Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 2 - Chương 39: Con mèo sợ cung tên



Vừa quay lại thư phòng, Miêu tiên sinh đã tới, dặn dò ta:

- Tiểu Đào Diệp, hôm nay chúng ta học ở bên ngoài, trò làm như lần trước đi, lát nữa sai người mang bàn ghế ra ngoài nhé.

- Vâng thưa tiên sinh! Ta cúi đầu trả lời.

Giọng Miêu tiên sinh vẫn thân thiết như vậy, ta vẫn không dám nhìn ông, luôn cảm thấy là lạ. Tựa như một cái cây khỏe mạnh, trên đó lại có một con sâu róm khiến ta chỉ muốn nhượng bộ, lui quân.

- Vậy các trò, chúng ta ra ngoài thôi.

Miêu tiên sinh vui vẻ vung tay lên, bọn họ đều đi ra ngoài.

Trong chốc lát, thư phòng chỉ còn lại một mình ta, ta đứng đó nhìn ra cửa sổ mà ngẩn người.

Mấy người bọn họ vẫn giống như lần trước, chậm rãi tản bộ dưới tàng cây, thảo luận gì đó. Nhưng ta thấy giọng Miêu tiên sinh dường như lớn hơn bình thường, tiếng cười cũng khoa trương hơn một chút, động tác chân tay biên độ cũng quá lớn, càng ngày càng mất tự nhiên.

Cuối cùng là tâm lý ta tác quái hay là Miêu tiên sinh trong lòng có quỷ nên mất đi sự bình thản thường ngày?

Đang ngây ngốc nhìn, tai lại mơ hồ nghe thấy có người đang gọi ta:

- Đào Diệp? Đào Diệp!

Ta cả kinh, vội nhìn quanh bốn phía. Vừa nhìn ra lại khiến ta toát mồ hôi lạnh hoảng sợ, thì ra là Vệ phu nhân đang đứng ở cửa nhìn ta một cách nghiêm khắc.

Ta vội vàng cười nói:

- Chào buổi sáng, phu nhân! Chào buổi sáng. Sao phu nhân dậy sớm vậy? He he, hôm nay phu nhân dậy sớm thật…

Ta hận không thể lập tức lấy kim chỉ để khâu luôn miệng mình lại, nói bô lô ba la cái gì chứ? Xong rồi, chắc chắn Vệ phu nhân đã nghi ngờ ta.

Quả nhiên, Vệ phu nhân hồ nghi nhìn ta:

- Đào Diệp, ngươi sao thế? Không có chuyện gì chứ?

- Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Đào Diệp sao có chuyện gì được chứ, Đào Diệp…

Mắt thấy Vệ phu nhân đi về phía ta, tiếng quần áo sột soạt có thể nghe ra rất rõ ràng, chân ta lại bắt đầu như nhũn ra.

Lúc này, ngoài cửa lại có người gọi ta:

- Đào Diệp, ngươi còn chần chứ cái gì? Tiên sinh bảo ngươi mau mài mực đi, sai người mang bàn ghế ra. Ai dà, đã đến làm việc rồi thì đừng nghĩ chuyện trong nhà nữa, trẻ con bị sốt cũng là chuyện bình thường, ngươi cứ nghĩ mãi thì muội muội ngươi khỏe hơn sao? Hoặc là đừng đến chứ đến rồi thì chuyên tâm một chút đi. Đúng là!

Rõ ràng là lời nói mất kiên nhẫn, giận dữ nhưng ta lại thấy như giọng nói thần tiên cứu mạng cho ta.

Ta khom người nói:

- Vâng thưa thiếu gia, Đào Diệp sẽ gọi người bê bàn ghế ra ngoài.

Người ngoài cửa là Vương Hiến Chi, chắc hắn thấy Vệ phu nhân đến, lo lắng nên chạy tới để gỡ rối cho ta.

Vệ phu nhân đi tới trước mặt ta, nghe lời này thì chỉ đành tỏ vẻ quan tâm:

- Muội muội ngươi lại bị bệnh?

- Vâng! Hôm qua con không ở nhà, cũng may có đại nương trông giúp đưa muội muội đến y quán khám bệnh, kê đơn thuốc. Khi con về thì đã uống được hai thang thuốc rồi. Buổi tối đắp chăn ngủ lại toát hết mồ hôi, sáng ra cũng đã hạ sốt nhưng con vẫn không an tâm, sợ bệnh của nó lại tái phát nên lúc làm việc không chuyên tâm, xin lỗi phu nhân, lần sau con không dám nữa.

Ta gật đầu nói.

Xin lỗi muội muội, không phải tỷ rủa muội bị ốm, thực sự là không tìm ra cớ nào khác.

Nói xong, ta thầm thở ra một hơi. Không khí khẩn trương khi nãy cũng dịu xuống. Khuôn mặt căng thẳng của Vệ phu nhân cũng giãn ra thấy rõ, lúc này, lại là hắn xuất hiện kịp thời cứu giúp ta.

Vệ phu nhân nói bằng ngữ khí thương hại:

- Cũng làm khó cho ngươi rồi, bản thân vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà lại phải chăm sóc một đứa bé như vậy. Thé này đi, chỗ ta còn có mấy thang thuốc chữa sốt, đau đầu rất có hiệu quả, cho ngươi mang về. Chút tiền công của ngươi, cơm cũng không đủ ăn, lấy đâu ra tiền mua thuốc?

Nói xong bà quay người bước đi, Vương Hiến Chi nhìn ta lo lắng. Có Vệ phu nhân ở đó, ta cũng không tiện nói gì với hắn, chỉ nhìn hắn bước đi.

Đi theo Vệ phu nhân đến phòng bà, bà bảo ta ngồi xuống, sau đó còn lấy trong hòm ra mấy tấm vải, mấy món trang sức, đương nhiên còn có hai gói thuốc, đưa hết cho ta:

- Ngươi đến trường học cũng đã lâu, làm việc cũng chịu khó, nhất là lại được các thiếu gia yêu thích. Ta vẫn luôn muốn thưởng cho ngươi, hôm nay vừa khéo, tất cả đều cho ngươi.

Ta sợ tới mức tay cũng không biết phải để đâu. Đây rõ ràng là lấy những thứ này để bịt miệng ta còn gì? Ta vội vã quỳ xuống nói:

- Đào Diệp được phu nhân nhận làm là đã vô cùng cảm tạ, sao còn dám lấy đồ của phu nhân?

Vệ phu nhân cười, cứng rắn nhét đồ vào tay ta rồi nói:

- Ngươi cứ cầm đi, đây là thứ ngươi nên nhận. Ngươi không biết chứ trước khi ngươi đến, ta phải thay hơn chục nha đầu liền cho đám yêu tinh kia nhưng lần nào đến cũng chỉ được vài ngày thì chúng nó đã lại tìm ta gây rối, nói nhìn chướng mắt, bắt ta phải đổi người. Tai ta bị chúng nó làm phiền đến độ chai đi đây này. Nhưng sau khi ngươi đến, bọn chúng lại chẳng nói gì, khiến ta cũng được thoải mái không ít.

Ta cũng không dám từ chối, đành ôm đồ tạ ơn rồi cáo từ bà. Đi tới cửa, bà gọi ta lại, đi vào lấy một cái bọc ra bọc đồ cho ta, vừa bọc vừa cười tủm tỉm nói với ta:

- Đào Diệp, ta biết ngươi là người thông minh, có chút chuyện không cần sư phụ dặn dò. Nhưng sư phụ vẫn muốn dong dài đôi câu, nữ tử phải đoan chính, cẩn thận mới được người nể trọng, điều phải tránh nhất chính là nói chuyện thị phi đông dài tây ngắn, như vậy chẳng khác gì mấy con mụ chanh chua hàng chợ, biết chưa?

- Con hiểu, con hiểu!

Người ta ướt đẫm mồ hôi, gật đầu như giã tỏi, liên miệng thưa dạ rồi cáo lui.

Quay về thư phòng, vội chuyển bàn ghế, lại mang điểm tâm, nước trà Vệ phu nhân sai người đưa tới đến, sau đó lẳng lặng đứng một bên nghe bọn họ bàn luận viển vông. Thực ra chẳng nghe vào gì cả, chỉ biết là bọn họ đang nói có sách, mách có chứng, kể đủ các chuyện cười, thỉnh thoảng tiếng cười lớn lại vang lên từng đợt. Lần nào cũng là Miêu tiên sinh cười lớn nhất, cũng chói tai nhất.

