Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 40



Chuyển ngữ: Trang Anh

Beta: An Hạ

Ngày 11/11/2026, 22 giờ 41 phút

Bài đăng chủ đề:【Hoan nghênh mọi người đến hôn lễ của Sơ Kỳ Bất Ý】

Không cần nói nhiều, tối nay không khí giữa hai người họ rất mập mờ, nếu không phải vì có người theo sau, bọn họ có khi còn hôn nhau rồi.

One bước qua ghế VIP chỉ để qua nói chuyện với 77 thôi sao?

Thấy One đi đến, 77 ngây người, nhưng vẫn ngẩng đầu nghe One nói, ngoan quá đi a huhu, giờ tôi thành fan mẹ luôn rồi.

Cảm ơn máy quay của đài Hương Tiêu, cp của tôi cuối cùng cũng cùng ống kính rồi!!!

2L: Cả nhà, kẹo này tôi cũng xứng đáng được ăn sao?

3L: Bọn họ chưa từng được cùng khung hình à?

4L: Nếu không tính mấy bức ảnh mờ mà paparazi chụp, không tính lúc tình cờ gặp, thì đây có lẽ là lần đầu tiên bọn họ cùng khung hình.

5L: Ảnh đại diện của Sơ Kỳ Bất Ý có thể đổi được rồi đó, chỉnh nét vào nhá.

6L: Lúc One đứng dậy đi về phía 7, đầu tôi kiểu: Ơ kìa anh ấy định đi đâu vậy? Ôi trời, không phải chứ, anh ấy đi đâu vậy, đi vệ sinh không phải đi hướng đó! Cái gì, anh ấy thực sự đi quá phía Kỳ Tích!!!!

7L: 6L nói đúng ý tôi ghê.

8L: Cái câu đi vệ sinh đó chắc sẽ đi theo Vạn Sơ không suốt đời luôn mất.

10L: One ơi anh dũng cảm thật đấy, nhớ vợ đến thế sao, một giây không gặp không chịu được sao?

11L: Bên siêu thoại đã đăng bài, để chúc mừng ngày hai người lần đầu tiên chung một khung hình đang tổ chức bốc thăm trúng thưởng kìa.

12L: Bên Sơ Kỳ Bất Ý toàn phú bà nhiều tiền, không hot thì đúng là trái ý trời.

14L: Ai mà ngờ được nửa năm trước họ còn là cp không quen biết nhau chứ.

15L: Sơ Kỳ Bất Ý nổi lên dựa vào việc là cp không quen biết nhau, còn có người không biết sao? Lúc đó, bài viết nào cũng rất là ngầu.

16L: Giờ thì gạo đã nấu thành cơm.

17L: Nồi cơm: cơm tôi nấu ngon hơn cơm bất kì nhà nào.

18L: Không phản bác được, quá là thơm ngon luôn……Chủ yếu là thân phận của hai người đổi cho nhau cũng không ngọt đến thế. One là diễn viên, thực lực và nhan sắc đều không phải bàn cãi, tôi chưa thấy anh ấy thân mật với ai, hơn nữa còn chủ động như vậy.

19L: Trần Thắng Hàng: Mọi người coi tôi là người đã chết hả?

21L: Nói ra thì, One và Trần cũng là học cùng đại học, quan hệ của hai người cũng tốt, nhưng lại không ai ghép họ.

22L: Không khí giữa hai người cũng rất quan trọng, không ai muốn ghép cp cả hai đều là trực nam.

24L: One ở với người khác rất trực nam, còn ở cùng Kỳ Tích thì rất mềm mỏng.

25L: Haha vừa định nói là vô lí, nhưng nghĩ lại thì đúng là như vậy thật. Sao lại như vậy chứ?

26L: Tôi muốn biết One đã nói gì với 7, sao 7 lại có vè ngạc nhiên như vậy.

27L: Giờ tôi sẽ chia sẻ mấy cái giãn đồng từ của mèo.

28L: Huhuhu Kỳ Tích đẹp quá đi, lẽ nào One lại dính vợ như vậy? Vợ đẹp như vậy ai lại không yêu chứ, không chú ý là bị người ta bắt cóc ngayyy.

