Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 73



Điện thoại di động của Vạn Sơ Không vẫn không gọi được. Xảy ra loại sự tình này nhóm nhân viên phải đưa ra phản hồi nhưng bên studio vẫn không có động tĩnh gì.

Sau khi đám cư dân mạng bình tĩnh lại, bọn họ cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn. Đoạn video đã bị cắt bớt phần đầu và phần cuối, ngay cả lý do bắt nạt cũng không có. Nhưng một số người lại nói cho dù không phải bắt nạt thì cũng là đánh nhau. Đây cũng để chứng minh Vạn Sơ Không có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng.

Trận ầm ĩ này kéo dài đến tận ngày hôm sau. Khoảng chín giờ sáng ngày hôm sau, thành viên Kỳ Tích của Lullaby6 đã lảng tránh câu hỏi của phóng viên về chuyện giải tán nhóm. Khi bị hỏi phải chăng còn giữ liên lạc với Vạn Sơ Không, Kỳ Tích đã đáp: “Tôi không liên lạc được với anh ấy. Nếu có người có thể liên lạc được với anh ấy vui lòng nói cho tôi biết.”

Các phóng viên ai nấy đều sững sờ, chiếc micro được cầm trên tay một cách lúng túng đã được Kỳ Tích chủ động cầm lấy.

“Tôi không có lý do gì để tin những lời đồn đại. Tôi tin anh ấy.”

Kỳ Tích công khai tỏ thái độ khiến trên mạng bùng nổ. Vì là hình thức phát sóng trực tiếp nên tốc độ lan truyền rất nhanh. Người đại diện hô dừng ngay lúc đó nhưng chẳng ai quan tâm việc Khâu Diệc chấm dứt hợp đồng có phải do mâu thuẫn với đồng đội hay không.

Người hâm mộ không còn kiểm soát được bình luận dưới video này. Một đống bình luận ào ào xuất hiện.

[Thụy 6 điên à?]

[Nghi ngờ cậu ta đang thu hút sự chú ý thay Khâu Diệc.]

[Làm ơn đi cậu ta phát điên thì cũng đừng có liên lụy đến những người khác được không? Không thấy Tiểu Sương cũng biến sắc luôn hả? Đau lòng quá]

[Mặc dù không đúng lúc nhưng ẻm thương Vạn Sơ Không thật đó.]

[Đây là muốn rớt đài cùng với Vạn Sơ Không à?]

Bởi vì bài phát biểu đột ngột của Kỳ Tích, sóng gió trên mạng có chút thay đổi. Sau đó lúc ảnh đế Phòng Đông Húc được hỏi về thái độ đối nhân xử thế của Vạn Sơ Không đã cau mày, nhấn mạnh một cách nghiêm túc: “Sơn Nhi sẽ không bao giờ làm chuyện như thế! Lúc còn bé nó đã khổ lắm rồi, không dễ gì mới có thể đi đến bước này. Tôi mặc kệ ai tung tin đồn nhảm, nó luôn là đứa nhỏ chân thật với tôi.”

Nhậm Oánh Nguyệt đã theo sát lúc ghi hình chương trình tạp kỹ cũng cho biết Kỳ Tích và Vạn Sơ Không rất lễ phép với trưởng bối. Tính tình ngoài đời của hai người đều rất tốt, mọi người ở chung rất hòa thuận, tuyệt đối không có lên mặt ra vẻ.

So với Phòng Đông Húc, câu trả lời của Nhậm Oánh Nguyệt đưa đẩy khéo hơn. Cô không bình luận về sự việc mà chỉ nói ấn tượng của mình về hai người này.

Tuy nhiên trên mạng vẫn có nhiều người đổ lỗi cho Kỳ Tích, cảm thấy cậu ta nên lên tiếng khi mọi chuyện đã được đưa ra ánh sáng. Vì lẽ đó có người đã trực tiếp @ cậu ta trên weibo, chất vấn Kỳ Tích có phải con người lúc nổi tiếng rồi thì não cũng hỏng theo hay không, lời gì cũng dám nói, cảm giác chừng mực trước kia đều ném cho chó ăn.

Thấy ngày có càng nhiều câu nói như vậy, một người dùng trên weibo có tài khoản là một chuỗi số, đăng trong siêu thoại Sơ Kỳ Bất Ý một đoạn văn dài kèm hình ảnh là một poster có chữ kí hai người sát cạnh nhau.

