Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 1 - Chương 20: Mặt mũi của thiếu gia mới là quan trọng nhất



Bế muội muội về nhà, nhẹ nhàng đặt con bé xuống giường, nhìn nó thở ổn định, cả đêm kinh hồn cuối cùng cũng được nhẹ nhàng. Đồng thời ta lại buồn bã: Hôm nay phải làm sao đây? Không trông muội muội thì ta không an lòng nhưng ở lại trông thì bên trường học phải làm sao?

Đang ngồi ngẩn người thì Hồ nhị ca bưng một cái khay nhỏ bước vào, bên trong là một bát cháo loãng và hai chiếc bánh bao. Hắn buông khay, nói với ta:

- Mau nhân lúc còn nóng ăn đi rồi ngủ một giấc cho ngon. Tội quá, đêm qua vất vả suốt cả đêm rồi.

Ta cười khổ đáp:

- Muội sao ngủ được, bên kia còn phải đi làm việc nữa. Nhưng thấy muội muội thế này, muội lại sợ bệnh tình của nó lại tái phát.

Hồ nhị ca đi tới sờ thử mặt muội muội, lại thăm mũi muội muội rồi quay đầu cười nói với ta:

- Hẳn là sẽ không sao đâu, uống đúng thuốc rồi nhất định sẽ càng ngày càng khỏe lên thôi. Từ hôm qua uống thuốc xong muội muội có còn hộc máu nữa không?

Ta lườm hắn, đồ miệng quạ đen:

- Đương nhiên là không! Nếu muội muội còn hộc máu thì muội còn dám ngồi đây nói chuyện với huynh sao?

Ta chẳng phải là hoảng muốn chết sao? Con bé còn nhỏ như vậy, có được bao nhiêu máu mà chịu đựng được?

Hồ nhị ca cười:

- Vậy là tốt rồi, xem huynh óc lợn này, muội muội nhà chúng ta sao lại hộc máu nữa được? Muội muội đã khỏe lên nhiều rồi.

Hồ đại nương cũng đi sang, đến bên giường nhìn muội muội, lại kiểm tra tã một lượt rồi vui mừng nói:

- Khó trách đều nói Dịch lão tiên sinh là thần y, rất nhiều chứng bệnh khó chữa đến tay ông đều khỏi. Ở đây có rất nhiều người thà lặn lội sang trấn Thanh Khê chứ cũng không để ý đến những đại phu quanh đây. Phương thuốc của Chương đại phu kia đúng là… suýt thì Đào Căn của chúng ta…

Bà không nói thêm nữa.

Ta nghĩ lại tim vẫn đập loạn:

- Hôm qua Dịch lão tiên sinh cũng nói, nếu tối qua chúng ta không đến kịp thì chỉ e sáng nay nội tạng nho nhỏ của tiểu muội muội đã xong rồi….

Mọi người đều thấy may mắn: May mà hôm qua quyết định nhanh, cả đêm đi tìm y quán Dịch gia.

Ta quay đầu nhìn Hồ nhị ca ngồi bên, vẻ mặt hắn mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu. Tối qua lúc về ta còn được ngủ một chút, hắn lạnh như vậy chắc ngủ không nổi?

Ta vô cùng áy náy nói:

- Hồ nhị ca, tối qua đều nhờ có huynh, mạng của muội muội đều do huynh cứu về, muội không biết phải nói sao mới biểu đạt được hết sự biết ơn của mình.

Hồ đại nương và Hồ nhị ca nhìn nhau, bất đắc dĩ nói:

- Lại nữa rồi!

Nhưng sau đó lại nói với ta:

- Về sau muội đừng lúc nào cũng cảm ơn với cảm kích nữa, chung một mái nhà, rất kì quái.

- Vâng, sau này muội không nói nữa.

Ta gật đầu với bọn họ. Người nhà họ Hồ đối với ta ân sâu tựa biển, về sau phải báo đáp sao đây?

Lúc này Hồ đại nương lại hỏi ta:

- Hôm nay con vẫn qua bên đó làm sao?

Ta nói:

- Chắc chắn là phải đi rồi. Người ta trả tiền công nhiều như vậy, con đã đi làm muộn một tháng, giờ mới được ba ngày đã nghỉ thì người ta sẽ nghĩ thế nào!

Nhắc tới chuyện này lại thấy đau đầu.

Hồ nhị ca đề nghị:

- Hay là cứ nghỉ đi. Vệ phu nhân ứng bao nhiêu tiền huynh trả lại cho bà ta. Về sau muội ở nhà trông Đào Căn là được.

Thế này là sao? Hắn trả tiền giúp ta, về sau lại bỏ tiền nuôi ta, chẳng phải ta thành…

Ta vội lắc đầu như trống bỏi:

- Cái này không phải là vấn đề tiền hay không mà là chữ tín. Đã nhận lời người ta, nhận cả tiền ứng trước sao có thể không đi được?

