Một chiếc xe hơi màu bạc có rèm che đậu ở dưới tầng của một khu chung cư, một bóng người tiến lại mở cửa xe bước vào.
Trần Thắng Hàng liếc nhìn gương chiếu hậu, người đàn ông vừa lên xe đã cởi mũ ra, để lộ toàn bộ gương mặt.
“Hôm nay sao lại tự nhiên tìm tao thế? Bình thường gọi mày chẳng bao giờ được.” Trần Thắng Hàng khởi động xe, “Tí nữa đến khách sạn mà không quen ai mày đừng có mà bỏ chạy đấy nhé.”
Trần Thắng Hàng chưa kịp nói xong thì điện thoại di động trong tay Vạn Sơ Không vang lên. Anh nhìn xuống cái tên xuất hiện trên màn hình, không trả lời ngay.
Bầu không khí trong xe lập tức im lặng lạ thường.
Trong vài giây ngắn ngủi, khi ánh sáng trên màn hình gần như tắt đi, người ngồi ghế sau cuối cùng cũng bấm nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia nói gì đó, Vạn Sơ Không đáp lại, rồi nói: “Tôi không muốn cãi nhau.”
Trần Thắng Hàng lại liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Vẻ mặt của Vạn Sơ Không không được tốt lắm, môi hơi mím lại, mấy lần trả lời “Được”, cuối cùng cúp điện thoại, sau đó nhướng mí: “Xem vui không?”
Trần Thắng Hàng haha hai tiếng cười gượng gạo: “Tao nào dám. Tâm trạng mày không tốt có cần uống rượu giải sầu không? Giờ chúng ta đi quán bar…”
“Không cần, không đi.” Vạn Sơ Không quay đầu nhìn ra cửa sổ, “Tao chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Vậy thì được.” Trần Thắng Hàng thở phào nhẹ nhõm, không dám chọc giận vị đại thần này. Đột nhiên Trần Thắng Hàng như nghĩ tới cái gì đó, vừa lúc dừng đèn đỏ quay đầu lại nói với Vạn Sơ Không: “Vị kia nhà mày hôm nay cũng có mặt. Có khi hai người sẽ gặp nhau đó.”
Vạn Sơ Không khẽ cau mày: “Ai cơ?”
Trần Thắng Hàng nháy mắt với anh, Vạn Sơ Không lập tức hiểu ra.
Kỳ Tích.
Anh đã từng nghe đến cái tên này trước khi trở về Trung Quốc. Cô cháu gái của anh ở nhà không có việc gì làm lại bày chuyện theo đuổi ngôi sao. Căn phòng treo đầy poster với banner. Mà vị thần tượng kia lại là Kỳ Tích.
Nhưng để Vạn Sơ Không thực sự nhớ đến cái tên này, phải nhờ đến bài đăng nóng hổi xuất hiện trên diễn đàn vào ngày sinh nhật năm nay của anh.
Theo lí thuyết, trong làng giải trí này, một thần tượng kém nổi sẽ có một vài hoặc thậm chí là hàng chục cặp đôi được gán ghép. Điều này không có gì ngạc nhiên cả. Nhưng tiền đề chính là hai bên phải quen biết nhau, hay tệ lắm thì chỉ cần gặp mặt một lần nói xin chào cũng được. Còn Vạn Sơ Không và Kỳ Tích, một người là diễn viên, một người là thần tượng của một nhóm nhạc nam, chưa kể họ đang phát triển theo những hướng hoàn toàn khác nhau, chưa từng gặp mặt lần nào!
Là một người đam mê tiệc tùng, ngoại trừ lúc đóng phim và quay quảng cáo, Trần Thắng Hàng dành phần lớn thời gian của mình cho các quán bar và hộp đêm. Sau khi cp của Vạn Sơ Không và Kỳ Tích nổi lên một cách khó hiểu, Vạn Sơ Không thường nghe đến cái tên Kỳ Tích từ bạn bè của mình.