Cuối cùng, đương nhiên lại là viết chữ “Tiếu” (cười), đủ loại “tiếu”.

Tạ Huyền viết là tiếng cười hào hùng khi “Bình Ngô diệt Thục, thống nhất giang sơn”. Si Siêu viết là tiếng cười đắc ý khi oai danh khuynh đảo triều đình, “thay đổi như chóng chóng, hô mưa gọi gió”. Hoàn Tể viết tiếng cười dịu dàng khi “Đêm động phòng hoa chúc, ngọc thể bên nhau”. Vương Hiến Chi là tiếng cười khi được “Ngao du sơn thủy, tiếu ngạo giang hồ”.

Ta im thin thít xem bọn họ viết rồi bình luận lẫn nhau, vô cùng bất an, tai trái nghe ra tai phải.

Mãi đến khi Miêu tiên sinh nhắc đến ta:

- Đào Diệp, giờ tới lượt trò!

Ta đi đến bên bàn học, tiện tay viết một chữ. Viết xong cũng chẳng buồn nhìn lại, cười mỉa mai lui xuống. Đang trong tình trạng thất hồn lạc phách như vậy, ta có thể viết được cái gì hay chứ?

Không ngờ, Miêu tiên sinh cười rồi lại vỗ bàn tán thưởng:

- Chữ này của Đào Diệp viết khá lắm, trong tiếng cười có nước mắt cũng có cả ưu sầu, một chữ cười bao hàm rất nhiều ý tứ. Đào Diệp, thư pháp của trò đã tiến thêm một bước rồi. Được rồi, ta tuyên bố, hôm nay chữ “tiếu” là Đào Diệp thắng.

Bọn họ ào ào chúc mừng ta nhưng ta lại không cười nổi. Bởi vì ta biết chữ mình viết ra tệ hại thế nào. Miêu tiên sinh lại tán dương như vậy khiến hình tượng của ông trong lòng ta sụp đổ ầm ầm.

Ta hận không thể thể với ông: Con quyết sẽ không nói bí mật của tiên sinh, xin tiên sinh thương xót, hãy quay về làm tiên sinh thiện lương, chính trực trước kia đi.

Khiến ta kinh ngạc vẫn là, Vương Hiến Chi lại đi tới nói:

- Đào Diệp, chữ này của ngươi viết không tệ, cho ta được không? Ta về dán tường, để trong thư phòng, sau đó mỗi ngày nhìn nó tự nhủ với mình: Ta tuyệt đối không thể lại thua một tiểu nha đầu được.

Mấy người kia cười nhưng ta chỉ nói một chữ:

- Không!

Rõ ràng là chữ chẳng ra gì, bọn họ đều biểu hiện như vậy sẽ chỉ càng khiến ta thêm bực mình. Ta muốn được khen ngợi thật lòng chứ không phải là giả bộ để đạt được mục đích của họ.

Nụ cười trên mặt Vương Hiến Chi biến mất, bởi vì chắc chắn hắn không ngờ ta sẽ từ chối. Một chữ thôi mà, ai lại không muốn chứ?

Nghĩ nghĩ, hắn còn nói:

- Vậy ta mua nó được không? Ta trả nhuận bút cho ngươi.

- Không, chữ “tiếu” này ta không bán cho ngươi.

Ta lại từ chối hắn. Muốn bán thì ta cũng sẽ bán cho người khác.

Ha ha ha ha!

Một trận cười lớn khiến chim chóc trong rừng bay tán loạn. Ba tên còn lại quả thực cười đến gập bụng, đập đập Vương Hiến Chi nói:

- Tử Kính, ngươi dù có gia tài bạc triệu, đáng tiếc mỹ nhân không bán nụ cười cho ngươi thì ngươi có thể làm gì!

- Ngàn vàng khó mua được nụ cười của mỹ nhân, có thể làm gì! Có thể làm gì!

Tiếng cười lại tiếp tục vang lên, trong đó tiếng cười của Miêu tiên sinh là vang dội nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.