Chạy đến trường học, tiên sinh đã bắt đầu lên lớp. Hơn nữa hôm nay còn là Đình úy Dữu đại nhân nữa.
Vương Hiến Chi đứng ở ngoài cửa sổ lặng lẽ hỏi ta:
- Làm sao bây giờ? Hôm nay lại còn là Tiểu Dữu.
Vị Dữu tiên sinh này giờ đã hơn năm mươi tuổi nhưng vì tắc kè hoa Dữu tiên sinh đã hơn tám mươi nên ông chỉ có thể được gọi là Tiểu Dữu còn tắc kè hoa tiên sinh là Đại Dữu. Nếu không, hai vị Dữu tiên sinh sẽ dễ khiến xưng hô loạn xạ lên mất.
Bất ngờ là, thấy chúng ta thậm thụt ở ngoài cửa sổ, Tiểu Dữu tiên sinh lại hét lớn một tiếng:
- Hai trò còn lén lút gì ngoài cửa? Còn không mau lăn vào cho ta?
Chúng ta lập tức mỉm cười “lăn” vào, lúc đi qua bục giảng còn không quên cười, cung kính nói:
- Chào Dữu tiên sinh!
- Mau ngồi xuống, lần trước chống đối tiên sinh còn chưa tính sổ với các trò đâu. Hôm nay lại còn đến muộn, lát nữa sẽ tính sổ với các trò.
Tiểu Dữu tiên sinh vểnh râu trợn mắt với chúng ta nhưng không chỉ không khiến chúng ta sợ hãi mà còn cảm thấy thân thiết hơn. Từ lúc ông gọi chúng ta vào phòng là đã thấy được rằng ông là người nóng tính nhưng không thù dai.
Tiên sinh không tệ, thời tiết cũng đẹp. Ngoài cửa sổ chim chóc líu lo, đôi lúc còn cả tiếng ngỗng kêu nữa. Đáng tiếc tinh thần ta hoảng hốt, cả một ngày nhưng cũng chẳng biết nghe vào đầu được những gì.
Haiz, gần đây đúng là bị lục điện hạ chèn ép quá đáng, chẳng biết đến bao giờ mới kết thúc?
Lúc nghỉ giữa giờ, Tạ Huyền nhìn ta và Vương Hiến Chi rồi cười cười, cười đến độ Vương Hiến Chi phải nhíu mày hỏi:
- Ngươi có cái gì thì nói ra xem nào? Đừng có cười như thằng ngốc nữa.
Tạ Huyền nói:
- Xin lỗi đi, ba người chúng ta chẳng phải là thằng ngốc. Nói đi, rõ ràng lúc sáng thấy ngươi đi trước ta, sao lại đến muộn được, lại còn cùng Đào Diệp đến nữa?
Si Siêu buông tay:
- Không phải là thằng ngốc mà còn phải hỏi câu hỏi thiểu năng này sao?
Hoàn Tể rung đùi đắc ý ngâm:
- “Dã hữu man thảo, linh lộ dương dương, hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương. Giải cấu tương ngộ, dữ tử giai tàng.” (1)
Tạ Huyền cười nói:
- Không phải là “Giải cấu tương ngộ” (Gặp gỡ bất ngờ) mà là có người chuyên môn chờ trên đường, cố ý tạo cơ hội “Gặp gỡ bất ngờ”. Thật hâm mộ quá đi, cỏ dại sương lóng lánh, mỹ nhân như ngọc. Tử Kính, hôm nay ngươi có thỏa nguyện không?
Đúng là càng nói càng kì! Ta ngại không ngồi đó nữa, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa, trong đám cây cối giữa sân có bóng người loáng qua.
Tim ta đập loạn, ma xui quỷ khiến lại chạy theo.
Thực ra trong rừng cây có người là chuyện bình thường. Tuy rằng Vệ phủ canh gác sâm nghiêm, ngoài bốn vị thiếu gia người người sùng bái thì khó có thể vào nhưng vẫn có thể có người trà trộn vào. Tỷ như những người trước kia có giao tình với vị nữ sư phụ nào đó trong phủ, lại mượn danh nghĩa tìm bà mà tới.
