Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 42



Bên ngoài trời tuyết vẫn còn rơi, những bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt đất nhanh chóng chồng chất thành một lớp mỏng. Hành lang tối om vô cùng yên tĩnh nhưng nếu nghe kĩ phảng phất có chút âm thanh của vệt nước nhàn nhạt phát ra.

Kỳ Tích bị Vạn Sơ Không đẩy vào góc tường. Cánh tay người đàn ông ôm chặt lấy eo của cậu, siết chặt hơn làm nụ hôn thêm sâu, cuối cùng Vạn Sơ Không kéo Kỳ Tích ra khỏi bức tường ôm chặt người trong vòng tay mình. Hai đôi môi vẫn dán chặt vào nhau, sự mãnh liệt ban đầu dần dần chậm lại sau chuyển thành liếm nhẹ mang theo cảm giác ngứa ngáy. Hơi thở nóng rực bao trùm lấy hai người. Ngay khi Kỳ Tích nghĩ bên kia sắp dừng lại thì Vạn Sơ Không lại ngậm lấy môi dưới của cậu, dùng răng cắn nhẹ một cái.

Kỳ Tích hơi thút thít quay đầu đi, Vạn Sơ Không tiến đến đặt lên má cậu một nụ hôn ướt át.

“Không hôn nữa đâu…” Kỳ Tích thì thào, không dám nhìn vào Vạn Sơ Không, sợ nhìn thấy dục vọng sâu thẳm trong mắt người đàn ông này thì bản thân sẽ không thể cưỡng lại được.

Vạn Sơ Không nhìn chằm chằm người trong lòng một lúc mãi mà Kỳ Tích vẫn không chịu nhìn sang, anh gọi tên người trong lòng.

“Kỳ Tích.”

“Ơi.” Mặc dù Kỳ Tích trả lời nhưng vẫn không muốn ngẩng đầu lên.

Vạn Sơ Không lại tiếp tục: “Bé cưng.”

Cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên nhưng đã quá muộn, Vạn Sơ Không đã nói ra xưng hô tiếp theo.

“Vợ ơi.”

Kỳ Tích: “……”

Vẻ mặt của Vạn Sơ Không vẫn bình thường, chỉ có đôi môi là phủ đầy vệt nước sau nụ hôn dài. Vạn Sơ Không lúc này không cười, cũng không nhìn đi chỗ khác. Anh thấy Kỳ Tích ngẩng đầu liền cúi người vươn đầu lưỡi liếm lên đôi môi thiếu niên, muốn tiến vào sâu hơn lại bị Kỳ Tích ngăn lại.

Vạn Sơ Không bình tĩnh hỏi: “Không được à?”

“….Vừa mới hôn rồi mà, bình tĩnh một chút.”

“Vậy phải bình tĩnh bao lâu?”

Kỳ Tích tránh né: “Chờ em nói được thì lại…”

Chờ đã, hình như cậu vừa mới hứa hẹn một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp?!

“Vậy chờ em.” Vạn Sơ Không nói, vòng tay qua người Kỳ Tích lần nữa, lần này hai tay anh ôm lấy thắt lưng của cậu.

Kỳ Tích hoàn toàn không bình tĩnh lại được. Cậu không thể không ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của Vạn Sơ Không. Nốt ruồi vốn nhợt nhạt trên sống mũi của người đàn ông giờ phút này lại phá lệ rõ ràng. Nó như một dấu hiệu của sự cấm dục, lại bởi vì mới vừa được phá giới cho nên dường như mang một màu sắc mơ hồ khiến người ta không thể nhìn thẳng. Có lẽ bởi vì bọn họ vừa mới hôn môi vô cùng thân mật, ở khoảng cách gần như thế này, Kỳ Tích có thể thấy rõ ánh mắt sâu thẳm của Vạn Sơ Không. Dường như người đàn ông đang đè nén dục vọng của mình, chỉ để lộ ra một phần nhỏ nhưng chỉ như vậy cũng đã khiến Kỳ Tích không chịu nổi.

Trong người Kỳ Tích giống như có một ngọn lửa đang cháy âm ỉ, nhìn thấy đã không chịu được. Cậu vừa lo lắng có người tiến vào vừa lấy tay nhẹ nhàng câu lấy vạt áo của Vạn Sơ Không.

