệ sinh rửa tay, tháo kính áp tròng, sau đó thay áo ngắn quần đùi đi ra.

Chiếc áo thun màu vàng rất hợp với đôi dép vịt vàng dưới chân.

Vạn Sơ Không dựa vào ghế sô pha, nhìn Kỳ Tích đi qua đi lại, không nhịn được hỏi: “Kỳ Tích, cậu say rồi à?”

Kỳ Tích gật đầu: “Hình như là vậy.”

Cậu tự mình cảm nhận được, bước đến sô pha ngồi xuống, lấy tay xoa xoa cái nóng trên mặt.

“Xin lỗi anh.” Kỳ Tích buồn ngủ, cả người mệt mỏi.

“Không sao. Sao lại xin lỗi tôi?” Vạn Sơ Không nghiêng đầu. Lần đầu tiên anh nhìn thấy người say rượu là như thế này, huống hồ thật ra Kỳ Tích thật sự cũng không có uống nhiều lắm.

Kỳ Tích đột nhiên ngẩng đầu lên. Hai người đang ở rất gần đến nỗi có thể nhìn thấy nhau trong mắt đối phương. Mặt Kỳ Tích vốn đã đỏ nhưng giờ lại càng đỏ hơn. Cậu nói “xin lỗi” rồi lùi lại một chút.

Vạn Sơ Không nhìn thấy khoảng cách giữa hai người đột nhiên xa ra, “Cậu làm gì vậy?”

“À không…” Kỳ Tích gãi cằm, “Tôi nghĩ anh hẳn có không có thói quen ở gần người khác. Tôi sợ đụng anh…”

Vạn Sơ Không tiếp tục hỏi: “Sao cậu nghĩ vậy?”

“Bởi vì…” Kỳ Tích nhìn lại, “Lần trước ở khách sạn anh né tránh tôi.”

Vạn Sơ Không nghiêng đầu nhớ lại. Ánh mắt vốn đang nhìn vách tường di chuyển nhìn về phía Kỳ Tích: “Mang thù đến vậy à?”

“Tôi không…” Kỳ Tích không thể giải thích, vấn đề không thích bị người đụng phải chẳng lẽ không phải là Vạn Sơ Không sao!

“Có thể chạm.”

Vạn Sơ Không nói xong đột nhiên cầm tay cổ tay Kỳ Tích ấn vào trong lồng ngực mình.

Mãi đến giây phút này, Kỳ Tích rốt cuộc mới cảm nhận được cái gì gọi là mặt đỏ như máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.