Nghe nói trước kia rất hay xảy ra chuyện như vậy, các nha hoàn, đại nương trong phủ cũng nhân cơ hội kiếm được ối tiền trà nước. Đáng tiếc sau này Vệ phu nhân phát hiện, người gác cửa cũng luôn từ chối những vị khách này. Nhưng cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót, cao thủ thực sự rất khó để phòng bị. Thường thường, trong rừng cây sẽ luôn xuất hiện hai bóng người xinh đẹp đi qua đi lại. (Như tả ma thế này T____T)
Lần này sở dĩ ta đuổi theo là vì bóng người loáng qua đó, tuy mặc đồ nữ nhưng nhìn bóng lưng lại càng giống như nam nhân cải trang.
Đi vòng quanh rừng cây nửa ngày nhưng chẳng phát hiện ra ai.
Chẳng lẽ là ta hoa mắt?
Hẳn là không đâu. Hơn nữa, người nọ tuyệt đối còn chưa ra ngoài.
Vậy chỉ còn một khả năng.
Ha ha, chơi trò này với ta khác gì múa búa trước cửa Lỗ Ban!
Ta ngẩng đầu, nhìn lên từng tán cây. Quả không ngoài dự đoán, ở một thân cây nào đó, có một vạt áo lộ ra.
Ta vội trèo lên, ngồi trên chạc cây khác hỏi:
- Không cần náu nữa, ta chỉ nhìn thoáng qua đã biết, ngươi là nam nhân. Nam nhân sẽ không đi dò xét nữ nhân. Cho nên, chắc chắn ngươi tới vì ta đúng không?
Không hé răng.
- Ta phải vào lớp, không có thời gian lôi thôi với ngươi. Ta đếm 1,2,3 ngươi không đáp lời thì ta sẽ gọi người đến.
Ta bắt đầu đếm.
- Đừng, là ta! Hắn quay đầu lại.
- A!
Vì quá sợ hãi, ta quá sợ hãi nên lập tức ngã nhào xuống.
- Đào Diệp, Đào Diệp, ngươi sao vậy?
Từ xa truyền đến giọng nói của Vương Hiến Chi.
- Ta ở đây.
Ta rên rỉ trả lời. Lúc này chỉ sợ mông ta đã nở hoa rồi.
Lúc này, cây cũng lay động, ta vội ngẩng đầu nhìn người đang trèo xuống, nói:
- Van xin người mau chạy đi, bọn họ sắp đến rồi, người đừng gây rối nữa.
Đã từng gặp người điên nhưng chưa từng thấy ai điên như vậy. Đường đường là Vương gia, là ứng cử viên lớn cho vị trí Thái tử sau này lại giả nữ nhân chạy tới đây. Thật không hiểu nổi, hắn chẳng phải một lòng muốn làm hoàng đế sao? Sao chuyện đứng đắn thì bỏ qua mà chỉ cố làm những chuyện hoang đường. Đến trường học nhìn lén cũng thôi, còn giả dạng làm nữ nhân, có thấy ghê tởm không cơ chứ.
Việc này chỉ sợ Vệ phu nhân cũng tham gia, bằng không sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Vương Hiến Chi đã chạy tới, thấy ta nằm trên đất không đứng dậy, vội vàng nâng ta lên rồi hỏi:
- Ngươi sao thế, đang yên đang lành sao lại trèo lên cây?
Nói xong nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc:
- Đâu có thấy ai đến bắt ngươi.
Ta bao biện:
- Ta không trèo cây mà, ai trèo cây chứ?
- Được rồi, nhìn ngươi thế này, vừa nhìn đã biết là ngã từ trên cây xuống.
Hắn tỏ vẻ “ngươi đừng lừa ta”.
Nghĩ nghĩ rồi còn nói thêm:
- Ngươi sẽ không vô duyên vô cớ trèo cây, cũng có phải khỉ đâu, có phải trên cây có gì không?
Hắn nói xong thì ngẩng đầu nhìn lên cây.
- Không có, trên cây chẳng có gì cả.
Ta vội kéo đầu hắn xuống.
Cái này cũng giống như chơi cờ, vua với vua sao có thể chạm mặt. (Luật cờ vua thì có quy định này còn các loại cờ khác mình không rõ. Nhưng tác giả này viết truyện bằng bút pháp hiện đại mà ^^)
- Chắc chắn là có.
Ta càng kéo hắn càng có hứng thú với thứ trên cây.
