Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 27



Bởi vì hành vi nổi loạn của Vạn Sơ Không mà Kỳ Tích trở nên tê liệt trước toàn bộ lời thăm hỏi từ mọi người, thậm chí chị Hà còn đột nhiên nói: “Vậy hai người thật sự là trúc mã à?”

Kỳ Tích sắc mặt nặng nề: “Chị, ít đọc fanfic lại đi.”

Chị Hà mỉm cười: “Ngay từ đầu cảm thấy hai người không thành cho nên chị mới to gan gặm đường. Ai mà ngờ hai người lại thật sự quen nhau. Đây có gọi là sập nhà không nhỉ?”

Kỳ Tích thật sự không hiểu logic của câu chuyện này.

Nếu không phải cư dân mạng thì cậu với Vạn Sơ Không cũng không cần biết nhau bằng cách xấu hổ như thế!

Tuy nhiên gần đây Kỳ Tích đã nhận nhiều đại ngôn hơn, thậm chí còn một chương trình giải trí mời cậu tham gia nhưng đều không ngoại lệ, tất cả đều có quan hệ với Vạn Sơ Không.

Giới truyền thông rất nhạy bén. Thời điểm hai người còn chưa quen nhau đã có mấy dự án lên kế hoạch ghi tên hai người ở vị trí khách mời. Nhưng lúc đó cư dân mạng cũng chỉ bàn tán cho vui, hai người có gặp nhau trong chương trình cũng chưa hẳn xảy ra chuyện gì cho nên cũng xem như thả mồi trước.

Nhưng lần này thì không giống. Bởi vì “ảnh chụp” của hai người hôm đó làm cư dân mạng hưởng ứng nhiệt tình, Vạn Sơ Không thì không né tránh đề tài thế này cho nên hiện tại rất nhiều bên đang tìm cách mời hai người bọn họ.

Nhưng dù nói thế nào thì cũng không thể, chưa bàn đến tính cách không thể khống chế của Vạn Sơ Không, chỉ nói Kỳ Tích thôi, album mới của Lullaby6 vừa phát hành, thời gian quảng bá tài nguyên cá nhân đều phải lùi hết lại. Điều này đã làm rất nhiều người hâm mộ của cậu bất bình. Bởi vì sự nổi tiếng của Kỳ Tích giậm chân tại chỗ đã nhiều năm, vất vả lắm mới có tài nguyên thì công ty lại đẩy đi không nhận. Mà làm fan Kỳ Tích càng thêm tức giận đó là trong khoảng thời gian này, Khâu Diệc vẫn còn chạy các hoạt động cá nhân.

Công ty Vạn Quy đưa ra giải thích: Bởi vì tất cả công việc đã được sắp xếp từ lâu cho nên không thể đột ngột thay đổi. Bản thân Khâu Diệc cũng xin lỗi vì đã vắng mặt buổi ghi hình XX.

Bình luận ở weibo: [Hừ, tôi hiểu rồi. Ý là fan của Khâu Diệc thì không dễ chọc, còn Kỳ Tích thì muốn bắt nạt thế nào cũng được hả?]

Phó Sương đang lướt weibo thấy Kỳ Tích bước vào lập tức tắt điện thoại ngẩng đầu lên: “Anh, anh ổn không?”

Kỳ Tích mới từ phòng vệ sinh ra nghe vậy thì khó hiểu: “Cái gì mà ổn không?”

Phó Sương nhìn Kỳ Tích, nhìn kĩ vẻ mặt của cậu một hồi rồi nói: “À không có gì… Hôm nay anh có biết nhóm nhạc đứng chung sân khấu với chúng ta không?”

Kỳ Tích hơi ngạc nhiên, nói tên của nhóm nhạc. Đó là một nhóm nhạc mới ra mắt đầu năm nay. Đây là lần thứ hai bọn họ gặp mặt, làm sao có thể không biết là ai được.

