Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 1 - Chương 19: Đêm lạnh trên sông



Nhìn thấy muội muội thổ huyết, ta sợ tới khóc thét. Vừa khóc vừa luống cuống đắp chăn cho con bé rồi bế nó chạy sang bên nhà Hồ đại nương. Miệng khóc gọi:

- Hồ đại nương, Hồ nhị ca, không hay rồi, Đào Căn thổ huyết!

Hồ đại nương chắc còn chưa ngủ, vội mở cửa ra. Thấy vết máu bên miệng Đào Căn thì cũng rất hoảng sợ, bà lo lắng:

- Thế này là sao? Không phải mới uống thuốc sao? Vừa nãy rõ ràng còn tốt mà?

Lúc này, Hồ nhị ca ở phòng trong cũng chạy ra, nhìn thấy Đào Căn thì thoáng trầm ngâm rồi nói:

- Ta đưa muội đến y quán Dịch gia ở trấn Thanh Khê, xin Dịch lão tiên sinh xem bệnh. Muội chuẩn bị đi, ta vào lấy tiền rồi đi ngay.

Ta vội nói:

- Muội có tiền!

Thấy bọn họ không tin, ta lại giải thích:

- Là Vệ phu nhân thưởng!

Hồ đại nương nhìn ra bên ngoài, lo lắng nói:

- Muộn thế này rồi, khắp nơi đều đã tối lửa tắt đèn, chỉ sợ đã không còn thuyền mà y quán cũng đã đóng cửa.

Hồ nhị ca nói:

- Mẫu thân yên tâm, lão đại chèo thuyền này chỉ cần có thù lao thì sẽ qua thôi. Còn y quán, tiên sinh là đại phu, bệnh nhân bị bệnh nặng chẳng lẽ lại thấy chết không cứu?

Lại nói với ta:

- Muội đợi nhé, ta thay quần áo rồi đi.

Hồ đại nương vội vàng chuẩn bị đèn cho chúng ta.

Hồ nhị ca bế muội muội, ta xách đèn lồng, hai người chân thấp chân cao đi đến bên bờ sông. Quả nhiên lão đại đầu tiên cũng không chịu chèo thuyền, mãi đến khi Hồ nhị ca trả thêm tiền, nhiều gấp mấy lần bình thường thì mới ngáp ngắn ngáp dài cầm lấy cây sào trúc.

Vừa đi vừa giục nhưng cũng phải nửa đêm mới đến được y quán Dịch gia ở trấn Thanh Khê. Rồi lại gõ cửa, lại khẩn cầu, đưa không ít tiền cho người gác cửa thì hắn mới chịu cho chúng ta đi vào. Lại đợi thật lâu mới thấy Dịch lão tiên sinh mặc quần áo đi ra.

Dù sao cũng là danh y, ông chẳng cần bắt mạch, chỉ thoáng nhìn qua Đào Căn đã hỏi:

- Các phải các người cho con bé ăn đậu tằm non?

- Đúng vậy! Nhưng chỉ ăn một chút thôi. Ta gật đầu.

Dịch lão tiên sinh nói:

- Thế là đúng rồi, có người chỉ ăn một chút thôi cũng đủ chết rồi. May cho các ngươi đến sớm, nếu đêm nay không đến thì nội tạng của đứa bé này sẽ không chịu được, đến sáng mai chỉ sợ là không kịp.

Ta ngây người lắng nghe, đậu tằm chẳng phải là đồ ăn bình thường sao? Ai mà chẳng ăn được. Ta lớn thế này nhưng còn chưa nghe ai nói là ăn đậu tằm cùng có thể mất mạng.

Đến cả Hồ nhị ca cũng hỏi với vẻ châm biếm:

- Nghe ngài nói vậy thì đậu tằm kia chẳng phải là độc dược rồi sao? Đêm nay nhà ta ăn rất nhiều loại độc dược này đó, hơn nữa ta cũng ăn rất nhiều, sao ta lại chẳng bị làm sao?

Dịch lão tiên sinh nói:

- Ngươi ăn không có việc gì nhưng không phải là ai cũng như ngươi. Với một số người mà nói, đậu tằm chính là độc dược, chỉ một chút thôi cũng đủ mất mạng rồi.

- Vậy đại phu, xin hỏi bệnh này gọi là gì?

- Là “Đậu tằm hoàng”, ngươi không thấy cả người con bé vàng vọt đi sao? Chính vì như thế, một số gã lang băm lại qua loa cho đó thành bệnh vàng da, kết quả chậm trễ thời gian chữa trị, hại tính mạng con nhà người ta.

Đã tìm được ra nguyên nhân bệnh, ông nhanh chóng kê đơn thuốc. Ta đón lấy đơn thuốc, quả nhiên khác với thuốc của Chương đại phu kê, bên trên viết: Bổ trung ích khí thang, nhân trần và rễ sô đỏ mỗi loại một tiền, hồng sâm, cam thảo mỗi loại hai tiền. (Đơn vị đo lường: mười tiền bằng 1 lạng)

Hồ nhị ca nhìn nhìn đơn thuốc rồi nói:

- Lão tiên sinh, những thứ khác tại hạ cũng từng nghe qua chỉ là “Bổ trung ích khí thang” này bao gồm những gì?

Dịch lão tiên sinh lườm hắn một cái:

- “Bổ trung ích khí thang” là bí phương tổ truyền của Dịch gia ta, chúng ta phải dựa vào đó để kiếm tiền, nói phương pháp làm cho ngươi thì nhà ta ăn không khí mà sống sao?

