Con mèo chui vào gầm tủ tivi, ngẩng đầu lên nhìn người lạ đang ngồi trên ghế sô pha.
Người lạ cũng cứng đờ sống lưng quay đầu đi. Chờ cho một lúc sau chủ nhân của ngôi nhà bước vào phòng khách thì người lạ mới thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu nhìn dưới tủ tivi.
“Thất Thất trốn rồi.” Kỳ Tích nói.
Đây là lần thứ hai cậu đến nhà Vạn Sơ Không. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lí nhưng lúc quyết tâm lại vô cùng liều lĩnh. Ngay khi kết thúc công việc, Kỳ Tích đi đường vòng đến đây chỉ vì câu nói “Tôi đang chờ em” của Vạn Sơ Không.
Chết vì cái đẹp, mụ mị đầu óc!
Mấy chữ này lóe lên trong tâm trí Kỳ Tích ngay lập tức.
Vạn Sơ Không vào phòng khách nhìn thấy Kỳ Tích đang nghiêng đầu tìm mèo: “Nó hơi sợ người lạ, làm quen một chút là được.”
Kỳ Tích gật đầu, không dám nhìn vào Vạn Sơ Không đang mặc quần áo ở nhà đành phải nhìn chằm chằm vào tủ tivi nơi hoàn toàn không thấy con mèo đâu.
“Em muốn xem tivi hả?” Vạn Sơ Không vừa hỏi vừa lấy điều khiển từ ngăn kéo dưới bàn ra, nhấn nút mở tivi rồi đưa cho Kỳ Tích.
Kỳ Tích không giỏi từ chối, tùy tiện chuyển kênh. Cậu bấm một hồi thì bỗng nhiên khuôn mặt của Vạn Sơ Không xuất hiện giữa màn hình.
Cậu theo bản năng liếc Vạn Sơ Không nhưng Vạn Sơ Không không hề thay đổi sắc mặt tiếp tục uống nước trong ly. Kỳ Tích vốn tưởng là nước nhưng khi nhìn thấy Vạn Sơ Không dùng đầu lưỡi liếm chất lỏng màu trắng ngà vương bên miệng thì cậu mới nhận ra vừa rồi Vạn Sơ Không vào bếp hâm sữa.
Kỳ Tích nhịn không được liếc thêm một cái nhưng bị Vạn Sơ Không nhanh chóng phát hiện: “Lại nhìn lén tôi?”
Kỳ Tích không nói lời nào, cũng không thể nói cho Vạn Sơ Không nghe cậu cảm thấy đối phương cực kì đáng yêu được. Có rất nhiều người hâm mộ khuôn mặt của Vạn Sơ Không, bọn họ có thể viết bài luận nghìn chữ để ba hòe chích chòe về vẻ đẹp trai này nhưng chưa từng có ai khen anh đáng yêu. Điều này cũng không có gì ngạc nhiên khi từ này dường như không phù hợp với Vạn Sơ Không. Con người Vạn Sơ Không thường đi liền với mấy chữ trưởng thành chín chắn. Mặc dù thỉnh thoảng có nói ra mấy lời làm người ta nghẹn họng nhưng hầu hết thời gian Vạn Sơ Không đối xử với mọi người vô cùng lịch sự và phong độ.
Trên bàn chứa đầy những món ăn vặt giống như lần trước Kỳ Tích đến, ba túi khoai tây chiên vị mù tạt có màu xanh độc đáo, một hộp bánh pudding gần về phía Kỳ Tích.
“Những thứ này là mua cho em hả?” Lúc mới vào cửa Kỳ Tích đã thấy rồi, lần này rốt cuộc đã mạnh dạn hỏi ra.
“Em nghĩ có phải hay không?” Vạn Sơ Không hỏi ngược lại cậu.
Kỳ Tích mất tự nhiên: “Rốt cuộc có phải hay không…”
Vạn Sơ Không đặt sữa xuống bàn rồi tiến lại ngồi gần bên cạnh Kỳ Tích: “Vì sao không dám khẳng định?”
“Anh cũng có chắc đâu.” Kỳ Tích vặn lại.
Vạn Sơ Không bật cười, cúi đầu hôn lên trán Kỳ Tích. Kỳ Tích đưa tay che trán, Vạn Sơ Không lại hôn lên chóp mũi rồi hôn lên khóe môi cậu dưới ánh nhìn chằm chằm của Kỳ Tích.
