Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 39



Phòng chờ vô cùng yên tĩnh. Trước khi Kỳ Tích có thời gian để hỏi tại sao lại khóa cửa thì cánh tay Vạn Sơ Không đã choàng qua vai cậu, kéo cậu vào lòng.

Sống lưng bị Vạn Sơ Không chạm vào lập tức cứng đờ. Kỳ Tích mở to mắt nhìn Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không cúi đầu nhìn cậu, không cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, thậm chí còn hỏi ngược lại: “Sao vậy?”

Hai người đang ở rất gần, lúc nói chuyện Vạn Sơ Không lại còn dựa vào gần hơn.

“Chạm, anh chạm… Anh đột nhiên chạm vào tôi…” Kỳ Tích lắp bắp. Vẻ ngoài của người đàn ông này quá mức quá đẹp trai, lúc không cười thì trông vô cùng lạnh lùng. Nốt ruồi nhỏ nhạt màu trên sống mũi giúp vẻ xa cách này dịu dàng đi không ít. Ngay cả khi nhìn người khác mà không biểu lộ gì thì khoảng cách gần như vậy chắc chắn cũng thu được ánh mắt của đối phương.

Vạn Sơ Không nói: “Tôi thấy đồng đội còn khoác vai em nữa cơ mà.”

Nhưng bọn họ chỉ đặt tay lên vai cậu thôi chứ không có ôm vào lòng giống như Vạn Sơ Không!

Chờ đã… Không đúng!

“Anh thấy ở đâu…” Kỳ Tích bị hơi thở của Vạn Sơ Không vấn vít bên tai, bả vai co rúm lại như chú mèo con.

Ngón tay của Vạn Sơ Không lướt qua tóc mai bên tai Kỳ Tích, như có như không mà khẽ vân vê. Ánh mắt anh rơi xuống xương quai xanh lộ ra của Kỳ Tích. Tháng Mười Một trời rất lạnh nhưng vì hiệu ứng biểu diễn cho nên bọn họ không được mặc quần áo quá dày, trong phòng có điều hòa cũng không tránh khỏi da nổi mẩn đỏ. Nhưng không biết là bởi vì lạnh, hay bởi vì nóng.

“Hậu viện hội của em đăng ảnh.” Vạn Sơ Không nói, “Nếu là hậu viện hội của em, chẳng phải nên chụp một mình em thôi sao?”

“Có đôi khi người khác dựa vào gần quá nên rất khó chỉnh sửa.”

Sau khi Kỳ Tích giải thích xong phát hiện thà không giải thích còn hơn.

“Vậy tại sao người khác lại dựa gần như vậy?” Vạn Sơ Không nói xong còn lấy điện thoại di động ra. Kỳ Tích nhìn thấy một vết nứt ở góc màn hình giống như một cái mạng nhện.

Chuyện Vạn Sơ Không có tài khoản phụ weibo Kỳ Tích đã sớm đoán được. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn thấy toàn bộ trang chủ đều là ảnh chụp của mình, Vạn Sơ Không còn theo dõi cả fansite cá nhân của cậu.

Vạn Sơ Không cho Kỳ Tích xem bức ảnh do hậu viện hội đăng lên. Kỳ Tích nhận ra đây là lúc Phó Sương khoác vai cậu sau cuộc phỏng vấn ngày hôm đó.

“Bởi vì lúc đó là sau cuộc phỏng vấn, tôi muốn hỏi chị Hà… hỏi người đại diện là có chuyện gì.”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến người khác?” Vạn Sơ Không hỏi.

“Phó Sương muốn trả lời cho tôi cho nên đã khoác vai…”

Rõ ràng hiện tại bọn họ cũng đang kề vai sát cánh, tại sao người khác thì không được?

Lúc Kỳ Tích bước vào cửa, Vạn Sơ Không không bật đèn trong phòng chờ, chỉ có ngọn đèn lấp lánh trước bàn trang điểm. Lúc đóng cửa lại, ánh sáng nơi hành lang bị chặn lại, căn phòng chìm trong một lớp ánh sáng mơ hồ.

Hơi thở của người đàn ông phả bên tai khiến Kỳ Tích có một loạt phản ứng, đầu tiên là hô hấp nặng nề sau đó thì nhịp tim không ngừng tăng nhanh, những nơi bị hơi thở cọ qua đều đỏ ửng lên.

Mình có dị ứng với Vạn Sơ Không không nhỉ? Nếu không thì sao người này đến gần thì mình lại không còn sức lực chỉ muốn ngã xuống cơ chứ.

“Chắc anh cũng xem đoạn phỏng vấn đấy rồi. Công ty của tôi định đi theo hướng của cp.” Kỳ Tích nói, “Nếu chúng ta cứ lén gặp nhau rồi bị người khác nhìn thấy sẽ gây hiểu nhầm…”

“Hiểu lầm cái gì?” Vạn Sơ Không ngắt lời cậu. Sự kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt. Hai tay hơi thu lại đặt lên cổ Kỳ Tích. Đầu Vạn Sơ Không hơi cúi xuống, động tác thân mật như thể bất cứ lúc nào cũng có thể buông xuông một nụ hôn. Bóng mái tóc hiện lên trong đôi mắt Kỳ Tích. “Hiểu lầm chúng ta ở bên nhau? Hay hiểu lầm chúng ta đang yêu nhau?”

