Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 62



Sang năm mới, thời gian dường như trôi nhanh hơn, trong chớp mắt đã là giữa tháng Ba. Khoảng cách giữa các lần thu âm của nhóm ngày càng dài hơn, thỉnh thoảng thiếu vắng một hoặc hai người là chuyện bình thường, thậm chí đến Kỳ Tích cũng phải vắng mặt về vấn đề lịch trình.

Lần này không dễ gì mới đủ sáu người thế mà Khâu Diệc nửa chừng có chuyện phải đi trước. Lúc đó Kỳ Tích không có mặt, sau đó nghe Phó Sương kể lại người đại diện với Khâu Diệc trực tiếp cãi nhau. Thái độ của Khâu Diệc vô cùng quyết liệt, cuối cùng chị Hà cũng không thể giữ người ở lại.

Sau Tết Nguyên Đán, Hạ Ngũ dường như đã nghĩ thông suốt rồi, không còn lặng lẽ hút thuốc tiêu sầu nữa mà chuyển sang hút công khai, đương nhiên bị giới truyền thông chụp được. Cậu ta thậm chí còn có tâm trạng chia sẻ tin vào trong nhóm, sau đó giải thích: [Em đây hút thuốc ở khu vực được hút thuốc lá, tuyệt đối không hút ở nơi công cộng.]

Nhậm Tư quay đầu nói với Hạ Ngũ đang ngồi đối diện, “Câu này em nên nói với chị Hà thì hơn.”

Hạ Ngũ nhún vai lắc đầu, bộ dáng có hơi không quan tâm, “Quên đi.”

Cậu ta thấy Kỳ Tích đang nhìn mình lại xua tay: “Không sao thật mà. Hút thuốc cũng không phải chuyện lớn.”

Tất cả mọi người bây giờ ít nhiều đều biết tâm thái của Hạ Ngũ cho nên không nói thêm gì nữa.

Kết thúc buổi ghi hình, Hạ Ngũ ngồi một mình trong phòng khách không bật TV, Kỳ Tích xuống lầu lấy nước, Hạ Ngũ lên tiếng chào hỏi.

Kỳ Tích nhìn cậu ta một cái, lấy nước xong lại liếc mắt nhìn, quay người muốn lên lầu lại nhìn thêm cái nữa, Hạ Ngũ mở miệng trước: “Anh, anh có gì thì cứ nói đi. Anh em mình trò chuyện một chút cũng được.”

Kỳ Tích ngồi xuống ghế sô pha, thực ra chưa nghĩ ra muốn nói gì.

Hạ Ngũ nói: “Thật ra em có chút mệt mỏi.”

Kỳ Tích: “…Vậy em về phòng nghỉ ngơi đi.”

Hạ Ngũ không còn cách nào khác đành phải hỏi: “Anh, anh không mệt sao?”

Kỳ Tích đặt ly nước xuống bàn, gật đầu: “Ừ, mệt thì nghỉ một chút.”

Hạ Ngũ hỏi: “Vậy nếu như không thể theo kịp thì sao?”

Kỳ Tích suy nghĩ một lúc: “Trước đây anh luôn sợ hãi việc dừng lại. Việc dừng lại dường như đồng nghĩa với việc anh chẳng thể tiến lên được nữa…”

Hạ Ngũ đột nhiên nhận ra người đối diện không phải nghe không hiểu mình. So với Hạ Ngũ thì Kỳ Tích càng phải hiểu chuyện này, dù sao thì thời gian ở dưới đáy của người này càng dài hơn so với cậu ta.

“Thật ra không phải như vậy. Đương nhiên anh có thể dừng lại. Bất cứ khi nào anh muốn dừng lại cũng được, cuộc sống này cũng không phải chỉ có mỗi chuyện này… Nhưng dừng lại không phải là điều mà anh thật sự muốn, anh cũng không vì bỏ cuộc mà cảm thấy vui vẻ, cảm thấy nhẹ nhõm cho nên mới lựa chọn tiếp tục.” Kỳ Tích trả lời, lời nói cũng không nghiêm túc, giống như kể lại câu chuyện của mình, “Anh biết anh có nhiều sự lựa chọn, nhưng anh vẫn muốn lựa chọn như thế.”

Hạ Ngũ gật đầu, cười tươi nhẹ nhõm: “Em đoán anh cũng sẽ nói như vậy.”

Dù ba năm qua bọn họ không thể trở thành bạn tốt nhưng sẽ không bao giờ trở thành thù địch.

Hạ Ngũ biết rõ mình không có sức liều như Kỳ Tích, không phải ai cũng có thể tiến về phía trước một cách vừa ngoan cố lại quật cường như anh ấy.

Kỳ Tích lên lầu nhìn thấy Lâm Sam đang ở bên ngoài. Hạ Ngũ đã trở về phòng, Lâm Sam quay đầu nói: “Anh không nên nói với nó như vậy. Hạ Ngũ không phải anh, rất có thể sẽ bỏ cuộc.”

