Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 50



Trước khi lên sân khấu Kỳ Tích đã kịp gửi cho Vạn Sơ Không một tin nhắn: [Sao tự nhiên anh đăng weibo!]

Vạn Sơ Không trả lời: [Mèo nhà tôi chẳng lẽ tôi không được đăng à?]

Kỳ Tích cảm thấy câu này rất giống như đang chơi chữ, gõ một đống chữ rồi lại xóa đi: [Thì đúng là vậy nhưng mà….]

Nếu như muốn khoe mèo thì lúc trước có bao nhiêu là cơ hội thế nhưng Vạn Sơ Không lại cố tình chọn ngay lúc này cho nên Kỳ Tích rất khó để không nghĩ nhiều. Cậu hoài nghi Vạn Sơ Không cố ý nhưng lại sợ bản thân mơ mơ hồ hồ rồi lại ngu ngốc nhảy vào bẫy của đối phương. Cậu đã chịu thiệt nhiều lần lắm rồi.

Vạn Sơ Không: [Em theo dõi weibo của tôi à?]

Kỳ Tích sửng sốt, hốt hoảng trả lời: [Anh biết tài khoản của em hả?]

Không thể nào! Vạn Sơ Không chắc chắn không rảnh đến mức mà ngồi xem hết danh sách người hâm mộ của mình. Hơn nữa Kỳ Tích còn ngụy trang tài khoản phụ của mình rất tốt, ảnh đại diện là nhân vật anime, tuổi thì tăng lên ba lăm, nhìn qua chắc chắn là trạch nam trừ bỏ mỗi ngày đều chia sẻ video mèo con.

Vạn Sơ Không: [Hóa ra tài khoản phụ của em cũng theo dõi tôi.]

Kỳ Tích rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng: [Cũng là sao?]

Vạn Sơ Không gửi cho cậu một tấm ảnh chụp màn hình, nội dung trên đó là Lullaby6-Kỳ Tích theo dõi Vạn Sơ Không.

Tâm trạng Kỳ Tích có chút phức tạp: [Tài khoản này do công ty quản lí….]

Vạn Sơ Không: [Tôi biết. Vậy tôi theo dõi lại nhé?]

Kỳ Tích thậm chí còn không thèm suy nghĩ: [Không cần!!!!]

Ngay sau đó đến lượt bọn họ lên sân khấu, Kỳ Tích đưa điện thoại cho trợ lí kế bên. Phó Sương thuận tay khoác vai Kỳ Tích, Lâm Sam ở cạnh nói đùa: “Chú ý hình tượng, chú ý khoảng cách. Có người đã tuyên bố chủ quyền rồi đấy.”

Kỳ Tích đang đi nghe vậy thì hơi dừng lại, Lâm Sam vẫn mỉm cười nháy mắt với cậu bị Nhậm Tư vỗ vào gáy một cái.

“Chuẩn bị biểu diễn rồi. Đàng hoàng lại đi.” Nhậm Tư nhìn về phía Lâm Sam.

Lâm Sam làm động tác chu miệng, ánh mắt vẫn theo mang ý cười.

Kỳ Tích có chút không yên lòng, hoài nghi Lâm Sam đã nhìn ra được điều gì đó nhưng không dám khẳng định. Rốt cuộc thì hơn nửa năm trước cậu và Vạn Sơ Không còn chưa quen biết nhau, lời trêu chọc lúc đó còn táo bạo hơn bây giờ thế nhưng sau khi hai người thực sự quen biết thì các thành viên lại ít khi đùa giỡn nữa.

Sau khi biểu diễn xong Kỳ Tích lấy lại điện thoại thấy tin nhắn mà Vạn Sơ Không gửi cho mình: [Được.]

[Tôi nghe lời như vậy có phải nên được thưởng không?]

[Muốn thưởng cơ.]

Kỳ Tích nhìn chằm chằm vào ba chữ cuối cùng như thể cậu có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Vạn Sơ Không khi nói những lời này. Mặc dù người đàn ông này luôn cho người ta ảo tượng về sự dịu dàng và lịch thiệp nhưng con người thật rất thích đùa dai, khó đoán đồng thời lại có chút đáng yêu.

Phó Sương bỗng nhiên nói: “Anh, anh lại cười như vậy nữa rồi.”

Kỳ Tích ngẩng đầu, chớp chớp mắt giả ngu: “Mẹ anh gửi tin nhắn, dặn anh mặc nhiều áo hơn.”