Cái gì mà “Hôm nay Kỳ Tích ở đây, mày không chịu ló cái mặt ra à?”, rồi thì “Bà xã mày đang ở quán bar nè, mau tới đây đi.”, rồi nữa là “Vị kia nhà mày đang ngồi trên sô pha… Ờ… Hình như ngủ rồi… Má ơi ngủ mà cũng đẹp như thế.”
Vạn Sơ Không đã nghe thấy tên Kỳ Tích từ khắp nơi nhờ bạn bè của mình, không gì khác hơn ngoài biểu diễn quán bar hoặc đi nhảy.
Anh đã miễn nhiễm với sự trêu chọc của mọi người. Thỉnh thoảng Vạn Sơ Không cũng tự hỏi “đối tượng tai tiếng” của mình rốt cuộc có tính cách như thế nào, có giống với Trần Thắng Hàng không. Có vài lần anh tình cờ xem ké vài đoạn chương trình giải trí từ cô cháu gái mà nhóm nhạc của Kỳ Tích đi quay, bộ dáng của Kỳ Tích lúc nào cũng rất tốt, bị bắt nạt cũng không tức giận.
Nhưng muốn nói có bao nhiêu tò mò, thì cũng không nhiều lắm.
Ít nhất cũng không phải bắt buộc đi nhìn đối phương một cái.
Rốt cuộc “Sơ Kỳ Bất Ý” nổi đến mức nào? Ngay cả nhân viên của đoàn phim truyền hình mới của Vạn Sơ Không cũng bàn tán. Trong nhiều ngày liên tiếp, Vạn Sơ Không nhìn thấy cô ấy liên tục đăng bài trong siêu thoại vào giờ nghỉ trưa. Cuối cùng, có một ngày Vạn Sơ Không không nhịn được nữa, trưng bộ mặt không góc chết kia ra hỏi: “Xin hỏi, cái này có gì mà thu hút cô nhiều như vậy?”
Cô nàng sửng sốt, điện thoại suýt chút nữa là bay ra ngoài, sau khi nhìn rõ người hỏi là ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Vạn Sơ Không được mọi người công nhận là người tốt tính, hiền lành và lễ phép, quan trọng nhất là ngoại hình đẹp trai và kỹ năng diễn xuất rất tốt.
Cô gái ngượng ngùng cười cười: “Anh thấy hết rồi à…”
“Xin lỗi, tôi không cố ý xem…”
“À, không sao đâu.” Cô gái nhanh chóng xua tay, rồi tỏ vẻ ngại ngùng. Cô chưa bao giờ như thế này khi đối mặt với Vạn Sơ Không, ấp úng xoa tay: “Thì chính là… thích cái cảm giác đó.”
Vạn Sơ Không vẫn giữ nụ cười trên môi.
Nghe không hiểu gì hết.
Hiện tại cũng vậy.
Khi Trần Thắng Hàng vừa nói “vị kia nhà cậu”, trên mặt Vạn Sơ Không nhanh chóng hiện lên nụ cười: “Nhắc lại lần nữa nghe xem.”
Cảm thấy bị đe dọa, Trần Thắng Hàng lập tức quay người lại, tập trung lái xe, nhưng đáng tiếc là đèn đỏ vẫn đang đếm số.
Một lúc sau, Trần Thắng Hàng lại tự tìm đường chết: “Tao nói thật đó. Hôm nay cậu ta đến mà.”
“Ra vậy.” Vạn Sơ Không đáp lại, “Cho nên chẳng lẽ tao phải chủ động tới gặp cậu ta rồi nói ‘Chào bà xã’ hả, hay sao?”
Trần Thắng Hàng ho khan: “Đừng. Tao biết mày không thích… Ai da, này cũng chẳng có cách nào khác, mọi người ai cũng thích mà…”
Vạn Sơ Không khẽ cười một tiếng, không biết là trào phúng hay điều gì khác: “Tao không nói là không thích. Tao thậm chí còn đi dạo quanh siêu thoại nữa mà.”
Trần Thắng Hàng há hốc mồm: “Mày xem cái đó làm gì?”