Kỳ Tích khó hiểu nói: “Suy nghĩ của một người sao có thể dễ dàng bị chi phối như thế được. Trước khi hỏi anh chắc chắn em ấy đã có câu trả lời rồi.”

Lâm Sam hơi sững sờ sau đó bật cười: “Đúng nhỉ, anh nói đúng… Anh không ngốc chút nào, lần này là em ngốc.”

Kỳ Tích: “?”

Kỳ Tích: “Trước đây anh cũng không ngốc!”

Kỳ Tích đã muốn phản kích từ lâu, lập tức nhân cơ hội này mở miệng nói: “Em đừng có nói mỗi anh. Mấy ngày nay anh phát hiện cho dù em nói cái gì, ánh mắt của em vẫn luôn hướng về đội trưởng.”

Lâm Sam dừng lại, ánh mắt cũng không có cúi xuống, ngay cả nụ cười cũng trở nên nhạt hơn một chút.

Kỳ Tích có chút không tin được: “…Đội trưởng có biết không?”

Lâm Sam nhếch môi: “Ảnh thì biết gì chứ. Anh ấy cũng là đồ ngốc.”

Kỳ Tích hơi thất vọng vì không nhận được phản ứng như mong muốn.

“Anh với Vạn Sơ Không dạo này ổn chứ?’ Lâm Sam phản công, “Sắp tới còn phải ghi hình cùng nhau nữa. Anh, anh cẩn thận một chút, anh không giỏi giả vờ đâu.”

Kỳ Tích bị đánh bại: “Giả, giả vờ cái gì?”

“Giờ vờ làm bạn, giả vờ không quen.”

Vậy thì đúng là không làm được.

Trong nháy mắt Kỳ Tích cảm thấy phiền muộn, Lâm Sam đột nhiên hỏi cậu: “Em thật sự thường xuyên nhìn ảnh à?”

Kỳ Tích lấy lại tinh thần, hiếm khi thấy được một tia mất tự nhiên trên mặt Lâm Sam.

Cậu lắc đầu, “Lúc em nói với anh em cũng có ý đồ xấu thì anh mới để ý.”

Lâm Sam vừa định nói thêm thì cánh cửa phía sau đột nhiên mở ra. Không chỉ hai người bọn họ giật mình mà Phó Sương bước ra cũng giật mình theo.

“Hai người không ngủ đứng ngoài hành lang làm gì vậy?” Phó Sương đi tới đứng giữa hai người nhìn qua nhìn lại nghi ngờ, “Lẽ nào nói xấu sau lưng em?”

Lâm Sam mỉm cười: “Ngu ngốc.”

Phó Sương trừng mắt: “Sao anh mắng em!”

Kỳ Tích nhất thời đành phải đảm nhiệm chức trách của người đội trưởng, tiến lên hòa giải: “Được rồi, được rồi. Hai đứa có chuyện thì nói rõ ràng, đừng có đánh nhau….”

Phó Sương kiện cáo: “Ảnh mắng em trước!”

Lâm Sam bình tĩnh: “Nó động thủ trước.”

Kỳ Tích đau cả đầu. Cũng may Lâm Sam biết ý lùi ra sau một bước, quay người trở về phòng để lại Kỳ Tích và Phó Sương bốn mắt nhìn nhau. Kỳ Tích hỏi cậu ta: “Em ra ngoài làm gì?”

“À à suýt chút nữa thì quên mất. Nhắn tin cho mấy anh mà mấy anh chẳng ai trả lời.” Phó Sương lấy điện thoại ra, Kỳ Tích còn tưởng cậu ta cho mình xem cái gì đó, chỉ nghe Phó Sương bất thình lình nói một câu: “Chơi game không anh?”

Kỳ Tích ngẩng đầu, vô cùng chân thành nói: “Anh nghĩ…”

Phó Sương: “Hả?”

Kỳ Tích: “Lâm Sam mắng đúng lắm.”



Ngày hôm sau, bước ra khỏi tòa nhà đã ba năm rưỡi không thay đổi, Kỳ Tích vô thức quay người nhìn một chút. Cậu ra ngoài lúc sáu rưỡi sáng, thời tiết vẫn còn lạnh, thở một hơi còn có sương trắng. Vì mọi người có lịch trình khác nhau cho nên mỗi người đi mỗi lúc. Mới hơn bốn giờ Lâm Sam đã rời đi, cậu là người thứ hai, các thành viên sẽ lục đục nối đuôi nhau rời khỏi nơi này.

Kỳ Tích nhìn toàn cảnh tòa nhà bỗng nhiên thấy khác lạ, giống như đã lâu rồi không có nhìn kỹ. Dạo này vội vội vàng vàng chạy lịch trình, không biết có chứng kiến được cảnh tân trang tòa nhà hay không. Năm nào công ty cũng nói sẽ sửa chữa lại thế mà vẫn cứ giữ nguyên như cũ.