29L: Vạn ca, chờ anh lần sau phỏng vấn có thể chủ động nói ra, tôi biết là anh không có gì không làm được.

35L: Nhóm “ru ngủ” hôm nay thể hiện không tốt, Thuỵ 5 còn đứng nhầm chỗ, cuối cùng vẫn là Kỳ Tích cứu nhóm.

36L: Có thể là bài mới, chưa được điêu luyện.

38L: Đã lên sân khấu thì biểu diễn hẳn hoi chút, chắc là lại vì mấy chuyện yêu đương không tập trung chứ gì?

41L: Đã nói là dưới bài viết cp thì đứng nhắc đến người thứ 3, đừng có mà chê ở đây, muốn bị treo tài khoản hả? Mấy người thì sướng, đến lúc đó lại liên lụy đến Kỳ Tích.

42L: Thuỵ 5 đúng là biểu hiện không tốt, mấy lần đều để lỡ ống kính máy quay.

44L: emmm thôi nói cái khác đi, mọi người không thấy hôm nay 7 biểu diễn rất tuyệt vời sao? Tôi không hình dung ra được, giống như là quả chín sau đó vắt được cả nước ấy…… Không phải tôi biến thái, nhưng có mấy đoạn tôi còn muốn dừng lại vì nhìn thêm, sau đó mới phát hiện là phát trực tiếp không dừng được!

45L: Đúng rồi đấy, hôm nay 77 rất đẹp. Rõ ràng lần trước trình diễn cũng là màu tóc đó, chỉ là tạo hình khác đi, nhưng ánh mắt khác đi nhiều, lướt qua ống kính tôi vỡ vụn luôn!!

46L: Cậu ấy rất hợp trang điểm nhạt, hơn nữa còn là một trong những thần tượng hiếm hoi không cố tình diễn trước ống kính. Cả người Kỳ Tích hôm nay cứ nhẹ nhàng sảng khoái thế nào ấy, ngạc nhiên thực sự!

47L: Quả chín rồi. /chảy nước miếng/

48L: Nghi ngờ là có ai đó đã ép chín. /chảy nước miếng/

49L: Sao lại bị ép chín thế có thể nói chi tiết được không, tôi có một người bạn muốn nghe.

50L: Còn chưa đến 12 giờ đâu, mấy người lại bắt đầu rồi đấy?



Thời gian quay lại hai tiếng trước, trong phòng nghỉ của Vạn Sơ Không

Hai người không hôn nhau.

Đùa gì thế! Đương nhiên là không thể hôn rồi!

Kỳ Tích sửa soạn lại bản thân, chắc chắn giờ đi ra sẽ không có ai phát hiện bất thường, tâm trạng phức tạp nhìn Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không tỏ ra rất bình thường. Anh nghiêng người chủ động mở khoá cửa, theo tiếng “cách”, Kỳ Tích không biết tại sao tim mình lại nhói một cái.

Vạn Sơ Không nói: “Nếu em không cho phép, tôi sẽ không làm gì hết.”

Kỳ Tích nhớ khoảng thời gian hai người ở cùng nhau đến nay, trong nháy mắt lại lập tức cảnh giác.

Lời đàn ông nói không thể tin được!

Vạn Sơ Không cười nhẹ, tay đặt lên vai cậu, sờ sờ tai cậu, “Tôi nói thật mà.”

Kỳ Tích co người lại, nửa thân trên như muốn bốc cháy.

“Tối nay có muốn về cùng tôi không?”

Vạn Sơ Không đưa ra lời mời, Kỳ Tích lập tức lắc đầu.

Vạn Sơ Không nói: “Được thôi, tôi sẽ theo dõi em từ dưới sân khấu vậy.”

Kỳ Tích muốn nói gì đó lại thôi.

Vạn Sơ Không không nhìn ra, đưa tay nghịch nghịch cằm cậu, “Được rồi, ra ngoài thôi.”

Cửa mở ra, để lộ ra ánh đèn, Kỳ Tích vừa bước ra một bước, Vạn Sơ Không bỗng đổi ý lại đóng cửa vào, dồn cậu vào vách tường. Kỳ Tích bất ngờ, theo bản năng nhắm mắt lại, có thể cảm nhận hơi thở của người đàn ông lướt qua da mình, vừa nóng lại vừa ngứa.