“Tò mò.” Vạn Sơ Không cúi đầu liếc nhìn chiếc điện thoại đã tắt, khóe miệng giương lên một nụ cười y như lúc nãy, độ cong giống như được đo chính xác vậy: “Tò mò cái gì gọi là bầu không khí, cho nên đi dạo nhìn thêm một chút.”
##
Quay lại cảnh khách sạn, khoảnh khắc Kỳ Tích duỗi tay ra nắm lấy tay Vạn Sơ Không, đầu óc cậu trở nên trống rỗng.
Câu nói “Tôi thấy cậu ở trong siêu thoại” như in thẳng vào tâm trí Kỳ Tích.
Mãi đến khi Vạn Sơ Không nhẹ nhàng cử động cổ tay, Kỳ Tích mới nhận ra mình nắm tay đối phương được một lúc rồi.
Toàn thân Kỳ Tích đỏ bừng từ trong ra ngoài, xấu hổ đến nỗi lại quên buông tay.
Vạn Sơ Không thấy thế, nhẹ nhàng nói: “Đừng căng thẳng như vậy. Tôi nói đùa thôi, cậu cứ thoải mái đi. Chúng ta thật ra cũng bằng tuổi nhau, cậu cũng xem như là tiền bối của tôi mà.”
Kỳ Tích gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng buông tay ra, lúc này mới thấy bàn tay mình đã toát đầy mồ hôi.
Việc trốn thoát khỏi hành tinh này không còn đủ để diễn tả tâm trạng của cậu hiện tại.
Trực tiếp hỏa thiêu!!
Để cậu biến mất dưới bầu trời này, để không ai biết cậu từng xuất hiện ở đây…
Vạn Sơ Không vẫn cười, giống như thật sự đang kể chuyện cười, không hiểu sao mà Kỳ Tích lại xấu hổ như vậy.
Vạn Sơ Không nói là bọn họ cũng coi như bằng tuổi, quả thật chỉ chênh có một tuổi.
Nhưng Kỳ Tích cảm thấy hai người hoàn toàn khác nhau. Có phải vì tháng sinh nhật của Vạn Sơ Không lớn hơn không? Chẳng lẽ sinh tháng Một là sẽ trưởng thành hơn sao? Kỳ Tích suy nghĩ một chút, có lẽ là do mình quá ngây thơ. Mẹ cậu cũng thường nói cậu sao mà ngây thơ quá, không có bộ dáng người lớn gì cả.
Rõ ràng trở thành thần tượng nên là hình mẫu cho những người khác, nhưng bản thân mình lại còn chưa hiểu được.
Kỳ Tích thở hắt ra. Mặc dù cổ và tai cậu đã đỏ bừng nhưng Kỳ Tích vẫn cười. Kỳ Tích càng cười tươi càng lộ ra vẻ nhỏ tuổi. Đôi mắt trong veo như nước giống như biết nói vậy.
“Hay là vẫn phải giới thiệu một chút đi. Tôi là Kỳ Tích, thành viên của nhóm Lullaby6.”
Vẻ nghiền ngẫm trong mắt Vạn Sơ Không nhẹ hơn một chút: “Xin chào, tôi là Vạn Sơ Không, là một diễn viên.”
Tự giới thiệu xong rồi.
Kỳ Tích lại hối hận.
Tại sao cậu lại tự đi giới thiệu, tại sao tại sao… Tại sao cậu lại xuất hiện ở bữa tiệc này? Cậu thậm chí còn chẳng được ăn bánh, nhà thì không có mèo, ngày mai lại phải đi làm, tại sao cậu phải đến đây để gặp “đối tượng kết hôn” của mình chứ. Nói thì nói thôi, sao còn tự nhiên đi giới thiệu làm cái gì vậy?! Xấu hổ quá đi mất!
Một đống dòng chữ xuất hiện trong đầu Kỳ Tích, còn Vạn Sơ Không cũng đang đánh giá người trước mắt.