Ta còn tưởng Hồ đại nương sẽ ủng hộ con trai, bởi vì cứ thế ta sẽ thành người của Hồ nhị ca rồi. Không ngờ Hồ đại nương lại phụ họa ta:

- Đào Diệp nói đúng, đó là vấn đề chữ tín. Cho dù không đi cũng không phải nói không đi là không đi được, đầu tiên phải báo cho người ta, phải đợi người ta tìm được người thay thế rồi mới nghỉ được.

Nói tới đây, bà lại nhìn con mình, nghiêm khắc nói:

- Diên Hi, về sau con làm ăn buôn bán cũng phải nhớ kỹ điều này. Người làm ăn, danh dự là tính mạng. Trước kia cha con cũng từ người làm công mà dần đi lên, trước kia ông ấy hay nói với mẹ, trừ phi là làm ăn thua lỗ. Bằng không không giữ chữ tín thì sao giữ được khách quen?

Hồ nhị ca vâng dạ liên thanh, Hồ đại nương nhìn ra ngoài xem sắc trời rồi nói:

- Con phải đi thì giờ đi đi. Muội muội con cứ yên tâm, đại nương trông muội muội cho con. Đợi lát nữa con bé tỉnh lại, ta sẽ cho nó ăn, lúc trưa và tối uống thuốc là được chứ gì.

- Vâng, vậy con đi đây.

Ta vào nhà thu dọn qua, mặc thêm áo. Khi trở ra, Hồ đại nương đã bế Đào Căn lên, hai mẹ con tiễn ta ra cửa. Hồ nhị ca lo lắng nhìn ta nói:

- Muội cẩn thận chút, đám người đánh muội hẳn sẽ không xuất hiện từ sáng sớm chứ? Lúc tối muội về, ta sẽ qua bên kia đón muội.

Ta vừa định nói không cần thì Hồ nhị ca đã xoay người rời đi, Hồ đại nương còn dặn với theo:

- Con làm việc phải chăm chỉ vào, vừa mới được làm nhị chưởng quầy, đừng phụ lòng đại chưởng quầy.

Ta đành nuốt lời đã đến miệng lại. Hắn tới đón cũng được, thực sự bây giờ ta vẫn còn sợ. Đám người hôm qua đánh ta kia, chẳng biết chủ nhân của họ là ai, về sau chắc chắn còn có thể đến nữa.

Qua sông lên bờ, thấy ánh mắt của mọi người nhìn ta, ta bất giác sờ sờ mặt mình, cười khổ nghĩ: Vốn mặt đã bị thương lại còn thức đêm, giờ chẳng biết thành ra thế nào nữa. Nhưng cũng chẳng quản được như vậy, mấy vị thiếu gia thích ngắm mỹ nhân có ý kiến thì ta cũng chẳng có cách nào.

Đến trường học, vừa mới đến cửa đã nghe thấy một giọng nói không vui vang lên:

- Ngươi làm sao thế? Bổn thiếu gia đã đến rồi mà ngươi còn không đến!

Vừa dứt lời, ngữ điệu đã chuyển thành kinh ngạc:

- Mặt ngươi sao vậy?

- Chẳng sao cả.

Ta bắt đầu lấy khăn lau bàn. Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta thực sự không có hứng thú để nói chuyện với loại con nhà giàu như hắn nữa. Bọn họ và ta không cùng một thế giời, cái khổ của ta bọn họ không thể hiểu được cũng như sự giàu có của bọn họ ta không thể với đến.

Ai ngờ hắn nhất quyết không tha, lại đi tới nâng mặt ta lên, cẩn thận xem xét vết thương. Ta ngượng ngùng gạt tay hắn đi, miệng thầm oán:

- Ngươi động chân động tay gì chứ!

Cái này mà để cho hạ nhân khác trong Vệ phủ trông thấy thì sẽ thế nào?

- Bị người đánh?

Giọng hắn có chút kinh ngạc cũng có chút khó tin.

- Ừ!

Cái này mà cũng phải hỏi? Vừa nhìn đã biết là bị người ta đánh. Đêm qua, ánh sáng yếu ớt như vậy còn không thể che dấu huống chi giờ lại là ban ngày.

- Ai đánh?

Trong giọng nói của hắn đã tích tụ sự tức giận.

- Không biết!

- Ngươi… Đồ ngu ngốc, ai đánh mà cũng không biết?

Giờ cơn giận của hắn lại nhằm vào ta.

- Không phải người ta lấy bao tải trùm đầu ngươi rồi không them hỏi xanh đỏ đen trắng đã hành hung chứ?

- Thực ra thì không phải thế, là một đám nữ nhân ăn mặc rất hoa lệ, vừa nhìn đã biết là có lai lịch rồi. Bọn họ chờ ta ở đầu ngõ, chỉ hỏi ta một câu rồi kéo ta đi theo bọn họ, ta không chịu, giằng co nửa ngày, cuối cùng chọc giận bọn họ nên mới bị đánh.