[Trước đây tôi không muốn nói ra vì cả hai đều là những người rất tốt, vô cùng dịu dàng cho nên không muốn bọn họ bị bàn tán quá nhiều.

Nhưng tôi càng không tin Vạn Sơ Không sẽ đánh người vô cớ, càng không cần chỉ trích hành động của Kỳ Tích. Dù sao chúng ta không phải là người sớm chiều chung đụng với bọn họ, bọn họ mới cùng nhau như vậy.

Cuối tháng Hai, tôi với chồng đi hưởng tuần trăng mặt, tình cờ chung chuyến bay với Kỳ Tích và Vạn Sơ Không đến địa điểm quay hình. Tôi hơi nhút nhát cho nên chồng tôi đã giúp tôi tới xin chữ kí. Vì chỉ có một tấm poster, sau khi Vạn Sơ Không kí rồi tôi không mong chờ Kỳ Tích cũng có thể ký nhưng Vạn Sơ Không đã nói có thể kí ở bên cạnh tên của anh ấy cho nên Kỳ Tích cũng kí theo. Bọn họ thật sự là những người rất tốt.]

Bình luận (213)

[…..Không biết phải nói gì. Đã giấu lâu như vậy rồi thì dứt khoát đừng có đăng lên. Ngại chuyện còn chưa đủ hay gì?]

[Khuyên cô nên xóa đi, vào những thời điểm đặc biệt không ăn đường cũng không chết được đâu.]

[Tôi giận mà bật cười lên. Cô muốn sự muốn hại chết cả hai người à?]

Tuy nhiên những điều này Kỳ Tích lại không biết chút gì. Sau khi bị chị Hà giáo huấn một trận, cậu cẩn thận bày tỏ mình đã mua vé máy bay tối nay, có chuyện quan trọng phải về nhà một chuyên.

Chị Hà trầm mặc hai giây: “Tại sao trước giờ chị lại cho rằng em là người vừa dễ nói chuyện lại dễ bắt nạt nhỉ?”

Kỳ Tích nơm nớp lo sợ suy đoán: “Có lẽ là bởi vì khuôn mặt hiền lành của em chăng?”

Chị Hà nhìn khuôn mặt của Kỳ Tích một hồi cuối cùng cũng phất tay thả người.

Cô sớm nên biết rằng những người có vẻ ngoài nhìn thì giống như ngậm bồ hòn làm ngọt thực chất trong lòng nhất định đã có chủ kiến. Nếu không có mục tiêu rõ rệt thì cũng không thể một đường tìm tòi đi đến bây giờ.

Mà sở dĩ Kỳ Tích muốn về nhà một chuyến là vì tối hôm qua trước khi chia tay với Trần Thắng Hàng anh ta nói rất có thể bây giờ Vạn Sơ Không đang ở Vạn gia.

“Cậu cũng biết đám báo chí đó thích vạch trần vết sẹo của người khác, sợ rằng cứ như vậy chỉ có thể đào được nhiều chuyện hơn thôi. Bác gái luôn phản đối việc cậu ta quay lại làng giải trí đóng phim, video kia bị đăng như thế càng thêm không đồng ý cho cậu ta ra ngoài. Vạn Sơ Không chắc chắn sẽ không đáp ứng, nói không chừng vẫn phải trở về nói với bác gái một chút… Đừng trách nó trốn tránh cậu. Không ai có thể mở miệng nói ra chuyện này. Vạn Sơ Không là quá quan tâm cậu.”

Cuối cùng Trần Thắng Hàng cũng nói được hai ba câu tốt đẹp cho Vạn Sơ Không. Mặc dù anh ta cho rằng lo lắng của Vạn Sơ Không hoàn hoàn không cần thiết nhưng suy nghĩ của người đàn ông luôn luôn vô cùng kỳ lạ. Lần này cũng coi như đã vào vũng lầy tình yêu rồi mất đi khả năng phán đoán trước giờ.

Kỳ Tích trả lời: “Hai chuyện này không thể gộp chung với nhau được. Anh yên tâm, chờ nhìn thấy người tôi sẽ nói rõ với anh ấy.”

Trần Thắng Hàng một lần nữa khẳng định Kỳ Tích không hề dễ nói chuyện như bề ngoài, chẳng trách Vạn Sơ Không bị đối phương ăn đến gắt gao.