Vạn Sơ Không kiên nhẫn đợi Kỳ Tích lên tiếng, nhìn thấy động tác nhỏ của cậu hơi cúi xuống đón lấy tầm mắt của thiếu niên.

Kỳ Tích chôn mặt vào trong chiếc mũ, không kìm lòng được đưa tay ra chạm vào nốt ruồi trên mặt Vạn Sơ Không. Cậu đã muốn làm như thế này từ lâu rồi, trượt tay trên sống mũi thẳng tắp, cuối cùng dừng lại trên môi châu rồi bị Vạn Sơ Không bắt lấy ngón tay đặt vào trong miệng cắn một cái.

“Có thể chưa?” Người đàn ông nhẹ giọng hỏi.

Kỳ Tích vẫn lắc đầu. Hai người hiện tại quá gần nhau, cơ thể có một chút biến hóa cũng có thể nhận ra nhưng Kỳ Tích chỉ có thể giả ngu, ngón tay lại không thành thật sờ lên sống mũi của Vạn Sơ Không.

Lần này Vạn Sơ Không không ngăn cậu lại, còn hỏi: “Em lạnh không?”

Kỳ Tích vừa gật vừa lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Vạn Sơ Không. Đôi mắt lấp lánh như thể có một vũng nước đang lắc lư muốn trào ra. Trong lòng Vạn Sơ Không bị câu vô cùng ngứa ngáy nhưng vẫn không hôn lên.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân “loạt xoạt” trên hành lang.

Kỳ Tích sợ hãi rùng mình một cái, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Tuyết đã rơi nặng hơn, không có ánh đèn chiếu sáng chỉ có một mảng trắng xóa chói mắt trong bóng đêm, hành lang đã sớm xuất hiện một bóng người.

Cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Vạn Sơ Không áp đầu vào lồng ngực, dựa lưng vào tường.

Tiếng bước chân dừng lại, Kỳ Tích chắc chắn đối phương đã nhìn thấy nhưng lại không biết người kia nhìn thấy gì.

Đèn điều khiển bằng âm thanh sáng lên, chiếu rõ bóng hai người bọn họ.

Cậu mặc bộ quần áo mùa đông dày cộp lại bị Vạn Sơ Không ôm vào lòng. Người nọ không dám nhìn nhiều hơn, nhìn thoáng qua cũng không thể phân biệt nam nữ, chỉ biết là có một đôi tình nhân đang nép vào trong góc, ngay cả lên lầu cũng không chờ nổi mà phải đứng trong góc hành lang ôm ôm thân thiết.

Cửa thang máy mở ra, Vạn Sơ Không chừa ra một khoảng trống nhìn người trong lồng ngực mình.

Kỳ Tích vừa khẩn trương vừa nóng làm hai má cậu đỏ ửng càng thêm dễ thương khiến người khác nhìn chỉ muốn cắn một miếng.

Vạn Sơ Không: “Tại em hết.”

Kỳ Tích đơ ra, tại sao lại tại cậu?

“Khi nào thì mới được hôn em?” Vạn Sơ Không hỏi.

Kỳ Tích không hiểu tại sao phải đợi cậu gật đầu? Không gật đầu thì sao, chẳng lẽ không gật thì không hôn à?

Vạn Sơ Không tệ quá đi mất!

Thang máy bắt đầu đi lên, Kỳ Tích sợ lại có người xuất hiện cho nên vội vàng nắm lấy cánh tay Vạn Sơ Không hôn lên, hay nói chính xác hơn là là chạm vào nhưng Vạn Sơ Không lại bước một bước tránh ra, Kỳ Tích tròn mắt nhìn anh.

“Không phải muốn hôn sao?”

Vạn Sơ Không hướng dẫn Kỳ Tích: “Đưa lưỡi ra nào.”

Làm gì có ai lại trực tiếp như thế!

Kỳ Tích mở miệng đưa đầu lưỡi ra một chút, không biết đỏ ửng như vậy là do lạnh hay do bị người đàn ông này liếm mút nãy giờ. Cậu rùng mình vì lạnh, dán lên người đối phương, học theo Vạn Sơ Không ban nãy cố gắng cạy mở đôi môi của anh.