Nếu là bí quyết gia truyền thì khỏi cần hỏi, nó làm bằng gì chẳng được, chỉ cần chữa được bệnh cho Đào Căn là được.

Thấy Đào Căn càng lúc càng thở gấp, thở như kéo ống bễ, lòng ta như có mèo cào. Nghĩ thầm: “Nếu đợi về nhà rồi mới sắc thuốc thì chẳng phải là đã đến lúc trời sáng? Chẳng biết Đào Căn có đợi được không nữa”. Vì thế ta khẩn cầu:

- Dịch lão tiên sinh, chúng ta từ Thạch Đầu thành đến, đường xá xa xôi, chỉ sợ làm trì hoãn việc trị liệu của muội muội. Có thể mượn lò bếp của y quán nấu trước một thang thuốc được không. Cho muội muội uống rồi chúng ta lại đi.

Lão đại phu cười nói:

- Cứ sắc thuốc đi. Muội muội ngươi nhỏ như vậy, càng để lâu càng nguy hiểm, nếu đợi các người về nhà rồi mới sắc thuốc thì ta dứt khoát không kê đơn thuốc cho còn hơn, đỡ tốn thời gian.

Ta nghe xong cảm kích vạn phần, thiếu chút nữa thì quỳ xuống lạy lão đại phu nhưng lại bị ông ngăn lại.

Quả nhiên thuốc đến bệnh khỏi, đơn thuốc bắt đúng bệnh thì bệnh sẽ khá lên. Uống thuốc xong, Đào Căn thở dần thông thuận hơn, sắc mặt cũng bình thường trở lại, không còn vàng như nến nữa. Cuối cùng ta cũng bớt lo lắng, thấp thỏm.

Ngồi thuyền trở về, ta ôm chặt muội muội, dựa vào vách ngăn trên khoang thuyền, mệt mỏi nhắm mắt lại. Từ sau khi tan học trở về, cả một đêm đúng là hoảng sợ lo lắng.

Chỉ mong ngày mai tỉnh lại, vận xấu qua đi, thiên hạ lại thái bình,

Trong lúc mơ mơ màng màng, có người đắp gì đó cho ta, ta vội ôm chặt lấy. Tuy là cuối hè, ban ngày còn hơi nóng nhưng đi đêm trên sông, gió sông thổi khiến cả người lạnh run. May là lúc đi có mang thêm chăn nhỏ cho Đào Căn, nếu không nó bị lạnh thì nguy rồi, nó còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh nữa.

Chờ khi ta mở mắt, trời đã tờ mờ sáng, thuyền cũng đã ngừng lại.

Nương theo ánh sáng mơ hồ, ta nhanh chóng thấy được bến đò, thì ra chúng ta đã về đến nơi.

- Muội tỉnh rồi? Là giọng nói của Hồ nhị ca.

Ta theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy hắn ôm tay cuộn người vào một góc, hiển nhiên là vì lạnh.

Ta nhìn lại mình, trên người lại có một chiếc chăn bẩn, hơi ngửi một chút, mùi hôi xông thẳng vào mũi.

- Chăn của lão đại chèo thuyền, ta giành được đó. Hồ nhị ca đắc ý cười nói.

Nhìn cánh tay trần của hắn, trên người chỉ mặc chiếc áo cộc tay mỏng, ta giật mình hỏi:

- Áo của huynh đâu?

Không phải là đổi áo lấy chăn cho ta chứ.

- Ở trong chăn của muội đó, muội sờ thử thì biết.

Ta vội nhìn lại, quả nhiên lấy ra được chiếc áo nhàu nhĩ. Ta quẫn không biết phải làm sao. Ôm áo của một nam nhân ngủ cả đêm? Nhưng vấn đề là:

- Sao áo của huynh lại ở trong chăn của muội?

Hắn cười giải thích:

- Ta thấy muội bị lạnh, đầu tiên cởi áo đắp cho muội. Nhưng càng sáng trời càng lạnh, ta sợ muội bị cảm lạnh nên tìm lão đại hỏi chăn đắp. Ông ấy nói không có nhưng ta thấy ông ấy đắp một cái, còn một cái lót giường nên cố giật lấy. Để ông ấy đắp một chiếc thôi vậy.

- Huynh đã lấy được chăn rồi thì cầm quần áo của mình về đi chứ. Đã chẳng phải ôm tay trần ngồi lạnh như vậy.

Nói đến đây, ta có chút đau lòng. Người ta đã làm như vậy vì ta, ta cũng đâu phải là sắt đá.

Hắn càng cười tươi:

- Cái đó cũng phải cần muội chịu chứ. Muội ôm chặt áo ta như vậy, không thể nào kéo lại. Vừa mới động vào thì muội đã giằng lại. Ta cũng chẳng có cách nào, đành để mặc muội ôm rồi đắp thêm chăn cho muội.

Lúc này, lão đại chèo thuyền tiến vào nói:

- Đôi vợ chồng son các người muốn kéo thì về nhà mà kéo, ta còn phải đón khách mới nữa.

Chúng ta ngượng ngùng xuống thuyền. Trên đường về nhà, ta vẫn nghĩ đến mấy chữ “đôi vợ chồng” rồi lại nhìn Hồ nhị ca đang cười toe toét. Haiz, chuyện càng lúc càng lớn, hình như càng ngày càng thân bất do kỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.