Sóng to gió lớn, thuyền không ngừng lắc lư, ngủ trên thuyền có cảm giác rất lạ, như thể nằm nôi như hồi còn bé vậy.
Vương Hiến Chi vẫn không đi, nằm ngủ ở bên chiếc giường nhỏ đối diện giường ta. Ta hình như đã nói là muốn đổi giường với hắn nhưng hắn trả lời thế nào? Không nhớ rõ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trời tờ mờ sáng. Lại nhìn cách bài trí xung quanh, trong nháy mắt ta hoảng hốt không biết mình đang ở đâu. Nhưng vừa nhìn qua chiếc giường nhỏ ở đối diện thì đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Chiếc thuyền hoa này là một chiếc du thuyền, không chuẩn bị phòng khách, cả chiếc thuyền chắc cũng chỉ có một gian phòng nghỉ. Bên trong cũng chỉ có chiếc giường ta đang nằm.
Aizz, chiếc giường độc nhất lại bị một nha đầu chiếm mất khiến cho đại thiếu gia phải ngủ giường nhỏ, thật quá xấu hổ.
Nhìn hắn ngủ say như vậy, ta không đành lòng đánh thức hắn, nhẹ nhàng rón rén đi ra cửa.
Đang định mở cửa khoang thuyền thì lại nghe thấy hắn nói:
- Muội đi đâu thế, còn sớm mà, ngủ thêm chút nữa đi.
Ta quay đầu cười nói:
- Ngại quá, đánh thức ngươi rồi.
Hắn nói:
- Đúng vậy, muội đã đánh thức ta rồi còn không ở lại cùng ta? Cứ như vậy bỏ ta mà đi, hại ta ngủ cũng không ngủ được mà dậy cũng không muốn dậy.
Người này, lý lẽ thật chẳng ra làm sao, ta đành phải quay lại ngồi bên giường nói:
- Ta cũng chỉ có thể ở lại với ngươi một lát thôi, trước khi trời sáng hẳn thì ta phải đi. Nếu không, lát nữa bến đò người tới người lui, sẽ không dễ đi.
Lời này hắn không thích nghe, nhìn ta chằm chằm rồi hỏi:
- Người đến người đi thì sao? Đi cùng ta rất đáng sợ sao?
Sao lại nói sang cái này, căn bản không liên quan mà? Đây là chuyện liên quan đến danh tiết của một nữ tử.
Nhưng thôi vậy, sáng sớm tinh mơ, ta không muốn cãi cọ vấn đề này với hắn.
Vì thế lại vội nịnh bợ:
- Làm sao có thể, đi cùng thất thiếu gia đại danh đỉnh đỉnh ta rất kiêu ngạo, rất vinh dự.
Dù sao nói ra cũng chẳng mất tiền, đại thiếu gia đã thích nghe thì ta nói.
Lâu dần ta cũng hiểu được tính cách của hắn, nếu trong lòng hắn khó chịu thì tuyệt đối sẽ làm tất cả mọi người khó chịu theo. Nhất là tên đầu sỏ khiến hắn khó chịu thì hắn sẽ bám lấy từng giây từng khắc, đến khi đòi được nợ, tính cả phí tổn thất tinh thần rồi thì mới chịu thôi.
Nhưng hắn cũng rất dễ dỗ dành, như giờ đấy thôi, mấy câu nói dễ nghe vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức mỉm cười rạng rỡ:
- Làm trò, giờ càng lúc càng ba hoa.
Miệng thì nói như vậy nhưng nhìn vẻ đắc ý của hắn thì chắc chắn là trong lòng đang rất vui.
Trẻ con!
Được rồi, dỗ đại thiếu gia xong rồi, tiểu nha hoàn ta cũng nên đi. Nếu để người ta phát hiện ta và hắn cùng thuyền một đêm thì ta đúng là thực sự “rất kiêu ngạo, rất vinh dự” trở thành một trong mười tin giật gân của thành Thạch Đầu mất.
Tuy rằng vinh danh đầu bảng xếp hạng có hơi khó khăn nhưng vị trí thứ sáu hẳn là cũng có thể. Nhiều người nâng đỡ như vậy mà, mỗi người một phiếu là đủ để nâng ta lên rồi.
Vì thế ta phải lấy cớ đến trường học sớm để quét dọn mà cáo từ, xuống thuyền trước hắn.