“Tôi chơi game rất vui, khoai tây chiên cũng ăn, bánh pudding thì vừa mới mua nhưng lại không chờ được người đến.” Vạn Sơ Không tiến lại nắm lấy tay Kỳ Tích, mười ngón đan nhau, “Thất Thất không ngoan gì cả.”
Kỳ Tích mím môi, đột nhiên cảm thấy áy náy đành phải nhẹ giọng thay đổi thái độ, “Em không phải Thất Thất…”
Mèo con dưới gầm tủ chắc tưởng đang gọi nó nên chui đầu ra “meo” một tiếng.
Vạn Sơ Không sửa miệng: “Thì là vợ.”
Kỳ Tích đang nhìn mèo con nghe vậy lập tức quay đầu lại, “Em cũng không phải, không phải…” Hai chữ kia Kỳ Tích không sao nói ra miệng được!
“Không phải cái gì? Vợ? Trên mạng đều nói như vậy, hôm đó ở khách sạn em cũng…”
Vạn Sơ Không còn chưa nói xong đã bị Kỳ Tích che miệng lại.
“Được rồi, em biết rồi mà!” Kỳ Tích vội vàng ngắt lời.
Vạn Sơ Không bật cười, không kéo tay Kỳ Tích ra ngược lại còn ấn vào miệng mình.
Lòng bàn tay Kỳ Tích chạm vào đôi môi mềm mại của người đàn ông lập tức giật mình nảy ra.
Cậu quả nhiên không nên tới đây, đúng là tự chui đầu vào rọ mà!
Thất Thất nghiêng đầu nhìn hai người trên ghế sô pha, thấy Vạn Sơ Không thân mật với người lạ cho nên nó cũng thả lỏng nhảy lên bàn, bắt đầu liếm chân liếm mặt.
Mặc dù Kỳ Tích đi quay chương trình có mấy lần được ôm mèo con nhưng Thất Thất thì khác. Mấy tháng này cậu chỉ được thấy Thất Thất thông qua mấy tấm ảnh của Vạn Sơ Không nhưng chưa bao giờ thấy được “người” thật. Hôm nay là lần gặp mặt đầu tiên.
Vạn Sơ Không gọi “Thất Thất”, Kỳ Tích vô thức quay đầu lại nhưng thấy người đàn ông đang gọi mèo lập tức quay đầu đi.
Mèo con nghe thấy tên mình nhanh chóng chạy tới cọ vào lòng bàn tay đang giơ ra của Vạn Sơ Không.
“Sau khi quen thuộc rồi thì nó rất dính người.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa nhìn Kỳ Tích.
Kỳ Tích gật đầu.
Vạn Sơ Không: “Nó rất dính người, miễn là người quen thuộc với nó.”
“Em nghe rồi.” Kỳ Tích không hiểu sao Vạn Sơ Không lại phải lặp lại lần nữa.
Vạn Sơ Không tùy ỳ xoa đầu mèo, thu tay rồi vẫn nhìn Kỳ Tích.
Kỳ Tích dường như đọc được điều gì đó từ ánh mắt của Vạn Sơ Không, nhanh chóng quay mặt đi học Vạn Sơ Không gọi Thất Thất. Mèo con chần chừ đưa mũi ra ngửi. Nó ngửi được mùi hương của Vạn Sơ Không trên người Kỳ Tích cho nên rất nể mũi cọ mặt vào tay cậu.
Kỳ Tích kinh ngạc cả vui mừng, đôi mắt sáng ngời nhìn Vạn Sơ Không: “Nó chạm em này.”
Kỳ Tích thử ôm Thất Thất vào ngực, Thất Thất cũng rất nghe lời, quay đầu về phía Vạn Sơ Không kêu “meo meo” thì bị Kỳ Tích vùi mặt cọ cọ vào lưng.
Hai con mèo dính chặt lấy nhau.
Thấy Vạn Sơ Không vẫn nhìn mình, Kỳ Tích không khỏi lẩm bẩm: “Em không phải mèo. Nhìn em cũng vô dụng…”
Cậu không giống Thất Thất, mới không thèm dính người đâu!
Không ai quan tâm chút nào đến bộ phim truyền hình đang phát sóng trên tivi. Khi quay đầu lại không còn là gương mặt của Vạn Sơ Không nữa mà đã thay bằng đoạn giới thiệu chương trình giải trí mà Kỳ Tích ghi hình tuần trước.