Anh nắm lấy tay cậu, hai người lại quấn lại với nhau.

Vạn Sơ Không nói: “Ban nãy em đồng ý nắm tay.”

Kỳ Tích mở mắt, nhìn thấy ý cười trên mặt người đàn ông mới phát hiện mình bị chơi xấu.

Tay anh đặt trên đầu cậu, hơi hạ thấp người, mũi của hai người gần như chạm vào nhau: “Nếu em còn lè lưỡi như vậy nữa là tôi hôn em đó.”

Cậu lè lưỡi bao giờ!

Kỳ Tích rất muốn phản bác, nhưng lại sợ vừa mở miệng là môi hai người thực sự chạm vào nhau. Cảm xúc vừa nén lại giờ lại rối bời.

Vạn Sơ Không lùi người lại, ấn ấn đầu cậu, mở cửa ra, lần này mở một nửa. Hành lang có người đi qua, Kỳ Tích theo phản ứng lùi lại góc tối.

Vạn Sơ Không nhìn cậu, “Em trốn tránh như thế càng bị hiểu nhầm.”

“Hiểu nhầm gì chứ?” Kỳ Tích hỏi, phát hiện bọn họ lại nói lại cuộc hội thoại diễn ra không lâu trước đó.

Vạn Sơ Không nét mặt tỏ ra “cá cắn câu rồi”, “Hiểu nhầm chúng ta ở trong phòng nghỉ làm chuyện người ngoài không thể biết.”

Kỳ Tích: “…”

Kỳ Tích cứng đầu nói: “Thần tượng không được yêu đương…”

Vạn Sơ Không nét mặt không thay đổi: “Nhưng với tôi thì được”

Đây là quy định nhà ai vậy?!

“Em không được yêu đương với người khác nhưng với tôi thì được” Vạn Sơ Không nói, “Mọi người đều đã quyết định rồi.”

Kỳ Tích lần này không biết phản bác thế nào, “…. Đó là bọn họ chạy theo số đông thôi!”

Vạn Sơ Không tiến về phía trước một bước bật đèn lên, đèn sáng khắp phòng, Kỳ Tích có chút không thích nghi, lấy tay che che mắt.

“Bây giờ chọn một người bất kì hỏi, bọn họ đều sẽ đồng ý.”

Kỳ Tích dự cảm nếu mình nói là không tin, đối phương sẽ đi tóm một ai đó hỏi cho cậu xem: “Tôi biết rồi.”

Vạn Sơ Không: “Em biết cái gì?”

Kỳ Tích: “..”

Câu chưa từng thấy Vạn Sơ Không hỏi một chuỗi những câu hỏi hóc búa như vậy, nhưng phải thừa nhận, trong thế giới của người trưởng thành, sợ nhất là bị hỏi dồn như thế này.

Nhưng cậu vẫn trả lời: “Bọn họ miệng thì nói như vậy, nhưng nếu chúng ta thực sự, thực sự… thì anh sẽ không thể đi đóng phim nữa, sẽ không ai tìm một người công khai đồng tính đi đóng phim cả.”

Vạn Sơ Không nhìn cậu, nhưng cậu lại né tránh.

Đây chính là hiện trạng, thân phận của hai người, có rất nhiều việc không thể làm.

Không thể ở trước mắt mọi người dắt tay ôm hôn, không thể quang minh chính đại công khai tình cảm.

Bọn họ một người là diễn viên, một người là thần tượng, quan trọng nhất là bọn họ đều là đàn ông.

“Ừ, tôi biết rồi” Vạn Sơ Không trả lời.

Lần này, đến Kỳ Tích rất muốn hỏi “anh biết cái gì?”

Nhưng cậu còn chưa kịp hỏi, có người chạy đến hỏi, “Thầy ơi! Em tìm thầy nãy giờ! Vừa rồi thầy ở đâu vậy? A? Là Kỳ Tích sao? Kỳ Tích cũng ở đây à.”

Kỳ Tích lập tức không nói gì nữa, gật đầu với nhân viên rồi đi ra ngoài.