“Anh mở miệng ra đi.” Kỳ Tích cố gắng thử hai lần đều bị từ chối, đổi lại là một tiếng cười khẽ từ người đàn ông.

“Thất Thất sốt ruột quá.” Vạn Sơ Không lấy tay đè lên thắt lưng Kỳ Tích, Kỳ Tích biến sắc đẩy người ra, “Không hôn nữa.”

“Hôn mà.” Vạn Sơ Không chọc người ta giận cho đã mới vội vàng dỗ dành, mở miệng ngậm lấy đầu lưỡi Kỳ Tích bắt đầu một nụ hôn nồng nhiệt.

Một lúc lâu thật lâu, mãi đến khi Kỳ Tích mềm nhũn cả người chỉ có thể dựa vào lồng ngực mình Vạn Sơ Không mới bỏ qua.

Lần đầu tiên trong đời Kỳ Tích bị đối xử như thế này. Cậu không biết hôn môi cũng có thể có nhiều kiểu như vậy, không hiểu làm sao mà đôi tay người đàn ông có thể không thành thật vừa xoa vừa đè cậu, xuyên qua lớp quần áo dày cộp lại sờ loạn lung tung làm cả người Kỳ Tích nóng đến đổ mồ hôi.

Vạn Sơ Không chỉnh thẳng lại chiếc áo khoác nhăn nheo của Kỳ Tích, chu đáo đội chiếc mũ trùm đầu lên lại cho cậu, nói: “Tối nay em ngủ sẽ mơ đến tôi chứ?”

“Làm sao có thể kiểm soát giấc mơ được….” Miệng Kỳ Tích đã sưng cả lên. Bị hôn quá lâu, cho dù đã tách ra rồi cậu vẫn cảm thấy đầu lưỡi của mình không ngừng càn quấy trong miệng.

Vạn Sơ Không nhìn cậu một lúc, đột nhiên nói: “Không muốn về thì phải làm sao bây giờ?”

Kỳ Tích lấy mu bàn tay che miệng, trợn mắt nhìn Vạn Sơ Không.

Không được!

Hôn nhau thôi đã vậy, hai người ở chung một phòng làm sao kết thúc được!

Kỳ Tích không thể chịu đựng được hai cú sốc trong cùng một ngày.

Cũng may Vạn Sơ Không cũng không nài nỉ, chỉ sờ lên mặt Kỳ Tích, nói: “Đã muộn rồi. Em về nghỉ ngơi sớm một chút.”

Anh ôm Kỳ Tích vào lòng, giơ tay nhìn đồng hồ, “Tôi về đây.”

“Ừa, tạm biệt.” Kỳ Tích trả lời vô cùng kiên quyết.

“Trước khi em về có nên đưa cho tôi một thứ gì đó không?” Vạn Sơ Không nhìn cậu, lần này thì ngưng cười, vẻ mặt cầu xin vô cùng nghiêm túc.

“Cái gì?”

“Hôn chúc ngủ ngon.”

“…”

Hôm nay hai người đã hôn đủ rồi, hôn nữa miệng sẽ sưng to ngày mai làm sao cậu gặp người khác!

Vạn Sơ Không trêu người đủ rồi nên buông tay thả Kỳ Tích ra. Kỳ Tích lúc này mới phát hiện trời vẫn còn rất lạnh, Vạn Sơ Không ôm cậu nãy giờ cho nên Kỳ Tích mới không cảm thấy gì.

Thang máy xuống tầng 1, Kỳ Tích thấy thời gian chỉ mới trôi qua mười lăm phút còn tưởng rằng mình lén lút dưới lầu lâu lắm rồi.

Cậu bước vào thang máy, Vạn Sơ Không đứng bên ngoài, khoảnh khắc này y như khung cảnh hôm trong khách sạn.

Khi cánh cửa chuẩn bị đóng lại, Kỳ Tích đột nhiên vươn tay bước ra. Vạn Sơ Không không nghĩ cậu lại làm vậy cho nên vô cùng sửng sốt.