Kỳ Tích muốn lấy điều khiển chuyển kênh nhưng Vạn Sơ Không đã giữ tay cậu lại: “Xem cái này đi.”
Toàn thân Kỳ Tích cứng đờ: “Hay thôi đừng xem.”
Vạn Sơ Không lại nói: “Nhưng tôi muốn xem.”
Kỳ Tích không từ chối được, thử đấu tranh lần cuối: “Có gì hay đâu mà xem.”
Vạn Sơ Không: “Tôi muốn xem vợ mình trên tivi cũng không được à?”
Kỳ Tích: “………”
Vạn Sơ Không thảy cái điều khiển tới đầu bên kia ghế sô pha, “Em không cho tôi gọi là Thất Thất, vậy để phân biệt em với Thất Thất chỉ có thể gọi như vậy thôi. Thật ra gọi bé cưng cũng được.”
Kỳ Tích: “Không! Cho! Gọi!”
Kỳ Tích thỏa hiệp: “Vậy gọi là Thất Thất đi, em sẽ cố gắng làm quen.”
Nếu phải chọn một trong ba thì chỉ có cái tên này là bình thường.
Nhưng Kỳ Tích quên mất mình có thể không chọn, cậu không phải không có tên!!
“Thất Thất.” Vạn Sơ Không gọi cậu nhưng mèo con và Kỳ Tích đồng thời ngẩng đầu, Thất Thất thậm chí còn nể tình mà “meo meo” lên tiếng.
Kỳ Tích đấu tranh trong hai giây, cuối cùng phải hỏi: “Anh đang gọi ai?”
Vạn Sơ Không: “Em xem kìa, lộn xộn hết cả lên. Nếu không thì vẫn gọi là vợ…”
Kỳ Tích chồm người tới ngăn lại.
Hai người đùa giỡn trong chốc lát, trên tivi vừa lúc chiếu đến đoạn Kỳ Tích nói chưa xem bộ phim mới của Vạn Sơ Không.
Không khí có chút yên tĩnh, chủ yếu là do Kỳ Tích đã bình tĩnh lại, Vạn Sơ Không hỏi cậu có muốn ăn bánh pudding không, không ăn thì sẽ bị mèo ăn mất.
Kỳ Tích mở miệng: “Em có xem.”
“Sao cơ?” Vạn Sơ Không đẩy đầu của Thất Thất ra để ngăn nó chạm vào bánh pudding.
“Em xem bộ phim mới của anh rồi, mười sáu tập em đều xem hết.” Giọng nói của Kỳ Tích không lớn nhưng cậu vô cùng nghiêm túc.
Vạn Sơ Không nhìn cậu, còn Kỳ Tích thì chột dạ dời tầm mắt: “Mới xem hết trong tuần này.”
Vạn Sơ Không bây giờ mới phản ứng lại nói với Kỳ Tích: “Tôi sẽ không để ý mấy chuyện này. Em sợ tôi để bụng nên mới xem à?”
Kỳ Tích vừa gật vừa lắc đầu: “Anh diễn rất tốt, nội dung cũng rất hay, em xem một hồi hết lúc nào không biết.” Lịch trình tuần này của cậu không còn chỗ trống, đây đều là tranh thủ những lúc được giải lao bớt thời gian để xem, vì thế mà bị đồng đội trêu chọc mãi không thôi.
“Em thấy tôi trong tivi tốt hơn hay người thật tốt hơn?” Vạn Sơ Không hỏi.
Đầu óc Kỳ Tích hơi ngây ra một chút, tưởng Vạn Sơ Không chỉ thuận miệng hỏi cho nên phân tích rõ ràng: “Nhân vật trong phim thì…”
Vạn Sơ Không biết nói lòng vòng không hiệu quả cho nên không đợi Kỳ Tích nói xong đã ngắt lời: “Em phải nói là người thật tốt hơn.”
Kỳ Tích chớp mắt, học vẹt lặp lại: “Người thật tốt hơn.”
Vạn Sơ Không hài lòng, sờ sờ lên mặt cậu lại hỏi: “Hôm ghi hình chắc trời lạnh lắm. Em chạy bên ngoài bao lâu mà mặt đỏ hết lên vậy?”
Kỳ Tích không nhớ rõ lắm: “Trời lạnh đến nỗi em không dám duỗi tay ra ngoài áo luôn nhưng em không muốn uống canh gừng…”
“Ghét ăn gừng?”