Phó Sương nghiêm nghị gật đầu: “Đúng vậy! Vậy anh có nhớ không, trong đó có tình địch của anh!”

Kỳ Tích đang lau nước còn sót lại trên cổ nhếch mép cười với Phó Sương, giả bộ như không nghe thấy.

Phó Sương vẫn không chịu thua: “Là Thạch Hạ Nhị đó! Thạch Hạ Nhị!”

Kỳ Tích nhanh chóng nói: “Anh biết, anh biết. Em nhỏ giọng chút đi!”

Phó Sương che miệng, chỉ về phía sau Kỳ Tích: “Muộn rồi.”

Khi Kỳ Tích quay lại, Nhậm Tư và Lâm Sam đã đứng ở ngoài cửa.

Nhậm Tư thay vì nói là đã quen thì không bằng nói là cam chịu, làm bộ như không nghe đoạn đối thoại của hai người, mở miệng hỏi: “Hạ Ngũ đâu? Không phải nói đi vệ sinh à, sao giờ lại không thấy?”

Phó Sương cũng giả vờ như không nghe thấy, nhanh chóng quay đầu hỏi Kỳ Tích: “Anh, anh có tự tin là hôm nay sẽ thắng được tình địch không?”

Kỳ Tích đè đầu cậu ta lại, trả lời Nhậm Tư: “Tớ vừa mới từ nhà vệ sinh quay về, không thấy em ấy ở đó.”

Lâm Sam khẽ cười một tiếng: “Chắc là đi gọi điện thoại rồi.”

Nhậm Tư nhíu mày: “Lâu chưa? Để anh gọi cậu ta về…”

Còn chưa nói xong đã bị Lâm Sam ngăn cản: “Nó lập tức quay lại thôi, anh đừng tốn công nữa.”

Bởi vì không có Khâu Diệc cho nên bọn họ tạm thời thay đổi đội hình, lúc diễn tập còn có chút mới lạ. Cũng may đây là ghi hình cho chương trình tạp kĩ, chỉ có một đoạn nhảy ngắn mà thôi.

Trong quá trình ghi hình, hai nhóm có rất ít tiếp xúc. Trong lúc chơi trò chơi, Kỳ Tích và Thạch Hạ Nhị tạo thành một đội. Kết quả Kỳ Tích đang đi trên cầu độc mộc thì bị rơi xuống nước, trường quay đầy tiếng hét chói tai.

MC cũng nói: “Cậu là người đầu tiên đi bộ qua cầu mà bọ rơi xuống nước đấy. Cậu có biết vì sao không? Vì nó đủ rộng cho một người đi qua, thế mà không ngờ lại có người rơi xuống.”

Kỳ Tích trèo lên khó khăn hoàn thành nhiệm vụ. Thạch Hạ Nhị đưa khăn qua, Phó Sương lúc này mới kịp phản ứng nhận khăn nói “cảm ơn” rồi trùm lên đầu Kỳ Tích, nhỏ giọng nói: “Anh, hôm nay anh đã thua một cách thảm hại.”

Kỳ Tích cũng cảm thấy như vậy nhưng nguyên nhân chính là trượt chân rơi xuống nước xấu hổ vô cùng. Chắc hẳn mọi người lúc ấy đều nhìn chằm chằm vào cậu. Lúc đó Kỳ Tích chỉ muốn vùi mình xuống nước mà thôi nhưng vì cậu biết bơi cho nên nhanh chóng nổi lên mặt nước.

Sau khi ghi hình, cả nhóm trở về khách sạn. Bởi vì không có Khâu Diệc cho nên dư ra một phòng đơn. Lúc cả nhóm nhận phòng, tất cả mọi người đều nhất trí nhường phòng đơn cho Kỳ Tích.

Kỳ Tích hỏi: “Sao đột nhiên mọi người tốt bụng quá vậy?”

Cả đám đồng thanh: “Bởi vì anh/cậu cần không gian cá nhân.”