Chẳng có cách nào, gặp chuyện thì phải tòng quyền, tắc kè hoa tiên sinh đã dạy, ta là học trò lĩnh hội sâu nhất, cũng là người chịu thực hành nhất.
Quyết tâm, ta vội hôn hắn.
Lá cây rào rào rào rào rơi xuống tựa như mưa.
Nhưng hắn đã như mắt điếc tai ngơ, giờ cây có rơi mưa đá xuống hắn cũng sẽ không thể rời khỏi ta.
Thời gian còn lại, ta ngồi đó trong tiếng cười ngây ngô của hắn và tiếng cười trộm của ba vị còn lại.
Khi ánh nắng chiều nhuộm hồng góc trời, hắn đưa ta lên thuyền về nhà. Trên bến đò người đến người đi, ánh mắt hắn lưu luyến khiến ai cũng phải nhìn lại.
Chỉ có chút biến hóa làm ta hơi buồn bực: Nhìn sang thì cũng thôi nhưng sao bọn họ vừa nhìn vừa tránh chúng ta rõ xa? Như thể là chúng ta là người mắc bệnh truyền nhiễm. Có một số hành khách muốn lên thuyền, thấy ta lên thì lại còn vội đi xuống, xua tay nói với ông chủ thuyền:
- Ta chờ chuyến sau, không vội, không vội.
Khoa trương nhất vẫn là, sau khi lên thuyền, ta vào trong khoang, người trong khoang lập tức im bặt, mắt nhìn về nơi khác. Ta vừa ngồi xuống, người xung quanh lập tức chạy hết.
Ta rất xấu hổ, lại không biết có thể nói cái, chỉ đành rầu rĩ ngồi đó, khổ sở nhấm nháp cảm giác bị mọi người cô lập.
Thế còn chưa xong, lúc rời thuyền, ông chủ thuyền còn nói với ta:
- Đào Diệp cô nương, có thể mời cô nương lần sau đi thuyền khác không? Tiểu nhân làm ăn thế này, cả ngày vốn đã chẳng kiếm được vài đồng. Nếu vì có cô nương ở đây, khách nam sẽ không dám lên thuyền, như vậy nhà tiểu nhân cũng chỉ đành ăn không khí thôi.
Ta kinh hãi:
- Vì sao ta ngồi thuyền thì khách nam sẽ không dám ngồi? Ta làm gì?
Ông chủ thuyền nói:
- Cô nương không làm gì nhưng nam nhân của cô nương thì quá đáng sợ, chúng ta không thể trêu vào. Vị Tây Môn đại quan nhân sáng nay đúng là có chút quá đáng nhưng chẳng phải Vương thiếu gia đã dìm hắn sợ chết khiếp sao? Sao còn không chịu buông tha, phải giết chết mới thôi.
Ta sợ ngây người, lắp bắp hỏi:
- Ý ông là, Tây Môn kia… đã chết?
- Đúng vậy, giữa trưa hắn lên thuyền ta về, ta tận mắt thấy hắn lên bờ. Nhưng đến buổi chiều có người vớt bèo bên sông phát hiện thi thể của hắn. Người trong nhà hắn còn đòi đập thuyền ta nữa cơ.
Ông chủ thuyền mặt vàng như sắp nôn ra mật.
- Cái này không phải do Vương Hiến Chi làm.
Ta hoảng hốt hô lớn:
- Cả ngày hôm nay hắn đều ở trong trường học cùng học với ta, giữa trưa về nhà ăn cơm cũng chỉ trong chốc lát, sao có thể sang sông giết người được?
Lúc này trên thuyền có người cười lạnh nói:
- Đại thiếu gia như bọn họ, muốn giết người còn cần tự mình ra tay sao? Thiếu gì hạ nhân muốn làm thay.
Ông chủ thuyền thấy ta còn chưa đồng ý thì vội quỳ xuống ở đầu thuyền:
- Đào Diệp cô nương, coi như tiểu nhân cầu xin cô nương, cô nương giúp đỡ, cho tiểu nhân miếng cơm ăn đi. Nếu cô nương còn lên thuyền ta, chiếc thuyền này của tiểu nhân cũng chẳng thể làm tiếp được.
Ta ngây ngẩn, không nói được gì.
(1) Đây là bài thơ Dã hữu man thảo trích từ trong Kinh Thi. Dịch thơ Tạ Quang Phát: