Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 51



Quá trình phát sóng trực tiếp vào ngày sinh nhật của Kỳ Tích rất đơn giản, chỉ có trò chuyện, chơi trò chơi và trả lời câu hỏi do người hâm mộ đưa ra. Công ty còn đặc biệt tìm người dẫn chương trình cho buổi trực tiếp. Lúc đầu Kỳ Tích còn tưởng đối phương phụ trách làm nóng chương trình nhưng không ngờ lại đến để đào hố cho cậu nhảy, cuối cùng còn yêu cầu cậu gọi điện cho một người.

“Không được gọi cho đồng đội. Họ đều biết hôm nay là sinh nhật của cậu rồi.” Người dẫn chương trình nói rất vui vẻ.

Nếu không có máy quay thì Kỳ Tích đã nói thẳng, anh có chắc không?

Sau khi suy nghĩ, Kỳ Tích quyết định gọi cho bạn thân mình đồng thời không ngừng cầu nguyện cho Tô Miễn Siêu đừng có nói lời gì khác thường. Để thu tiếng rõ hơn, Kỳ Tích cầm điện thoại mở chế độ loa ngoài, trong giây lát điện thoại được kết nối đã lập tức hỏi: “Mày có nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Tô Miễn Siêu: “Ngày mà ngài đại giá chủ động gọi điện thoại cho con đúng không?”

Kỳ Tích ho khan hai tiếng nhưng Tô Miễn Siêu không phát hiện ra, tiếp tục nói: “Mỗi lần gọi điện thoại cho mày mày đều cùng….”

Kỳ Tích nhanh chóng cao giọng: “Mày không nhớ thật à? Mau nhớ lại cho tao!”

Tô Miễn Siêu im lặng, chần chừ hỏi: “Mày đang ghi hình chương trình à?”

Kỳ Tích thở phào: “Đang quay trực tiếp.”

Tô Miễn Siêu: “Vậy đợi một lát để tao xem thử.” Nói xong thì đầu dây bên kia im lặng. Kỳ Tích ngẫu nhiên liếc nhìn bão bình luận thì phát hiện có ai đó hỏi lúc bị ngắt lời nửa câu sau của Tô Miễn Siêu là gì.

Còn có thể là gì nữa, đương nhiên là nói cậu và Vạn Sơ Không ở cùng một chỗ!

Tình cảnh bây giờ vô cùng lúng túng nhưng may là Tô Miễn Siêu đã nhanh chóng quay lại: “Ai ui, thì ra là sinh nhật mày. Hèn gì.”

Bão bình luận: [Là bạn thân thật à 23333 Sao sinh nhật của 77 mà cũng không nhớ thế]

[Chắc là vừa mới tìm kiếm trên weibo hahaha]

Bão bình luận không ngừng chạy tràn màn hình, để kết thúc tình huống khó xử này càng sớm càng tốt, Kỳ Tích nhanh chóng nói: “Hôm nay là sinh nhật tao, tao muốn một lời chúc mừng.”

Tô Miễn Siêu: “Được, chúc mừng mày.”

Kỳ Tích: “…….”

Yêu cầu của người dẫn chương trình là Kỳ Tích phải làm cho đối phương nói “Sinh nhật vui vẻ”. Cái này thì đơn giản, cậu sắp xếp lại từ ngữ tiếp tục hướng dẫn: “Rồi gì nữa? Nói cái khác đi.”

Đúng lúc này điện thoại đột nhiên rung lên, Kỳ Tích nhìn vào cửa sổ tin nhắn trên màn hình, hóa ra là Vạn Sơ Không gửi tin nhắn cho cậu.

Vạn Sơ Không: [Em có thể gọi cho tôi.]

Kỳ Tích ngay lập tức nghiêng điện thoại về phía mình để không bị máy quay quay đến.

Tô Miễn Siêu: “Chúc mày phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.”

Kỳ Tích: “…..Mày không nói bình thường được à?”

Vạn Sơ Không: [Không gọi cho tôi à? Tôi biết phải nói gì.]

Kỳ Tích yên lặng che điện thoại trước ngực, người dẫn chương trình ân cần nhắc nhở: “Kỳ Tích để điện thoại ra phía trước một chút đi. Nếu không thì fan có thể không nghe thấy tiếng.”

Kỳ Tích ngoài mặt thì không ngừng nở nụ cười nhưng trong lòng thì chết lặng giơ tay ra phía trước. “À.”

Buổi trực tiếp chỉ diễn ra trong hai tiếng. Một tiếng đầu thì không khí vô cùng thoải mái vui vẻ, một tiếng sau lại dài như một năm. Tô Miễn Siêu cuối cùng cũng nói câu “Sinh nhật vui vẻ”, Kỳ Tích chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đối phương nói tiếp: “Thật ra cuộc gọi này mày nên gọi cho Vạn Sơ Không thì đúng hơn. Người ta khẳng định sẽ nghiêm túc chúc mày sinh nhật vui vẻ.”

Điện thoại cúp máy rồi, cậu và người dẫn chương trình bốn mắt nhìn nhau, trên mặt ai nấy đều là nụ cười điềm tĩnh chỉ có nội tâm đang điên cuồng kêu gào meo meo.

Cậu đáng lẽ phải nghĩ ra sớm hơn, chấp niệm của Tô Miễn Siêu với hai người bọn họ không thua gì fan cp trên mạng.

Người dẫn chương trình nói: “Cậu có muốn lắng nghe ý kiến của bạn thân không?”

Kỳ Tích gian nan lắc đầu: “Không cần, tôi nghĩ…chắc anh ấy đang bận lắm.”

Sau đó Tô Miễn Siêu gửi thêm một tin nhắn cho cậu nói không cần phải cảm ơn cậu ta, nếu muốn xào cp thì phải làm oanh oanh liệt liệt lên.

Giờ phút này Kỳ Tích chỉ muốn buổi phát sóng sớm kết thúc mà thôi nhưng lại không biết rằng ảnh chụp màn hình của cậu đã bị phát tán khắp nơi trên mạng. Tấm hình tuy có hơi mờ nhưng trải qua bảy bảy bốn chín bước chỉnh sửa thì cũng miễn cưỡng nhìn thấy tin nhắn đầu tiên của Vạn Sơ Không.

@Sơ Kỳ Bất Ý Only: Xin được giới thiệu với quý vị và các bạn hai tác phẩm văn học kinh điển mà tôi vừa đọc được tên là

Bình luận (31):

[Đừng có trêu 77 của chúng ta, em bé cũng biết xấu hổ mà /đáng thương/đáng thương]

[Lão Không bận việc gì sao 77 lại rõ thế, mọi người ở đây không phải người ngoài cho nên nói một chút nghe xem nào.]

[Bọn tôi ngồi nghe cũng có cảm thấy gì đâu, che che giấu giấu như vậy mới kì á. Sơ Kỳ Bất Ý mấy người thật sự rất kì lạ.]

[Một tác phẩm văn học khác lại ra đời ]



Sau khi phát sóng trực tiếp, Kỳ Tích còn chưa kịp nhẹ nhõm, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Vạn Sơ Không đang ngồi trên ghế sô pha bên ngoài phòng họp.

Thấy Kỳ Tích bước ra, Vạn Sơ Không cất điện thoại đứng dậy.

Phía sau Kỳ Tích là nhân viên phụ trách buổi phát sóng vừa rồi, mọi người nhìn thấy Vạn Sơ Không vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kì lạ.

Vạn Sơ Không thản nhiên nói: “Đã nói là gọi cho tôi mà, tôi biết đáp án.”

Lúc này Kỳ Tích mới kịp phản ứng, vội vàng bước tới: “Sao anh lại ở đây?”

Mới hơn mười giờ tối, trời âm u lạnh lẽo, hầu hết mọi người ở công ty đều đã tan làm. Hình như Vạn Sơ Không đã ở đây một lúc lâu rồi, xung quanh là mấy chiếc ly giấy rỗng và một vài quả táo chưa bị ăn.

Những người xung quanh đi ngang qua họ, Kỳ Tích đã quá quen thuộc với những ánh mắt đó nhưng điều cậu quan tâm hơn bây giờ là sự xuất hiện bất ngờ của Vạn Sơ Không trong công ty mình.

“Sinh nhật vui vẻ.” Vạn Sơ Không nói.

Bởi vì sợ máy quay không ăn hình cho nên chuyên viên trang điểm đã cố ý thoa một lớp son bóng dưỡng ẩm cho Kỳ Tích trước khi phát sóng để khi cười khóe miệng có một màu tươi tắn dễ nhận thấy.