Kỳ Tích: “…”

Phó Sương: “Gọi điện cho ai đó nói chuyện hay gì gì đó.”

Kỳ Tích: “…Anh mới không như vậy.”

Chờ cho nhận phòng rồi Kỳ Tích mới phát hiện bọn họ là nói đúng, cậu cần phòng đơn thật.

Bởi vì Vạn Sơ Không thật sự gọi điện cho cậu. Công việc và thời gian nghỉ ngơi của hai người bọn họ rất bất thường mà còn là bất thường một cách kỳ lạ.

Đương nhiên trò chuyện không có nội dung gì mờ ám, chỉ là trò chuyện bình thường về một ngày làm việc… Lần đầu tiên nói chuyện như vậy, Kỳ Tích nghĩ bạn bè bình thường có làm như vậy không? Dù sao thì cậu cũng không có nói cho Tô Miễn Siêu biết cả một ngày mình làm cái gì nhưng Tô Miễn Siêu lại thường nhắn tin cho cậu, mà chủ yếu là để chia sẻ những fmv của cậu và Vạn Sơ Không.

Còn có một lần Kỳ Tích lỡ tay chuyển tiếp gửi cho Vạn Sơ Không. Sau khi cậu nhanh chóng thu hồi tin nhắn, bên kia chỉ nhắn lại ngắn gọn.

[Đã xem.]

Kỳ Tích lễ phép trả lời: [Xem rồi thì cũng không cần nói cho tôi biết!]

Vạn Sơ Không: [Thế thì phải lén lút xem à?]

Kỳ Tích đáng thương: [Có thể không xem được không?]

Vạn Sơ Không: [Được, tôi không nói cho cậu.]

Tiếp xúc với Vạn Sơ Không càng lâu, bạn sẽ càng cảm thấy bản chất của người này rất cứng đầu, rất giỏi làm người khác bất lực.

Kỳ Tích sau khi trải qua đau đớn cũng đã buông tay chịu thua. Sau khi tắm rửa xong, cậu cầm điện thoại như thường lệ, thuần thục tìm số của đối phương rồi gọi đi. Dù sao cậu không gọi thì Vạn Sơ Không cũng sẽ gọi.

Điện thoại kêu một hồi không có ai trả lời. Kỳ Tích nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, quả nhiên có cuộc gọi lại.

Vạn Sơ Không nói: “Vừa rồi tôi ở trong thang máy.”

“Anh không ở đoàn phim à?”

“Ngày mai có buổi họp gia đình cho nên phải về.” Phía bên Vạn Sơ Không truyền đến tiếng đóng cửa, “Chờ chút, tôi thay giày.”

Kỳ Tích: “Anh vào nhà rồi gọi lại cũng được mà.”

“Ừ.”

Vạn Sơ Không đáp lại nhưng Kỳ Tích cảm thấy người này chẳng nghe vào tai.

“Công việc kết thúc chưa?” Sau khi vào phòng ngủ, Vạn Sơ Không hỏi.

“Chưa, nhưng ngày mai không cần dậy sớm.”

Kỳ Tích ngã xuống giường, hai chân còn để trên đất quơ lại quơ lại. Cậu thầm nghĩ giọng nói của Vạn Sơ Không rất dễ chịu, điềm tĩnh và từ tính, có sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành. Giọng của cậu có phần hơi non nớt nhưng không hề chói tai, ngược lại có chút mềm mại. Rõ ràng là bọn họ trạc tuổi nhau nhưng ngoại hình, giọng nói thậm chí cả kinh nghiệm sống cũng khác nhau, hai người đi trên hai con đường hoàn toàn khác biệt.

“Anh thì sao?” Ý của Kỳ Tích là hỏi về lịch trình quay phim của Vạn Sơ Không.

“Đang thay quần áo.” Vạn Sơ Không trả lời.