Hơi thở của Vạn Sơ Không dừng lại nơi khóe mắt Kỳ Tích. Hơi thở ấm áp như thổi bay lớp sương mù trong đáy mắt Kỳ Tích làm không nhịn được mà chớp mắt.

Sau đó người đàn ông nói: “Không phải trước giờ họ vẫn hiểu lầm à?”

“Lúc chưa gặp nhau bọn họ đã nói em là vợ của tôi.” Vạn Sơ Không nhẹ nhàng tung ra một tiếng sấm, tiếp theo là một tia sét, “Bạn thân của em không phải cũng nói chúng ta nhất định phải yêu nhau sao?”

Kỳ Tích không ngờ người này vẫn còn nhớ câu nói thiếu đạo đức của bạn thân mình!

“Đúng vậy, bởi vì nó đã bị lan truyền suốt thời gian qua cho nên nếu để công ty tôi nhúng tay vào thì có thể sẽ bị truyền đi càng kỳ quái hơn… Dù sau này anh có làm gì cũng sẽ bị ràng buộc với tôi.” Kỳ Tích cố gắng nghiêm túc giải thích nhưng Vạn Sơ Không lại không bỏ vào tai.

“Ừ, cho nên?”

“Cho nên chúng ta không nên, không nên…”

“Không nên gặp mặt, không nên nói chuyện, cũng không thể nhìn nhau sao?” Vạn Sơ Không vừa hỏi vừa xoay mặt Kỳ Tích lại đây nhìn mình. Động tác này của anh có chút ý tứ muốn giam cầm Kỳ Tích.

“Ít nhất, đừng ở trước mắt nhiều người…” Kỳ Tích càng nói càng cảm thấy hai người bọn họ đang lén lút yêu đương.

Mà câu nói tiếp theo của Vạn Sơ Không trực tiếp khiến cả người Kỳ Tích vỡ tung thành những mảnh nhỏ.

Vạn Sơ Không nói: “Tôi không ngại, diễn giả thành thật cũng được.”

“Thay vì quan tâm đến những gì bọn họ nói thì em nên quan tâm đến tôi nhiều hơn.” Vạn Sơ Không dùng ngón tay cái mân mê đôi môi của Kỳ Tích. Lần này anh không còn chạm bên ngoài nữa mà ngang nhiên tách đôi môi của thiếu niên ra, cảm nhận được hơi ấm từ bên trong: “Đoán xem mấy ngày qua tôi đã nghĩ gì?”

Ngay khi Kỳ Tích mở miệng định trả lời, ngón tay Vạn Sơ Không đã tiến vào trong miệng cậu, đè lên chiếc răng nanh ngăn cản đầu lưỡi.

Hơi thở của Kỳ Tích trở nên dồn dập, hoàn toàn không kịp suy nghĩ xem hai người bọn họ hiện tại đang làm cái gì. Ngoài hành lang liên tục có tiếng người đi lại, mà cậu và Vạn Sơ Không đang ở trong căn phòng nghỉ thiếu ánh sáng này, làm chuyện vượt qua quan hệ giữa hai người.

Khóe mắt Kỳ Tích nhuốm màu xuân sắc, gò má không son phấn vô cùng mềm mại nằm gọn trong lòng bàn tay hơi thô ráp của người đàn ông.

Vạn Sơ Không không cần câu trả lời của người trong lòng. Anh chỉ muốn từng bước xâm phạm lãnh thổ của Kỳ Tích mà thôi.

Mèo con tội nghiệp bị ép vào một góc, sợ móng vuốt của mình làm hỏng quần áo của con người chứ đừng nói đến việc chống cự.

“Tôi đã cho em hai cơ hội. Nếu em không chạy trốn thì tôi đã cho em nhiều hơn rồi.” Vạn Sơ Không cúi đầu. Đáy mắt Kỳ Tích khó còn có thể che giấu sương mù, lấp lánh ánh nước, “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn.”

Vạn Sơ Không giống như đang nói với bản thân.

Kỳ Tích cảm thấy hơi thở của mình đang run rẩy. Vạn Sơ Không lại nhìn về phía cậu, “Nếu sớm biết thế này, tối hôm đó phải để em ở lại nhà tôi mới đúng.”

Kỳ Tích sững sờ nhìn người trước mắt, quên cả khép miệng lại. Đầu lưỡi cậu bị chặn, nước miếng không ngừng tiết ra làm ướt nhẹp ngón tay của người đàn ông. Chờ khi cậu hoàn hồn kéo tay đối phương ra, một sợi tơ bạc trong miệng cũng câu ra theo.

Vạn Sơ Không nhanh chóng vòng qua eo của Kỳ Tích, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cậu vào lòng, “Tuần trước lúc em dựa vào tôi ngủ thiếp đi, tôi hôn em em chẳng có phản ứng gì. Có thể hôn một lần nữa không? Lúc em rên rỉ hệt như mèo con.”