Kỳ Tích gật đầu, nhận ra mình đang vô thức đòi hòi Vạn Sơ Không phải dịu dàng hơn.
Nhưng hôm đó trời thật sự rất lạnh. Ngày hôm sau cậu còn bị cảm, uống thuốc xong thì vô cùng buồn ngủ nhưng vẫn háo hức nhắn tin.
Kỳ Tích cụp mắt xuống thì thầm: “Trời lạnh lắm…”
“Nhiệt độ gần đây xuống thấp, em nhớ mặc dày một chút, dán miếng làm ấm lên người.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa vươn tay ôm Kỳ Tích vào lòng, mèo con đứng trên bàn nghiêng đầu “meo” một tiếng.
Kỳ Tích không dám nhúc nhích, có cảm giác xấu hổ khi hai người đang làm chuyện xấu bị bắt gặp, tuy rằng chỉ là một con mèo nhỏ căn bản không hiểu bọn họ đang làm gì.
Vạn Sơ Không dùng ngón tay cạy mở miệng Kỳ Tích. Tay anh vẫn còn hơi ấm từ ly sữa lúc nãy, chỉ cần nhẹ nhàng ấp xuống Kỳ Tích đã ngoan ngoãn mở miệng ra. Họ hôn nhau, hai đôi môi mút mát, không khí không ngừng ra vào, đầu lưỡi cũng thoắt ẩn thoắt hiện.
Da mặt Kỳ Tích mỏng, vệt đỏ rất nhanh đã lan đến cổ. Cậu nhỏ giọng nức nở y như một chú mèo con. Cơ thể cũng mềm mại giống như mèo bị người đàn ông nhẹ nhàng ôm trong tay. Đầu lưỡi cậu bị mút đến đỏ bừng, lúc hai người tách ra còn hơi vươn ra, bị ngón tay Vạn Sơ Không chạm vào mới rụt lại.
Một giây sau nụ hôn, Kỳ Tích vùi mặt vào vai Vạn Sơ Không. Căn phòng vô cùng ấm áp, Vạn Sơ Không chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, hơi thở của Kỳ Tích phả vào vai anh nóng rực. Vạn Sơ Không sờ lên đôi tai đỏ bừng của Kỳ Tích, Kỳ Tích vòng tay ôm anh chặt hơn.
“Thất Thất xấu hổ.” Vạn Sơ Không nói.
“Em không có.” Kỳ Tích rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt ươn ướt.
“Tôi không nói em, tôi nói mèo mà.”
Kỳ Tích quay đầu lại, Thất Thất đúng là không còn ở trên bàn nữa. Họ hôn nhau say đắm, tiếng hôn môi tiếng nước gì cũng có. Mèo con có lẽ cảm thấy hai người quá đáng, không thèm xem nữa cho nên bỏ chạy.
Vạn Sơ Không giữ lấy cằm Kỳ Tích xoay đầu cậu lại nhìn mình, “Không cho nhìn mèo, nhìn tôi.”
Vạn Sơ Không ăn mặc rất ít, nhiệt độ từ cơ thể anh tự nhiên truyền sang Kỳ Tích.
“Càng ngày sẽ càng nhiều người thích em, số người hâm mộ của em sẽ ngày càng tăng.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa vuốt ve vòng eo Kỳ Tích, cảm nhận được hơi thở của cậu khẽ run lên. Mặc dù như vậy nhưng Kỳ Tích vẫn không trốn tránh, hơn nữa còn nắm chặt vạt áo của Vạn Sơ Không.
Một khi đã quen thuộc rồi thì mèo con rất dính người.
Câu này quả thật không tồi.
“Càng nhiều người nhìn em nhưng bọn họ sẽ không biết em đã bị tôi hôn qua, bị tôi chạm đến.” Vạn Sơ Không cúi đầu cắn lên yết hầu Kỳ Tích, ngậm nó trong miệng, liếm nhẹ rồi nâng mắt nhìn người trong lòng.
Anh thừa lúc mọi người không để ý mà nhặt được một con mèo.
Mới đầu chỉ cảm thấy thú vị, rồi sau đó càng ngày càng quan tâm hơn.
“Trên sân khấu em được mọi người dõi theo, nhưng ở nơi ánh sáng không thể chiếu tới…” Vạn Sơ Không nói, “Em thuộc về tôi.”