Khi Kỳ Tích đến Vạn gia theo địa chỉ mà Trần Thắng Hàng đưa cho, bầu trời đã rất mờ. Khu biệt thự vắng lặng, những bóng cây hai bên đường loang lổ chiếu xuống mặt đất. Cành lá xum xuê rậm rạp bị gió thổi bay, tiếng xôn xao khiến lòng người lo lắng. Kỳ Tích thở một hơi một sâu rồi nhấn chuông cửa. Một lúc sau, một người phụ nữ bước ra mở cửa.

Qua ánh sáng lờ mờ của đèn đường, cậu có thể nhận ra đây là dì giúp việc đã gặp một năm trước. Dì giúp việc cũng nhận ra cậu. Kỳ Tích mở miệng nói mình đến tìm Vạn Sơ Không, bà lắc đầu nói Vạn Sơ Không không có ở nhà.

“Vậy thì khi nào anh ấy quay về ạ?” Kỳ Tích không chịu hết hy vọng, tiếp tục truy vấn.

Dì giúp việc trông có vẻ khó xử, chưa kịp trả lời thì cánh cửa bên trong lại được mở ra. Lần này là một người phụ nữ trùm khăn choàng tóc đứng ở cửa ra vào.

Bởi vì ở rất xa cho nên Kỳ Tích không nhìn rõ. Cậu híp mắt mới mơ hồ nhìn ra một chút bóng dáng của Vạn Sơ Không từ giữa cặp lông mày của người phụ nữ. Cậu thất thần nhận ra hai người đã rất lâu không gặp nhau, trong lúc chiến tranh lạnh cũng không nói chuyện rõ ràng. Giờ phút này cậu đột nhiên phát hiện bản thân rất nhớ Vạn Sơ Không, nhớ đến mức trái tim như bị ai giày xéo.

Một cái đầu đột nhiên xuất hiện bên cạnh người phụ nữ, chen ra khỏi khe cửa đi thẳng tới chỗ Kỳ Tích: “Anh ơi, sao anh lại tới đây!”

Kỳ Tích nhận ra đó là em trai của Vạn Sơ Không. Cậu che giấu cảm xúc, mỉm cười cúi người định lên tiếng chào hỏi thì Kiều Khải Nhuệ lại tiến lại gần ghé vào tai cậu thì thầm: “Anh ơi sao anh lại tới đây? Anh của em không phải đi tìm anh à?”

Kỳ Tích đột nhiên bật dậy như xác nhận điều gì với Kiều Khải Nhuệ, nháy mắt nhìn bạn nhỏ. Kiều Khải Nhuệ cũng chớp mắt nhìn cậu. Sau khi hai người chớp mắt như ám hiệu một chút, Kỳ Tích thậm chí không có thời gian để chào hỏi, vội vàng nói lời tạm biệt.

Sau khi Kỳ Tích rời đi, Vạn Linh hỏi Kiều Khải Nhuệ vừa vào nhà với dì giúp việc: “Người đó là ai vậy?”

“Là bạn của anh trai con.” Kiều Khải Nhuệ suy nghĩ một lúc rồi bổ sung, “Bạn tốt.”

Kỳ Tích chạy đến trước cửa nhà mình. Một đường chạy đến đây khiến âm thanh nhịp tim của cậu như phóng đại bên tai. Cậu thấp thỏm về mọi thứ sắp phát sinh, ngay cả động tác xoay nắm cửa không tự giác cũng thả nhẹ. Dù không biết sau khi mở cửa sẽ là cảnh tượng gì, có thể Vạn Sơ Không căn bản sẽ không đến đây, tất cả những gì cậu phải đối mặt là một căn phòng trống rỗng.

Cho nên Kỳ Tích cố ý kiểm tra tủ giày – đôi dép vịt con chuẩn bị Vạn Sơ Không đã biến mất!

Đầu óc Kỳ Tích bỗng trở nên rối bời, xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào phòng khách.

Cả căn phòng không bật đèn, phòng khách cũng một mảnh mờ mịt. Ánh trắng chiếu vào nền gạch men trắng ánh lên thứ ánh sáng mơ hồ. Ánh mắt Kỳ Tích đảo qua bàn khách, Vạn Sơ Không đang ngồi trên ghế sô pha cúi gằm mặt không biết đang nhìn cái gì. Ánh sáng mờ ảo bên ngoài cửa sổ như chia cắt người đàn ông thành hai nửa, điều duy nhất còn sót lại là vẻ mặt và tâm tình ảm đạm.