Thật ra Kỳ Tích không biết tại sao mình lại làm như vậy nhưng cậu cảm thấy ánh mắt của Vạn Sơ Không có chút cô đơn. Kỳ Tích nắm lấy tay của Vạn Sơ Không, cúi đầu hôn lên mạch đập cổ tay của anh, ngước mắt lên nhẹ nhàng nói: “Anh ngủ ngon.”

Nói xong, Kỳ Tích nhanh chóng quay trở lại thang máy, không dám quay đầu nhìn Vạn Sơ Không, hai lỗ tai đỏ ửng nóng bừng.

Thang máy đi thẳng lên, chỉ còn lại một mình Vạn Sơ Không đứng bên ngoài hồi lâu.

Mãi đến khi thang máy đến số tầng của Kỳ Tích, người đàn ông mới đưa tay lên, hôn lên chỗ mà Kỳ Tích vừa hôn.

Mạch cổ tay anh đập nhanh dữ dội.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của Vạn Sơ Không sáng lên, anh nhìn tên người gọi nhấn nút trả lời.

Bên kia có chút ngoài ý muốn: “Rốt cuộc cũng biết nghe điện thoại của mẹ rồi à?”

Vạn Sơ Không xoay người bước ra ngoài, người phụ nữ bên tiếp tục nói: “Không phải con nói hôm nay về nhà sao? Muộn như vậy, mẹ hỏi người đại diện của con, công việc của con hẳn là kết thúc xong rồi.”

“Vâng.” Vạn Sơ Không trả lời, “Một lúc nữa thôi là con đến.”

Vạn Linh nghe vậy hơi dừng lại: “Hôm nay tâm tình của con có vẻ tốt?”

“….Rất rõ ràng sao?’

Vạn Linh nói: “Bình thường con sẽ không giải thích là con đi đến đâu.”

Tuyết đầu đông năm nay quá dày, điểm xuyến thêm cho mái tóc của Vạn Sơ Không, ngay cả lông mi cũng không buông tha. Màu trắng như che đi lớp vỏ lãnh đạm của Vạn Sơ Không, vẻ ngoài anh tuấn tinh xảo của anh lại càng có vẻ xa vời không thể đạt tới.

Sau khi trở về Vạn gia, toàn thân ấm trở lại. Phòng khách tối om, ba con mèo chen chúc nhìn Vạn Sơ Không, chỉ có Thất Thất chạy qua dụi người dưới chân anh.

Vạn Sơ Không quỳ xuống sờ đầu nó. Bụng con mèo lập tức phát ra tiếng ục ục. Anh chợt nghĩ đến dáng hình vừa hôn cổ tay anh vừa nhìn mình của Kỳ Tích, không xoa mèo nữa, đứng dậy mở máy quả nhiên thấy tin nhắn của Kỳ Tích.

Kỳ Tích: [Về đến nhà thì nói với em!]

Vạn Sơ Không trả lời: [Tôi về rồi.]

Con mèo kêu một tiếng, Vạn Sơ Không chụp hình nó rồi gửi cho Kỳ Tích

Đối phương hình như đi tắm rồi, đợi một lúc không thấy trả lời.

Vạn Sơ Không tranh thủ đọc lại mấy tin nhắn chưa đọc, phát hiện cháu gái ngoại gửi tin nhắn cho mình

Trần Tư Dĩnh: [Cậu! Cậu đột nhiên đi tìm Kỳ Tích nói chuyện gì vậy?]

Vạn Sơ Không tiện tay trả lời: [Cháu muốn biết à?]

Trần Tư Dĩnh rất nhanh nhắn lại: [Đương nhiên, cậu đã nói cái gì mà doạ anh ấy thành như vậy? Cậu có hiểu cái gì là làm phiền đến không gian riêng tư của thần tượng không!]

Vạn Sơ Không đã thay quần áo ngủ, dựa vào bàn trong phòng ngủ: [Không nói.]

Trần Tư Dĩnh: [???]

Vạn Sơ Không: [Đó là bí mật của hai người bọn cậu.]

Trần Tư Dĩnh: [Cậu?!]

Vạn Sơ Không: [Cậu và em ấy vừa cùng về với nhau.]

Trần Tư Dĩnh: [Cậu!!!]

Vạn Sơ Không hài lòng tắt khung nói chuyện, ngồi xuống giường đợi Kỳ Tích trả lời tin nhắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.