Quay về phòng nghỉ ngơi của mình, Kỳ Tích vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, ngược lại còn nghĩ nhiều hơn. Người cậu nóng bừng, nhịp tim nhanh, giống như đang bị bọc trong một bọc lửa vậy, nóng đến mức tay cậu toát cả mồ hôi.

Mãi đến khi trang điểm, Kỳ Tích vẫn còn đang thất thần, bản thân như thế là đã từ chối Vạn Sơ Không rồi sao? Cậu có tài đức gì…

“Anh? Anh! Anh Tiểu Lục!” Phó Sương gọi cậu mấy lần, cậu mới hoàn hồn.

Phó Sương có chút lo lắng nhìn cậu, “Anh, có phải anh lại…”

“Anh không sao” Kỳ Tích lập tức đáp lại, ngồi thẳng người, “Lên sân khấu chắc chắn sẽ phát huy tốt 100%, yên tâm.”

Phó Sương nghe thế lại càng lo hơn, nhìn Kỳ Tích mấy lần.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, trước khi trình diễn 10 phút, Kỳ Tích điều chỉnh lại nhịp thở của mình. MC nói xong, bọn họ lên trên sân khấu, cúi chào, tự giới thiệu, sau đó ánh đèn tối lại, trong hội trường lớn hàng nghìn người, Vạn Sơ Không ngồi phía bên trái.

Ánh mắt của anh dừng trên người cậu.

Một lần nữa, hơi thở của Kỳ Tích lại lệch nhịp, nhưng phần động tác vũ đạo lại rất đẹp và dứt khoát, rõ ràng là tập luyện rất nhiều rồi nên mới có thể nhảy trong vô thức, không cần nghĩ cũng biết động tác tiếp theo là gì.

Ánh mắt cậu có tận lực tìm đối phương không?

Chắc có. Cậu đoán là có, nếu không sao cậu có thể chỉ nhìn một cái là nhìn ra anh.

Kỳ Tích làm việc gì cũng theo thứ tự, lúc nào cần tập vũ đạo thì tập vũ đạo, lúc nào cần làm việc thì làm việc, trước giờ không than vãn mệt mỏi, mồ hôi thấm ướt đẫm áo, cậu cũng cho là điều hiển nhiên. Cứ thế cậu tiến về phía trước, vượt qua bao nhiêu khó khăn cuối cùng cũng muốn dừng lại.

Vậy cậu có thể tuỳ tiện một lần này không?

Hạ Ngũ dừng lại ở chỗ cậu ta không nên dừng, Kỳ Tích nhẹ nhàng quay người lướt qua cậu ta, tránh khỏi va chạm, thay Hạ Ngũ đứng ở chỗ cậu ta nên đứng.

Lúc thay chỗ, cậu không để ý đến sắc mặt của đối phương. Ánh mắt cậu hướng về phía khán đài, vô số những ánh đèn, vô số tiếng hò reo, tiếng thở của cậu vang bên tai, tim cậu loạn nhịp.

Nhưng khoảnh khắc cậu nhìn thấy Vạn Sơ Không thì đột nhiên an tâm trở lại, anh ấy vẫn đang chú ý đến mình.

Sau khi biểu diễn xong, Kỳ Tích xuống dưới chỗ ghế khách mời. Diễn viên và thần tượng ngồi ở hai khu khác nhau, một nhóm ngồi bên trái, một nhóm ngồi phía bên phải.

Kỳ Tích vốn chờ diễn xong thì đi tìm Vạn Sơ Không. Trong tay cậu cầm hạt hướng dương, cắn mãi không tách được, cuối cùng bóc cái kẹo đang định cho vào miệng thì Vạn Sơ Không đi về hướng này.

Anh ấy đến chỗ mình sao?

Không phải chứ, chắc không phải đâu…

Thấy Vạn Sơ Không càng ngày càng tiến gần đến, Kỳ Tích mãi không bỏ viên kẹo vào miệng.

Cho đến khi đối phương đi qua mọi người rồi đến trước mặt cậu, Kỳ Tích mới ý thức được đúng là đến tìm mình!

Kỳ Tích lập tức ngẩng đầu nhìn Vạn Sơ Không, ánh mắt không che giấu được tình ý.

Vạn Sơ Không thấy vậy, hơi cúi người xuống nói: “Lén lút cũng không phải không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.