Kỳ Tích từ trên giường bật dậy, cúi người lại gần đầu gối cuối cùng là lấy tay che mặt: “Tôi không có hỏi anh bây giờ đang làm gì…” Thật ra là muốn hỏi Vạn Sơ Không tại sao lại thay quần áo trong lúc nghe điện thoại, hại cậu suy nghĩ miên man.

Một lát sau, giọng nói của Vạn Sơ Không lại gần như dán bên tai: “Xong rồi.”

Kỳ Tích ngẩng mặt, giọng nói có chút run rẩy: “Anh không cần phải báo cáo…”

Vạn Sơ Không bật cười.

Kỳ Tích biết mình lại bị đùa giỡn. Nhưng là vì sao cậu phải để ý? Không thèm để ý lời của Vạn Sơ Không thì sẽ không bị đùa giỡn.

Cho nên bản thân mình đúng là có vấn đề!

Mình đã không còn thuần khiết nữa rồi!

Kỳ Tích còn đang suy nghĩ miên man.

“Cậu gặp Thạch Hạ Nhị à?” Vạn Sơ Không đột nhiên hỏi.

Kỳ Tích trừng mắt: “Ừm, ừm… Sao anh biết?”

“Quay XX à?”

Không cần hỏi nữa, nhất định lại xem lịch trình của cậu rồi.

Vạn Sơ Không hỏi: “Cô ta có hỏi cậu số điện thoại không?”

Kỳ Tích chớp mắt: “Không.”

“Thật à?” Vạn Sơ Không đang ngồi trong phòng khách. Phòng khách không bật đèn, ánh trăng xanh thẳm rơi xuống trải dài bên chân. Trong mắt Vạn Sơ Không sót lại một chút ý cười, càng nhiều hơn là sự bình tĩnh: “Vậy là tốt rồi, đừng cho cô ta.”

“Hả?” Kỳ Tích không kịp phản ứng.

“Tôi nói là đừng cho cô ta số điện thoại.”

“Cô ấy có hỏi đâu.”

Vạn Sơ Không dừng lại, “Dù sao cũng đừng đưa.”

Kỳ Tích kiên trì: “Nhưng cô ấy đâu có hỏi.”

Vạn Sơ Không hiếm khi kinh ngạc, “Ý tôi là nếu.”

Kỳ Tích nói, “Cô ấy sẽ không hỏi.”

Không đợi cho Vạn Sơ Không trả lời, Kỳ Tích tiếp tục: “Cô ấy thích anh mà đúng không? Tôi với anh lại không phải cùng một kiểu người.”

Bên kia trầm mặc vài giây, Kỳ Tích còn đang nghĩ có phải bản thân nói sai gì rồi hay không đang định chữa cháy thì Vạn Sơ Không mở miệng: “Sao cậu biết?”

“Rõ ràng mà? Lần đầu tiên gặp mặt, anh hỏi tôi là thần tượng có yêu đương được không, trên mạng cũng nói hai người… Bây giờ anh lại đặc biệt nhắc đến cô ấy…” Kỳ Tích xoay người, ngoan ngoãn cuộn người như một chú mèo nhỏ, “Anh đừng lo. Tôi sẽ không nói ra ngoài đâu.”

Vạn Sơ Không hỏi lại: “Nói cái gì?”

Kỳ Tích có chút vặn vẹo: “Thì là hai người…”

Vạn Sơ Không cắt ngang: “Kỳ Tích, tôi không những biết mấy người cậu đang ghi hình cùng nhau mà còn biết lúc chơi trò chơi cậu còn cùng một nhóm với cô ta, cô ta còn đưa khăn cho câu.”

“…..Lịch trình còn ghi những cái này nữa à?”

Nếu không phải ngày hôm qua Kỳ Tích nhìn thấy tạo hình mới của Vạn Sơ Không trong đoàn phim thì cậu đã nghi ngờ hôm nay người đàn ông này ngồi trên khán đài để quan sát buổi ghi hình hôm nay.