Vạn Sơ Không còn chẳng hiểu nhóm nhạc nam chứ đừng nói là tại sao cháu gái mình lại nhiệt tình như vậy. Được điểm cao trong bài thi cuối kì là để có thêm tiền tiêu vặt để theo đuổi thần tượng. Nhưng không thể không nói, nhìn Kỳ Tích ở khoảng cách gần như vậy, Vạn Sơ Không ít nhiều cũng hiểu được “mong manh” trong lời của những cô gái nhỏ.
Bờ vai của Kỳ Tích rất gầy, vóc dáng không thấp, nhưng chiều cao đó ở trong giới đã được xem là bình thường, huống chi cậu ta còn đang đứng trước Vạn Sơ Không. Kỳ Tích rất gầy. Thần tượng sẽ giữ dáng trước ống kính, diễn viên cũng thế. Diễn viên là vì quay phim, còn thần tượng là để máy quay tập trung vào từng khoảnh khắc của mình. Sự nghiệp của họ tuy ngắn mà dài, từ khi ra mắt cho đến khi chấm dứt, máy quay đều sẽ nhắm vào họ, và họ sẽ phải thể hiện trạng thái hoản hảo nhất có thể.
Vẻ ngoài của Kỳ Tích phần lớn được kế thừa nét đẹp của mẹ. Khi còn nhỏ, mẹ cậu là một người đẹp nổi tiếng trong thị trấn. Mắt hai mí, môi mỏng, màu nhạt tự nhiên. Kỳ Tích chủ yếu là trắng, khuôn mặt sáng sủa, nhỏ nhắn đến độ một bàn tay cũng có thể che hết. Lông mi dài cong vút, cơ thể lại vì học múa từ hồi tiểu học cho nên tư thế cũng rất chuẩn.
Không phải Vạn Sơ Không chưa từng xem nhóm nhạc nam nào. Anh nhìn ai cũng cao gầy giống nhau, Kỳ Tích cũng thế, nhưng hơi khác một chút.
Khác với những gì anh mong đợi.
Anh tưởng rằng người kia sẽ rất giỏi giao du ở những nơi như thế này, nhưng thật ra lại có chút vụng về, nắm tay cũng không biết buông.
Vạn Sơ Không không quá tự kỉ. Anh cảm thấy mình có thể thu hút được một người xuất thân từ thần tượng. Trong vòng giải trí này ai cũng thấy qua nhiều người đẹp, dù là mỹ nữ hay là soái ca thì cũng tìm được một bó, chẳng có gì lạ.
Nhưng Kỳ Tích lại lo lắng, đỏ mặt và xấu hổ. Tất cả đều quá trẻ con.
Vạn Sơ Không không thèm suy nghĩ xem bộ dáng trước mặt bây giờ có bao nhiêu phần là diễn, mở miệng giải vậy: “Ở đây đông người quá. Chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện nhé?”
Còn Kỳ Tích lại nghĩ, vì sao phải nói chuyện, có cái gì để nói hả… Tôi chỉ muốn về nhà thôi!
Nhưng cậu không thể từ chối, cho nên gật đầu đồng ý.
Kỳ Tích quay đầu muốn tìm bạn tốt, Tô Miễn Siêu không biết đã chạy đi đâu rồi. Cậu ta nói là giới thiệu hai người với nhau, nhưng thật ra là tìm cớ đẩy Kỳ Tích qua đây.
Vạn Sơ Không và Trần Thắng Hàng bên cạnh đang thấp giọng nói gì đó, hoa hoa thiếu gia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, gật đầu: “Được rồi. Vậy hai người… trò chuyện?”
Trần Thắng Hàng nhìn Vạn Sơ Không đầy nghi ngờ, nói bằng khẩu hình miệng “Thằng chó mày muốn chạy đúng không?”.
Vạn Sơ Không gật đầu: “Vậy bọn tôi đi trước.”
Sau đó cũng trả lời bằng khẩu hình miệng “Đúng”.
Trần Thắng Hàng không nói nên lời.
Biết ngay thằng cháu trai này không tốt bụng như vậy mà.