Lâm Sam đang uống nước bên cạnh đột nhiên phun hết ra, vừa ho vừa cười. Nhậm Tư nói với vẻ chán ghét: “Tránh xa anh chút đi.”

Khâu Diệc nãy giờ vẫn luôn nhìn chăm chú vào điện thoại, Hạ Ngũ thì không yên lòng ngồi xoay bút. Người đại diện vừa vào cửa nhìn thấy bộ dạng lười biếng của bọn họ không khỏi thở dài: “Xe đang đợi bên ngoài rồi.”

Kỳ Tích đi cuối cùng muốn hỏi người đại diện chuyện theo dõi weibo.

Chị Hà đã mở lời trước: “Chị biết em muốn hỏi cái gì. Bên kia hành động trước thì chúng ta mới có thể hợp tác. Em có thử nghĩ Vạn Sơ Không đăng cái ảnh với mấy chữ kia là có ý gì chưa?”

Thật ra Kỳ Tích cũng muốn hỏi Vạn Sơ Không chuyện đó.

Chị Hà liếc Kỳ Tích một cái đầy ẩn ý: “Em ở trong vòng lâu như vậy cũng không còn con nít nữa rồi. Em tưởng bên kia làm không công để cho em kiếm lưu lượng, cho em thu hết lợi ích à?”

Kỳ Tích muốn mở miệng phủ nhận Vạn Sơ Không không phải người sẽ bận tâm những chuyện như vậy, ngược lại bởi vì mình mới gặp càng nhiều chuyện phiền phức hơn. Chị Hà vỗ vai cậu: “Nếu hai đứa quan hệ tốt như vậy thì người khác tự nhiên sẽ tìm đến. Thay vì để người khác chạy doanh số thì không bằng để lại cho nhà mình. Kỳ Tích, em nghĩ sao?”

Kỳ Tích có rất nhiều lời muốn nói nhưng nhất thời chẳng thể nói ra được.

Cậu biết có rất nhiều quy tắc ngầm trong ngành công nghiệp này, Tô Miễn Siêu cũng đã nhấn mạnh rất nhiều lần, mặc dù cậu hiểu nhưng không thể hoàn toàn tuân theo “quy tắc tiêu chuẩn” kia được cho nên độ nổi tiếng thấp như vậy cũng là điều dự đoán trước. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cậu đang được nhiều người chú ý hơn mà trong mắt những người đó, cậu và Vạn Sơ Không đã trở thành mối quan hệ hợp tác buôn bán cp.

Sau khi trở về khách sạn, Kỳ Tích gọi điện thoại cho Vạn Sơ Không, câu đầu tiên đã hỏi: “Vì sao anh lại đăng tấm ảnh đó?”

Cậu muốn hỏi cho rõ ràng nên hỏi lại lần thứ hai thế nhưng Vạn Sơ Không lại trả lời: “Bởi vì Thất Thất trong bức ảnh đó rất đáng yêu.”

Kỳ Tích chống tay vào thành bồn, cúi đầu thở dài, Vạn Sơ Không hỏi: “Em ghen à?”

Kỳ Tích lập tức quên hết mọi chuyện, ngẩng đầu phủ nhận: “Không có!”

“Em có thể ghen.” Vạn Sơ Không nói.

“Đã nói là không có. Em còn chưa đến mức….” Ăn dấm của một con mèo, nghe sao cũng kì hết á!

Vạn Sơ Không nói: “Thật à? Nhưng tôi thì ghen.”

Kỳ Tích không hiểu: “Anh ghen cái gì?”

Vạn Sơ Không: “Quan hệ của em với đồng đội tốt quá, bất cứ ai cũng có thể khoác vai em.”

Kỳ Tích nghiêm túc nhớ lại những chuyện xảy ra trong hôm nay, rốt cuộc cũng tìm được điểm mấu chốt: “….Đã nói là không cần theo dõi fansite của em rồi mà. Lúc đó Hạ Ngũ không cẩn thận bị sái chân cho nên em giúp đỡ dìu cậu ấy một chút thôi.”

Vạn Sơ Không “ừ” một tiếng, vẫn tị nạnh: “Vậy lần sau tôi cũng muốn em dìu.”

Kỳ Tích: “Anh cũng độn miếng tăng chiều cao à?”

Vạn Sơ Không im lặng trong hai giây, trả lại một chữ: “Không.”

Kỳ Tích còn vô cùng nghiêm túc: “Vậy hẳn là sẽ không bị sái chân đâu.”