Hai người đã lâu không gặp nhau, dưới ánh đèn rực rỡ cảm thấy đối phương có chút xa lạ mà giây tiếp theo, khi nụ cười hiện lên trong đáy mắt lại tựa như vô cùng quen thuộc.

Mùa đông tháng Mười Hai vô cùng lạnh giá. Nhà để xe dưới tầng hầm có mùi ẩm ướt lạnh lẽo. Chiếc áo khoác bên ngoài che gần hết cơ thể, nhiệt độ trong nhà vương trên người còn chưa tan đi hết, Kỳ Tích còn chưa kịp lên xe đã bị Vạn Sơ Không hôn một cái, phát ra âm thanh giống như ăn một miếng son mùi nho trên miệng cậu vậy.

Hơi thở hai người hòa vào nhau nóng đến mức không còn nhìn thấy sương trắng.

Khóe mắt Kỳ Tích đỏ bừng. Cậu nhẹ nhàng đẩy Vạn Sơ Không ra. Vạn Sơ Không chỉ rời đi một chút rồi lại hôn cậu, nói là hôn lại khe khẽ cắn một cái. Kỳ Tích sợ có người đến đây, sợ tiếng “tách tách” của máy ảnh cũng sợ ánh mắt đang nhìn thẳng vào mình. Ánh mắt Vạn Sơ Không lúc này có chút nguy hiểm khác hẳn với dáng vẻ ngụy trang thường ngày. Anh phơi bày toàn bộ con người của mình trước mặt Kỳ Tích.

Cũng may là đối phương rất dịu dàng, chỉ hôn một cái rồi rời ra ngay.

Sinh nhật Kỳ Tích gần cuối năm cho nên sau hôm nay cậu mới chính thức tròn hai lăm tuổi. Kỳ Tích đột nhiên cảm thấy bản thân đã gần Vạn Sơ Không hơn một bước, sau khi lên xe nhịn không được mà đánh giá đối phương.

“Em đang nhìn gì vậy?” Vạn Sơ Không hỏi cậu, “Nếu muốn hôn tôi thì có thể trực tiếp hôn mà.”

Kỳ Tích lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chỉ chừa lại một bên tai đỏ ửng cho Vạn Sơ Không.

Sau khi xe nổ máy cậu mới dám nói chuyện: “Anh không thích ăn táo hả?”

Vạn Sơ Không trả lời: “Bình thường.”

“Bình thường là sao?” Kỳ Tích vẫn phải quay đầu lại. Vạn Sơ Không lợi dụng khoảng cách lúc lui xe nhanh chóng hôn cậu một cái “chụt”, “Ăn được nhưng hôm nay không muốn ăn. Em quan sát tôi kĩ quá.”

Kỳ Tích ho nhẹ một tiếng, không nhịn được nhỏ giọng thì thầm: “Ba cái rồi.”

“Sao cơ?” Vạn Sơ Không hỏi.

“Hôn nợ.” Kỳ Tích thành thật trả lời.

“À.” Lời nói Vạn Sơ Không có chút trêu chọc, “Thì ra em vẫn còn nhớ.”

Kỳ Tích giả chết.

Vạn Sơ Không nói tiếp: “Tôi chủ động hôn có tính không?”

“Sao lại không tính?” Kỳ Tích lập tức lên tiếng, cố gắng phân tích cho Vạn Sơ Không, “Em hôn anh hay anh hôn em thì cũng đều là môi chạm môi, đụng rồi là tính.”

Vạn Sơ Không hỏi: “Vừa rồi sao không gọi cho tôi?”

Kỳ Tích ấp úng: “Chúng ta trực tiếp như vậy có hơi không tốt lắm.”

“Sao lại không tốt? Có bảo em hôn tôi đâu.”

Kỳ Tích nói: “Anh để em chuẩn bị một chút, em sợ…”

“Sợ gì?” Vạn Sơ Không nghĩ Kỳ Tích sẽ trả lời là sợ ánh mắt của mọi người, sợ người khác nói ra nói vào.

Kết quả Kỳ Tích nói: “Em sợ em sẽ đỏ mặt.”

Vạn Sơ Không: “…..”

“Thế thì đúng là phải chuẩn bị rồi.” Vạn Sơ Không lại muốn xoa đầu Kỳ Tích. Mèo con sau khi bị ăn sạch sành sanh thì càng ngày càng ngoan ngoãn lại còn chủ động vẫy đuôi lại gần anh.