Lúc đi ra, không gặp ai mà chỉ gặp phải lão Mai đưa đò. Lão Mai kinh ngạc nói:
- Đào Diệp cô nương, sao sáng sớm cô nương đã ở đây rồi?
Lúc ông ấy hỏi ta, ta cũng đang hỏi:
- Ông chủ Mai, sao sáng sớm ra ông đã ở đây rồi?
May mà nhanh miệng hỏi đồng thanh như vậy nên ta cũng bớt khẩn trương hơn, khiến ta có thể thoải mái tìm lí do thoái thác:
- Hôm qua muộn quá, không thấy thuyền của ông nên đành nghỉ lại nhà bạn. Bây giờ đến đây là muốn nhờ ông truyền lời về bên đó hộ.
Ông ta nói:
- Sau đó cô nương lại đến đây sao? Hôm qua chở cô nương về đây rồi cũng không dám đi thêm nữa, gió lớn quá, ta đành mới tìm một nơi để tránh gió suốt một đêm. Cô nương muốn ta truyền lời gì thì cứ nói, ta sẽ dặn lại cho.
Xem ra lão Mai này cũng có chút thấp hèn thiên bẩm, hung hăng dữ tợn một chút thì ông ta lại ngoan ngoãn nghe lời. Ta đứng từ cao nhìn xuống, dặn dò ông ấy:
- Ông nhờ người đến nhà số 49 ở Thanh Y Hạng, nhắn với Hồ đại nương một câu là hôm qua ta có việc về muộn, hôm nay sẽ về.
Về phần ông ấy tìm ai để nhắn là việc của ông ấy.
Lão Mai cúi đầu khom lưng vâng dạ không ngừng.
Lúc ông ta đi, ta còn có chút lo lắng, người này sẽ không vừa khéo nhìn được ta bước ra khỏi thuyền hoa của Vương gia chứ? Nếu miệng ông ta không kín thì chắc chắn là ta lên đầu bảng rồi.
Quả nhiên, trưa hôm nay, lúc ta đến cửa hàng làm thêm buổi trưa, vừa vào Bì Bì đã nói:
- Chúc mừng, chúc mừng, chúc mừng Đào Diệp nổi tiếng rồi.
Đến cả chưởng quầy cũng vén mành đi ra nói:
- Chúc mừng lên bảng, chúc mừng lên bảng!
Sấm động trời quang!
Ta nắm chặt quần, run rẩy hỏi:
- Ta lên bảng xếp hạng? Hạng mấy?
Bì Bì và chưởng quầy nhìn nhau cười nói:
- Nhìn nàng ấy kích động kìa, sắp đứng không vững rồi.
Ta kích động? Các người có chút lòng thương người nào không? Danh tiết của người ta, hạnh phúc nửa đời còn lại, toàn bộ theo mây bay rồi.
Được rồi, lên bảng thì lên bảng. Tốt xấu gì cũng là lên bảng. Có người để ý còn hơn là chẳng có tiếng tăm gì.
Nhớ rõ có người từng nói: Không thể lưu danh muôn đời thì ta sẽ để tiếng xấu muôn đời.
Vì thế ta ổn định bản thân, cố gắng bình tĩnh hỏi:
- Ta xếp thứ mấy vậy?
Chưởng quầy cười híp mắt lại nói:
- Thứ sáu đó, chúc mừng, chúc mừng, không dễ dàng gì, lần này đề danh trên bảng đều là những tiểu thư có tiếng đó.
- Ừm, mọi người đều nói lần này chúng thần đều xuất hiện, tinh quang rạng rỡ.
- Thần?
Ta khó hiểu, từ này dùng để khen ngợi cũng hơi quá rồi? Thời thế bây giờ đúng là, vào danh sách người làm tổn hại đến phong hóa mà cũng có thể thành thần?
- Đúng vậy, lên bảng tên đều là những nữ thần trong cảm nhận của các thanh niên Đại Tấn chúng ta, có thể gọi là nữ thần trong mơ hoặc cũng có thể gọi là sát thủ các thiếu nam.
Bì Bì cười tủm tỉm nói.
Đợi chút, ta càng nghe càng hồ đồ, vội hỏi:
- Ý các người là bảng xếp hạng đồi phong bại tục sao?
Đầu tiên, bọn họ sửng sốt, sau đó đều cùng bật cười.