Vạn Sơ Không không nói nên lời, đánh trống lảng: “Phần thưởng của tôi đâu?”

Lúc này Phó Sương bên ngoài hét lớn: “Anh Tiểu Lục! Anh ở trong nhà vệ sinh nửa tiếng rồi đó. Không có chuyện gì chớ?”

Kỳ Tích vội vàng lên tiếng trả lời Phó Sương, vội vã nói vào điện thoại: “Vậy anh muốn thưởng gì?”

Vạn Sơ Không: “Hôn một cái.”

Kỳ Tích sững sờ: “Làm sao mà hôn được?”

“Không biết, em nghĩ cách đi.”

Kỳ Tích không nghĩ tới đối phương lại mặt dày như vậy nhưng hôn qua di dộng cũng kỳ lắm cho nên đành phải nói: “Cho em nợ đi.”

“Nợ thì phải tính lãi.”

“Lãi gì cơ?”

“Trễ một ngày thêm một cái.”

Kỳ Tích thậm chí còn không kịp suy nghĩ đã đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, cậu rửa mặt sạch sẽ rồi mới ra ngoài, vô cùng nghiêm túc nói với Phó Sương: “Vừa rồi mẹ anh đột nhiên gọi điện thoại.”

Phó Sương cắn khoai tây chiên: “Dì quan tâm anh thật.”

Kỳ Tích: “Ha ha ha…. Đúng vậy.”

Trong lòng Kỳ Tích điên cuồng hối lỗi, mẹ ơi con xin lỗi!!!



Đầu dây bên kia, sau khi Vạn Sơ Không cúp điện thoại, vẻ mặt của Trần Thắng Hàng cực kì đặc sắc: “Mày nhất định phải gọi điện trước mặt tao à?”

Vạn Sơ Không chỉ rõ: “Em ấy gọi điện, tao là người bắt máy.”

Trần Thắng Hàng: “Có gì khác nhau?”

Vạn Sơ Không nhìn Trần Thắng Hàng với vẻ mặt “mày còn không hiểu à”.

Lấy kinh nghiêm từng ấy năm chơi với Vạn Sơ Không, Trần Thắng Hàng thật sự đoán được suy nghĩ của đối phương.

“Được được, tao hiểu rồi. Điều khác biệt là người ta chủ động gọi cho mày. Mày đừng có mà ân ân ái ái trước mặt tao nữa. Nhìn mặt là muốn đấm rồi.”

Vạn Sơ Không gật đầu: “Được.”

Mẹ nó, thằng cháu này còn thừa nhận nữa chứ.

Trần Thắng Hàng cố gắng sắp xếp lại từ ngữ: “Mày cũng gan lắm rồi đấy. Thật sự muốn cùng một chỗ với Kỳ Tích à?”

Vạn Sơ Không bình tĩnh như thường lệ: “Không được à?”

Trần Thắng Hàng suy sụp: “Mày muốn làm gì thì kệ mày, để tao biết làm gì?”

Vạn Sơ Không nhếch miệng, sau đó keo kiệt thu lại nụ cười: “Chia sẻ niềm vui.”

Trần Thắng Hàng rất muốn đấm một cái vào khuôn mặt tuấn tú kia: “Mày còn cố ý đăng weibo nữa. Tốt đẹp làm sao. Mày yêu đương với Kỳ Tích có phải hận không thể cho cả thế giới biết hay không?”

Vạn Sơ Không tỏ vẻ: “Đã kiềm chế lắm rồi.”

Trần Thắng Hàng hoàn toàn không nhìn ra được, Vạn Sơ Không nói tiếp: “Bọn tao còn chưa xác minh quan hệ.”

Trần Thắng Hàng thở phào: “Ý là vui chơi qua đường thôi?

Vạn Sơ Không suy nghĩ một chút: “Nếu nói vậy thì hẳn là tao bị chơi.”

Trần Thắng Hàng: “……”

Trần Thắng Hàng phiền muốn chết: “Bác gái mà biết thì sao?”

“Bà ấy không quản nổi tao.”

Vẻ mặt của Trần Thắng Hàng vô cùng phức tạp: “Mày nên biết bà ấy chẳng qua muốn thuyết phục mày cho nên mới lùi một bước. Thế mà bây giờ mày với một người đàn ông ở bên nhau, còn đúng là người mà bà ấy không muốn thấy nhất trong giới giải trí. Mày thử nghĩ xem nếu bà ấy biết thì sẽ phản ứng như thế nào?”