Xe chạy được một lúc, Vạn Sơ Không nói: “Tôi muốn mua bánh cho em nhưng đồng đội của em nói là sáng nay em đã ăn rồi.”

Kỳ Tích gật đầu, một năm một mười báo cáo lãnh đạo: “Em ăn rồi, chẳng qua hơn nửa cái bánh đều chui hết vào miệng Phó Sương.” Người đại diện không để cho bọn họ ăn không kiểm soát cho nên mỗi người ăn một miếng đỡ thèm là được rồi.

“Muốn ăn nữa không?”

Kỳ Tích lắc đầu, một lúc sau một nhận ra: “Đồng đội của em là ai cơ? Nói với anh lúc nào? Sao lại nói với anh?”

“Nhiều câu hỏi quá, hỏi từng câu một.” Vạn Sơ Không miệng thì nói vậy xong cũng bắt đầu nhớ lại, “Tên gì thì tôi quên rồi, hình như là họ Lâm thì phải. Người mà đôi mắt hơi giống hồ ly ấy. Lúc tôi đến công ty thì còn mỗi cậu ta ở đó cho nên trò chuyện vài câu.”

“Em ấy là Lâm Sam.”

Vạn Sơ Không không quan tâm lắm chỉ “ừ” một tiếng, Kỳ Tích hỏi tiếp: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

“Nói về em.”

Kỳ Tích mở miệng muốn nói lại thôi, không muốn tự đặt câu hỏi.

Vạn Sơ Không thấy Kỳ Tích kiềm chế cho nên anh chủ động chọn một ít để nói, tất cả đều là chuyện xảy ra trong quá trình luyện tập của Kỳ Tích.

“Cậu ta nói em rất cố gắng, chỉ là trước đó kém may mắn.”

Điện thoại của Vạn Sơ Không đổ chuông giữa chừng. Hiếm khi Vạn Sơ Không không làm ngơ, cầm điện thoại lên, nói đơn giản mấy chữ “tôi đang lái xe” rồi cúp máy.

Sau khi xuống xe, Vạn Sơ Không và Kỳ Tích bước vào hành lang như thường lệ, chẳng qua lần này thì anh không rời đi.

“Hôm nay tôi vội về mừng sinh nhật em, không chừa lại cho tôi cái gì à?” Vạn Sơ Không chơi xấu đặt cằm lên vai Kỳ Tích.

Kỳ Tích suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh quay đầu sang đây.”

Vạn Sơ Không làm theo, sau đó đôi môi anh bị một đôi môi mềm mại khác phủ lên.

Mèo con liếm anh.

Vạn Sơ Không bật cười, vòng tay ôm lấy Kỳ Tích. Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào, Kỳ Tích giống như tranh công: “Em chuẩn bị dép rồi.”

Vạn Sơ Không nghiêng người che cậu lại, cúi đầu xuống: “Ngoan nào, nơi này có máy quay đấy.”

Kỳ Tích muốn nói mình không có ý đó nhưng khi nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Vạn Sơ Không thì lại không nói nên lời. Kỳ Tích bối rối, chẳng lẽ mình lại có ý đó nhưng lại không phát hiện ra à?!

Ra thang máy, Vạn Sơ Không không hôn Kỳ Tích mà chỉ ôm cậu một cái.

“Vốn dĩ tôi chỉ muốn nhìn em một cái rồi đi nhưng khi đến công ty em thì lại nghĩ phải nói gì đó rồi mới đi được. Thế mà nói xong thì lại muốn hôn em.” Hơi thở Vạn Sơ Không quấn quýt bên tai Kỳ Tích, tay đút vào túi áo cậu không biết đang sờ cái gì, “Kết quả lại theo em về nhà.”

Kỳ Tích hỏi: “Ngày mai mấy giờ anh bay?”

“Năm giờ sáng mai.” Vạn Sơ Không trả lời.

Kỳ Tích không ngờ lại sớm như vậy, “Thế…”

“Hôm nay không ở lại được rồi.” Vạn Sơ Không hôn lên má cậu, “Có tiếc không?”

Kỳ Tích: “……Không có!”

Vạn Sơ Không mỉm cười: “Thất Thất không chúc tôi ngủ ngon à?”

“Anh ngủ ngon.” Kỳ Tích vừa nói vừa túm một tay của Vạn Sơ Không, ngẩng cổ trao một nụ hôn, “Nhưng mà em vẫn nợ anh một nụ hôn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.