Vạn Sơ Không thẳng thắn trả lời: “À không, fan của cậu kể lại trên weibo.”

Kỳ Tích: “Những mấy cái này không được tiết lộ trước.”

“Fan tại chỗ có thể thấy mà.”

Kỳ Tích sửng sốt: “Tại sao anh lại theo dõi fan của tôi?”

“Nói chính xác hơn, đó là fan của hai chúng ta.”

Kỳ Tích: “……”

“Đừng lo, cô ấy đã xóa rồi, bảo là chỉ nói như vậy thôi, không có lộ ra nội dung của chương trình. Nếu tiết lộ thì tôi sẽ báo cáo.”

Kỳ Tích ngẩn người, cái người này sau khi đọc weibo của người ta lại còn đi báo cáo nữa cơ!

Giọng của Vạn Sơ Không đột nhiên nâng cao: “Cậu không thích giải thích một chút à? Khăn mặt?”

Kỳ Tích nói theo bản năng: “Bởi vì tôi rơi xuống nước, buổi tối lại rất lạnh…”

“Rơi xuống nước?” Vạn Sơ Không lặp lại câu này.

“Ừm…” Kỳ Tích ngập ngừng, “Tôi vô tình hụt chân, cây cầu đó rất rộng nên tôi rơi xuống…”

Cậu không nên nói nhiều như vậy, nói nhiều lại giống như phàn nàn làm nũng như một đứa trẻ. Thông thường Kỳ Tích chỉ nói qua loa cho có mà thôi.

Cũng không biết từ lúc nào lại trở nên không bình thường như vậy.

“Lạnh không?” Vạn Sơ Không hỏi.

Kỳ Tích một bên thì hối hận vì đã nói quá nhiều một bên trả lời: “Không sao, hiện tại cũng không quá lạnh. Tôi đã thay quần áo rồi.”

“Tắm nước nóng chưa?”

“Tắm rồi.” Kỳ Tích vừa đáp lại vừa suy nghĩ mình không nên như vậy, không nên để người khác lo lắng, không nên bị che chở trong lòng bàn tay.

“Tóc cũng sấy rồi chứ?”

Kỳ Tích không rõ tại sao người này hỏi mình chi tiết như thế, giống như bản thân đang làm nũng vậy.

Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.

Cậu còn lâu mới thất thường.

Nhưng giọng điệu của người đàn ông lại thoải mái làm Kỳ Tích trả lời trong vô thức: “Xong hết rồi. Tôi đang nằm trên giường rồi.”

Sau đó cậu nghe Vạn Sơ Không nói: “Vậy đắp chăn vào đi.”

Kỳ Tích nâng chăn bông bên cạnh lên đắp lên người.

Ngay sau đó Vạn Sơ Không nói: “Tôi với Thạch Hạ Nhị hoàn toàn không quen biết. Nói như cậu thì tôi với cậu đã có con luôn rồi.”

Kỳ Tích im lặng trùm chăn bông, giả bộ như không nghe thấy.

“Cậu không định chịu trách nhiệm à?” Vạn Sơ Không nói.

Âm thanh Kỳ Tích rầu rĩ: “Chịu trách nhiệm gì cơ?”

“Cục cưng của chúng ta.”

Kỳ Tích rốt cuộc cũng lòi đầu ra: “Không có chuyện đó!”

Vạn Sơ Không hỏi ngược lại cậu: “Ừ, căn bản không có gì, sao cậu lại tin?”

Kỳ Tích bế tắc nhận ra mình không khác gì những người trên mạng xã hội, người khác nói gì cũng tin. Rõ ràng cậu với Vạn Sơ Không đã quen thuộc như thế lại còn tự tiện phỏng đoán người ta.

Cho nên Kỳ Tích cúi đầu nhận sai, nhẹ nhàng nói: “Tôi đắp chăn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.