Vạn Sơ Không dường như bây giờ mới bắt đầu suy nghĩ.

Trần Thắng Hàng rất muốn quỳ xuống: “Giờ thì tao đã hiểu tại sao người đại diện lại gọi mày là tổ tông rồi!”

Vạn Sơ Không liếc nhẹ Trần Thắng Hàng: “Biết rồi.”

“Mày biết cái gì? Mày biết cái rắm á. Bình thường nhìn thì cũng khá thông minh, làm sao yêu vào lại giống như thằng đần thế này?” Trần Thắng Hàng đang chửi ngon trớn đột nhiên nhớ tới tính cách người này thiếu hụt rất lớn. Hễ có người có cảm tình với cậu ta thì chỉ cần một tháng là sẽ bị dọa sợ bỏ chạy. Dường như Vạn Sơ Không không có bất kỳ mối quan hệ nghiêm túc nào.

Thái độ của Vạn Sơ Không đối với mọi người thực sự rất kỳ quặc. Cậu ta tỏ ra dễ chịu với một số người mà mình không hề hiểu rõ nhưng nếu thực sự tiếp xúc sẽ thấy rằng tính tình của Vạn Sơ Không vừa trái tính trái nết lại còn hay thay đổi thất thường.

Trần Thắng Hàng bình tĩnh lại: “Thôi, tạm thời xem mày như thằng nhóc mới biết yêu.”

Vạn Sơ Không nói: “Bọn tao đã làm được nhiều chuyện rồi.” Hàm ý mình không phải là thằng nhóc nữa.

Trần Thắng Hàng muốn đập đầu vào tường: “Tao chỉ đang nhắc nhở mày đừng có công khai quá mức!”

“Đăng hình con mèo cũng gọi là công khai à?” Vạn Sơ Không hỏi.

Trần Thắng Hàng không nói nên lời, thở dài thườn thượt: “Người khác thì không tính, nhưng mày cũng không phải không biết hai đứa bọn mày ở trên mạng náo nhiệt…” Trần Thắng Hàng mới nói được một nửa đột nhiên phản ứng, mặt biến sắc ngẩng đầu nhìn Vạn Sơ Không, “Đừng nói mày cố ý đấy?”

“Sao cơ?” Vạn Sơ Không biết rõ còn hỏi, “Không có.”

Chỉ là mèo con quá ngốc, cần phải hướng dẫn một chút mà thôi.



Mấy ngày kế tiếp Kỳ Tích vô cùng bận rộn. Sắp đến sinh nhật của cậu cho nên các fan tự động thay ảnh đại diện mừng sinh nhật. Công ty cũng đang chuẩn bị mở một buổi phát sóng trực tiếp nho nhỏ để gửi tặng người hâm mộ. Vạn Sơ Không đang tập thể lực cho bộ phim truyền hình mới. Hai người không ngừng nhắn tin qua lai, những nụ hôn khất nợ không ngừng tăng thêm, Vạn Sơ Không ngày nào cũng nhắc nhở.

Kỳ Tích: [Em nhớ mà! Em đã đánh dấu trên lịch rồi!]

Vạn Sơ Không: [Hóa ra Thất Thất muốn được hôn như vậy à?]

Kỳ Tích cầm điện thoại không thể nghĩ ra lời phản bác nào cho nên đành gửi lại một biểu tượng cảm xúc [Mèo con lăn lộn.jpg]

Ngày qua ngày những fan cp trên mạng vẫn đang miệt mài hy vọng Vạn Sơ Không nhanh chóng theo dõi lại Kỳ Tích.

@Sơ Kỳ Bất Ý Only: Lão Không, sao ông đăng hình Thất Thất lên rồi lặn mất tăm luôn vậy, vợ ông theo dõi ông rồi kia kìa!!!

Bình luận (201)

[Lão Không, cho anh một cơ hội tối nay nhanh chân theo dõi lại đi bằng không đừng hòng ngủ trên giường của 77!]

[Chỉ mới vài ngày thôi mà fan đã đăng hơn chục bài tương tự trên weibo rồi. Sơ Kỳ Bất Ý đúng là lợi hại!!]

[Tôi nghi ngờ bọn họ đang tình chàng ý thiếp sau lưng chúng ta để chúng ta tự làm trò cười với nhau.]

[Nếu không theo dõi tức là cam chịu mấy người doi!!!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.