Tám giờ sáng, lúc Kỳ Tích đến sân bay thì trong sảnh đã có rất nhiều người. Cậu làm xong thủ tục, quay người muốn tìm nhân viên thì có mấy cô gái hét lên với cậu: “Kỳ Tích đợi một chút.”

Kỳ Tích thắc mắc: “Đợi cái gì cơ?”

“Chờ…của anh.” Mấy từ ở giữa tự động tắt tiếng, cô gái tựa như sợ nói sai, cẩn thận hỏi lại, “Anh không biết hả?”

“Gì cơ?” Cậu vừa hỏi xong, nhân viên công tác chạy tới, che một bên tai nói, “Cậu với Vạn Sơ Không bay cùng một chuyến, lúc gặp nhau nhớ phải chào hỏi đấy.”

Kỳ Tích chớp mắt: “Anh có chắc không?”

Có thể là do Kỳ Tích hỏi quá nghiêm túc, nhân viên công tác bị hỏi làm cho bối rối, tự nhiên không chắc chắn lắm: “Chắc chắn….?”

Kỳ Tích nuốt sự kinh ngạc vào bụng, quay đầu nhìn những người xung quanh, dường như tất cả mọi người đều biết chỉ có cậu là không biết?

Nhưng tối hôm qua hai người nói chuyện, Vạn Sơ Không không nói gì với cậu hết!

Lúc ánh mắt của Kỳ Tích nhìn về phía cô bé kia cũng thay đổi, bởi vì đầu cậu tự động nảy ra lời nói cô ấy không dám nói ra miệng.

Cô nàng nhất định muốn nói “Chờ ông xã của anh”!

Kỳ Tích tới hơi sớm, còn chưa tới thời gian xoát vé, ngồi ở khu vực chờ cũng không an tâm, cầm điện thoại lại sợ bị người khác chụp được.

Lần này đi ghi hình, công ty đã đặt vé hạng phổ thông, Kỳ Tích không hỏi gì, cuối cùng chị Hà nhịn không được hỏi: “Em không có ý kiến gì về sắp xếp lần này à?”

Kỳ Tích hơi sửng sốt, cuối cùng lo lắng hỏi: “Cái này cần trả tiền ạ?”

Chị Hà: “Coi như chị chưa nói gì đi.”

Khi buổi ghi hình bắt đầu ở sảnh chờ, Kỳ Tích chần chừ đứng dậy nhìn nhân viên công tác, nhân viên nói: “Cậu vào trước đi…”

Kỳ Tích gật đầu đi về phía cửa soát vé, xếp hàng được một lúc thì đột nhiên nghe thấy rối loạn tưng bừng, không khỏi quay đầu nhìn lại nhưng không thấy gì.

Vào phòng chờ máy bay có ít người theo, Kỳ Tích hơi thả lỏng một chút, bắt đầu nhìn ra cửa soát vé.

“Kỳ Tích anh đang nhìn gì vậy?” Có người hâm mộ hỏi.

Kỳ Tích thậm chí còn không kịp suy nghĩ: “Vạn Sơ Không thực sự đi cùng chuyến bay với tôi à?”

Người hâm mộ không ngờ cậu hỏi thẳng như vậy, “Đúng vậy, anh không biết hả? Bọn anh quay chung một chương trình mà?”

Có người lên tiếng phản bác: “Không có quy định nào nói cần phải biết cả…”

Kỳ Tích nhận ra mình không nên hỏi trực tiếp, ngậm miệng không nói gì nữa. Cũng may là chẳng được bao lâu, bóng dáng của người đàn ông thật sự xuất hiện ở cửa soát vé.

Đây lần đầu tiên Kỳ Tích nhìn thấy người đại diện của Vạn Sơ Không. Người đàn ông này có hơi thấp, còn hơi béo, theo sau là trợ lý đã một tháng chưa gặp.

Kỳ Tích vô thức quay đầu không muốn bắt gặp ánh mắt của trợ lý.

Cậu cực kì chột dạ.

Người đại diện chật vật theo kịp tốc độ của Vạn Sơ Không: “Nhớ kỹ lời tôi nói trên xe chưa?”

Vạn Sơ Không: “Quên rồi.”

“……”

Vị trí của Kỳ Tích rất dễ tìm. Vạn Sơ Không đi thẳng tới trước mặt Kỳ Tích, trước mắt bao nhiêu con người, anh đưa tay ra, cúi đầu lễ phép nói: “Xin chào.”

Kỳ Tích im lặng, sau đó vươn tay: “…Xin chào.”

Sau đó cả hai bắt tay một cách thân thiện.

Ngay hôm đó, một cuộc thảo luận sôi nổi đã diễn ra trên mạng. Hai người căn bản không quen nhau, Kỳ Tích không biết Vạn Sơ Không bay cùng chuyến với mình, gặp mặt thì vô cùng câu nệ, thậm chí còn không nhìn nhau, hoàn toàn chính là người lạ.

Chương trình còn chưa quay, Sơ Kỳ Bất Ý BE luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.