“Cái, cái gì?” Kỳ Tích hoảng sợ đẩy người đàn ông ra. Cậu không ngờ lúc mình ngủ lại xảy ra chuyện như thế này.

Hóa ra cậu với Vạn Sơ Không đã sớm không còn trong trắng nữa rồi ư?

Vạn Sơ Không cũng không ôm chặt Kỳ Tích, ngoan ngoãn lùi lại một bước, trên mặt nở một nụ cười.

“Thật ra tối hôm em uống rượu say rồi ôm tôi khóc, tôi cũng đã hôn em.”

Kỳ Tích chết lặng.

“Em vừa khóc vừa duỗi đầu lưỡi. Làm sao tôi cự tuyệt được.”

Kỳ Tích lấy tay che mặt, trong lòng không ngừng tự nhủ cậu uống rượu, cậu uống rượu… Nhưng cậu cũng đã chiếm tiện nghi của Vạn Sơ Không, còn quấy rối người ta nữa.

Có biết rụt rè phát âm thế nào không hả? Nhưng cậu uống rượu mà…

Vạn Sơ Không nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Kỳ Tích khẽ nghiêng đầu bật cười: “Lừa em thôi.”

Kỳ Tích: “………”

Kỳ Tích càng mông lung.

“Tôi không có hôn em. Nhưng trong lòng tôi rất muốn làm như vậy.” Vạn Sơ Không không thèm xấu hổ nói thẳng ra.

Kỳ Tích không thèm so đo với người đàn ông, nâng tay lau miệng. Lúc mu bàn tay chạm vào nước miếng của bản thân, Kỳ Tích nháy mắt lại đỏ mặt.

“Chúng ta không thể như vậy…” Kỳ Tích vẫn tiếp tục đấu tranh.

Vạn Sơ Không đưa tay giúp cậu lau nước bọt còn đọng lại nơi khóe miệng, “Sao lại không? Rõ ràng em cũng có cảm giác mà.”

Vừa nói xong, Vạn Sơ Không dùng đầu gối đè Kỳ Tích lại, Kỳ Tích hơi đau khẽ khịt mũi. Giọng rên rỉ của cậu thực sự giống như một con mèo.

Kỳ Tích vội vàng xua tay lùi ra phía sau: “Không được, không được!”

“Không ở đây, lát nữa còn phải lên sân khấu.” Nhưng Vạn Sơ Không đã chạm vào môi Kỳ Tích, nói: “Hôn thì sao?”

Kỳ Tích đỏ mặt, không hiểu sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này.

Vạn Sơ Không coi sự xấu hổ của cậu như là sự từ chối, sửa lời: “Vậy thì nắm tay.”

Chuyện này thì đơn giản hơn nhiều so với hôn nhau, Kỳ Tích lập tức gật đầu mà không thèm suy nghĩ.

Sau khi gật đầu cậu mới nhận ra có gì đó không đúng. Bọn họ rõ ràng có phải là người yêu đâu, vì sao lại làm chuyện người yêu mới có thể làm!

Vạn Sơ Không từ từ nắm bàn tay của hai người lại, đan những ngón tay gầy guộc vào bàn tay của Kỳ Tích. Cả hai cùng nhìn xuống, mười ngón đan xen không có chỗ hở.

“Cốc cốc” Hai tiếng gõ cửa vang lên thiếu chút nữa làm Kỳ Tích ngất đi. Cậu lập tức đứng thẳng người nhìn về phía cửa, miệng vừa hé mở đã bị Vạn Sơ Không chặn lại.

Vạn Sơ Không ra hiệu cho Kỳ Tích im lặng, ghé vào tai cậu thì thầm: “Đừng lên tiếng. Em muốn để bản thân thế này gặp người khác à?”

Kỳ Tích quay người nhìn mình trong gương. Hai má ửng hồng, biểu tình cũng không tốt. Nếu để vậy mà đi ra ngoài, không cần tới ngày mai trên mạng sẽ lan truyền hai người bọn họ “yêu nhau” cuồng nhiệt trong phòng nghỉ!

Người ngoài cửa lại gọi “Thầy ơi?”. Sau khi xác nhận không có ai, người nọ mới rời đi.

Sau đó Kỳ Tích mới dám thở lại bình thường. Vạn Sơ Không nhéo lỗ tai cậu, nhìn thấy vành tai mềm mại vừa mới trắng bệch lại lập tức ửng hổng.

Anh làm mèo con sợ hãi rồi.

Nhưng Kỳ Tích không ngoan, luôn muốn chạy trốn.

“Muốn hôn em.” Vạn Sơ Không đột ngột nói.

Trong lòng Kỳ Tích còn vương nỗi sợ hãi, nghe xong câu đó cậu lập tức che miệng, ngước mắt lên nhìn Vạn Sơ Không, trông có vẻ càng vô tội, rất dễ bị bắt nạt

“Không được.” Kỳ Tích buồn rầu trả lời.

“Vì sao?”

“Bởi vì thần tượng không thể nói chuyện yêu đương!”

“Có thể. Tôi cho phép.”

….Anh là ai chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.