Kỳ Tích như ngừng thở, mở miệng: “Anh như thế này thật sự rất đáng sợ.”

Nghe được âm thanh, Vạn Sơ Không đột nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn qua, vẻ mặt giống như không tưởng tượng được nổi: “Kỳ Tích?”

Lúc này Kỳ Tích mới nhận ra Vạn Sơ Không đang cầm chiếc đồng hồ mà mình tặng, lúc nãy người này cúi đầu cũng là đang nhìn cái đồng hồ đó.

Vạn Sơ Không dường như muốn đứng dậy ngay lập tức nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh ấn chặt hai tay lên đầu gối, một mực giữ nguyên vị trí.

Kỳ Tích không bật đèn, vẫn đứng ở đó, giữ khoảng cách với Vạn Sơ Không.

“Chưa có sự cho phép của em mà anh đã tự tiện vào nhà?” Kỳ Tích hỏi.

Vạn Sơ Không giật mình, giống như phạm sai lầm khẽ nói xin lỗi: “Xin lỗi em.”

“Không sao, em đưa chìa khóa cho anh là để anh có thể đến bất cứ lúc nào.” Kỳ Tích lại đổi giọng, âm giọng nói cũng nhẹ hẳn đi. “Nhưng sao em gọi điện thoại cho anh anh lại không nhận?”

Ánh trăng lờ mờ rơi trên khuôn mặt của Vạn Sơ Không, nhìn qua thêm mấy phần tủi thân, “Điện thoại hư rồi.”

“Lại hư?” Kỳ Tích hỏi.

Vạn Sơ Không không lên tiếng, một lát sau mới nói: “Anh gọi điện thoại cho em, gọi rất nhiều cuộc em cũng không bắt máy.”

“Lúc đó em không cầm máy, lúc sau có gọi bao nhiêu cuộc cũng không được…” Lúc này Kỳ Tích mới chủ động bước tới, nhìn bàn tay của Vạn Sơ Không vừa nâng lên lại hạ xuống đặt trên đầu gối, lòng bàn tay hướng về phía Kỳ Tích giống như muốn kéo cậu lại nhưng lại không có làm. Kỳ Tích làm như không thấy, “Chuyện gì cũng không kể với em nhưng nhất định phải biết tất cả mọi thứ về em, anh làm như vậy rất không công bằng.”

Ánh mắt Vạn Sơ Không luôn dán chặt trên người Kỳ Tích, lâu thật lâu cũng không dám chạm vào người cậu, do dự mấy lần nhưng mở miệng lại chỉ nói: “Anh tưởng em xem video đó rồi không muốn quan tâm anh nữa…”

“Là anh không quan tâm em trước, không nói gì với em còn muốn em đi tìm anh khắp nơi!” Kỳ Tích kiềm chế lâu như vậy, nghe Trần Thắng Hàng kể lại những chuyện đó cũng không khóc, đối mặt với phóng viên phỏng vấn cũng bình tĩnh đối đáp nhưng bây giờ lại không muốn nhịn nữa, chóp mũi chua xót, hốc mắt nóng ran, vài giây sau nước mắt cứ thể tuôn rơi.

Vạn Sơ Không lập tức luống cuống, quy tắc tự đặt ra cho mình gì đó cũng bất chấp, vươn tay định lau nước mắt cho Kỳ Tích, giọng nói khàn khàn: “Bé cưng à, anh sai rồi.”

Kỳ Tích vô thức quay đầu đi, nước mắt rơi xuống cằm, “Bây giờ có gọi dễ nghe cũng vô dụng, em giận rồi.” Cánh tay Vạn Sơ Không cứng đờ giữa không trung, giọng nói lai nhẹ nhàng, “Được, cứ giận anh đi.”

Kỳ Tích khóc một hồi, phát hiện Vạn Sơ Không quả thật không dám chạm vào cậu, nhịn không được nói “Anh không muốn chạm vào em sao?”

“…Anh có thể sao?”

“Vì sao không thể?” Kỳ Tích không hiểu.

Ánh mắt Vạn Sơ Không nhìn chằm chằm Kỳ Tích, “Em không sợ anh sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.