- Bọn họ hỏi ngươi cái gì?

- Hỏi ta có phải là người quét dọn ở trường học này không.

Nghe nói vậy, sự kinh ngạc trong mắt Vương Hiến Chi càng sâu:

- Vì sao lại thế?

Ta lạnh lùng nói:

- Cái này phải hỏi mấy vị đại thiếu gia, các ngươi rốt cuộc đã trêu chọc ai?

Ngươi hỏi ta, ta phải hỏi ngươi vì sao mới đúng. Ta mới đến ba ngày, không thể nào kết thù với ai được. Lần này ta bị tai bay vạ gió hoàn toàn là vì các ngươi.

Ánh mắt Vương Hiến Chi thoáng sắc nhọn:

- Chúng ta trêu chọc nhiều người lắm! Chỉ là chưa bao giờ có người dám tìm chúng ta tính sổ, cái này đúng là lạ. Chắc hắn thấy chúng ta nhàm chán quá nên cho thêm chút gia vị, vậy chúng ta đành chơi với hắn thôi.

Ta nhắc nhở hắn:

- Người muốn tìm ta là một nữ nhân. Ta thấy, khả năng gây thù chuốc oán thì ít thôi, quá nửa là các thiếu gia ở ngoài nợ ai…

Nợ hoa đào. Chỉ là ba chữ này ta không muốn nói ra.

- Nữ nhân?

Hắn thoáng ngây người:

- Nhưng chúng ta chưa từng đắc tội với nữ nhân, sẽ có nữ nhân nào gây trở ngại cho chúng ta chứ?

Nghĩ nghĩ một hồi rồi lại hỏi ta:

- Ngươi thật sự hoàn toàn không biết lai lịch của đối phương?

Ta nói cho hắn:

- Kỳ thực cũng không phải không biết, lúc ấy tỷ tỷ của Si thiếu gia vừa vặn ở đó, nàng biết đám người kia là ai nhưng nàng chỉ nói thân phận của đối phương rất cao quý chứ không nói rõ rốt cuộc là ai.

- Tỷ tỷ của A Siêu? Tỷ tỷ nào, A Siêu có ba tỷ tỷ.

Nói tới đây, hắn dứt khoát xua tay:

- Thôi, ngươi theo ta đến nhà hắn, đến đó nhìn một lượt các tỷ tỷ của hắn là biết.

Ta nóng nảy:

- Thiếu gia, ta phải làm việc, ngươi phải lên lớp, tiên sinh cũng sắp đến, sao chúng ta có thể ra ngoài được.

Hắn lườm ta giận dữ:

- Ngươi không ngốc đấy chứ, hôm nay còn lên lớp? Ngươi đã bị người ta đánh thế này ta còn lên lớp cái gì, đầu tiên phải tìm được hung thủ đã, nếu không sau này ta còn lăn lộn ở thành Thạch Đầu này thế nào được?

Ta hoảng:

- Tìm được thì thiếu gia định làm gì?

- Đương nhiên là đánh lại. Đến người của trường học mà cũng dám đánh, lại còn giữa ban ngày ban mặt. Đời này ta còn chưa gặp người nào như thế, đang muốn lĩnh giáo đây.

- Thiếu gia đánh lại nhưng sau này bọn họ sẽ tìm đến đánh ta.

Ta dội cho hắn một chậu nước lạnh. Các ngươi đánh người thì dễ chứ ta phòng người thì khó. Ta đâu có đám ác nô đi theo bảo vệ cả ngày đâu.

Hắn chần chừ một chút rồi nhanh chóng nghĩ ra cách:

- Không sao, sau này tan học ta để tôi tớ nhà ta đưa đón ngươi, dù sao đám người hầu đó ngày nào cũng chỉ có ăn rồi lại nằm, chả có việc gì làm, cả ngày nhàn rỗi.

Vừa mới định ra ngoài thì vừa khéo Si Siêu bước vào, Vương Hiến Chi nói:

- A Siêu, ngươi đến vừa khéo, chúng ta đanh muốn đi tìm ngươi đây.

Si Siêu nhìn mặt ta:

- Việc này ta biết rồi. Tam tỷ ta hôm qua đã nói cho ta biết, cũng biết kẻ đầu sỏ là ai rồi. Ta đang muốn bàn chuyện này với ngươi đây.

Hai người lập tức bàn luận sôi nổi.

Xem ra các vị thiếu gia quyết tâm trút giận thay ta. Không đúng, bọn họ không phải vì ta mà vì mặt mũi của chính họ. Chính là như lời bọn họ nói, người của bọn họ bị đánh mà không đánh trả thì sau này sống ở thành Thạch Đầu thế nào.

Bản thân ta bị đánh là thứ yếu, điều quan trọng nhất là, mặt mũi của các thiếu gia không thể mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.