Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 4 - Chương 99: Tiểu nhị hiệu cầm đồ



Ăn trưa xong, các thí sinh đều lục tục cáo từ, cha con họ Vương cũng cùng nhau đến giúp đỡ thu dọn chiến trường.

Hơn một trăm thí sinh ở đây suốt cả buổi sáng, số lượng việc cần làm thực sự rất lớn. Tất cả hạ nhân trong Vệ phủ đều phải xuất mã. Mọi người bận rộn suốt một canh giờ mới tạm thời thu dọn xong xuôi.

Ta đang định cáo từ Vệ phu nhân thì bà lại nhìn sắc trời rồi nói:

- Hôm nay còn sớm, ngươi đi cùng ra một lúc, ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Ta chỉ đành theo bà đi vào phòng khách phía sau, suốt dọc đường đều ngửi thấy mùi rượu từ bà.

Tửu lượng của Vệ phu nhân rất khá, một nam nhân cũng chẳng đủ làm đối thủ của bà. Hôm nay lúc ngồi ăn cơm, mấy người khách đều có chút cợt nhả nhưng riêng Vương Hi Chi thì vẫn luôn lịch sử, tôn trọng mà nói chuyện phiếm với bà. Khó trách hai người có thể làm bạn tốt nhiều năm như vậy. Chỉ riêng điều đó thôi người bình thường đã không thể sánh bằng.

Nhưng lúc này đi bên cạnh bà, ta phát hiện thực ra bà đã hơi say. Không chỉ là hai gò má ửng hồng sắc hoa đào, ánh mắt mơ hồ mà đến bước chân cũng nhẹ bẫng. Dọc đường đi, mấy lần ta phải đỡ bà để tránh bà bị ngã.

Đi vào phòng khách, nhìn bà lảo đảo bước đến vị trí chủ nhà rồi vẫy tay bảo ta ngồi xuống, sau đó lại sai người châm trà thì ta vội đứng lên nói:

- Để con làm cho!

Bà xua tay chặn lại:

- Không cần, về sau ngươi cũng không cần làm những việc thế này nữa. Không bằng giờ ta chính thức nhận ngươi làm đệ tử đi, về sau ngươi ở trong trường học cũng như mấy đứa kia, chỉ lo đọc sách luyện chữ. Mấy việc quét nhà vặt vãnh đó ta giao cho người khác là được.

Ta lắp bắp kinh hãi. Bà nói lời này rốt cuộc là uống rượu vào rồi nhất thời xúc động hay là quyết định đã có từ lâu? Bất kể là thế nào thì ta vẫn không thể nhận được.

Ta cúi người hành lễ, chọn từ chọn câu nói:

- Phu nhân yêu quý Đào Diệp như vậy vốn không nên từ chối. Nhưng như vậy, thân phận của Đào Diệp chính là học trò của phu nhân. Nếu là học trò chính thức thì phải nộp học phí giống bọn họ. Nhưng phu nhân cũng biết số học phí này bất luận thế nào Đào Diệp cũng không thể nộp đủ được. Không nộp học phí chẳng khác nào làm hỏng quy của của phu nhân. Về sau phu nhân nhận đệ tử, nếu có người so bì với ta thì phu nhân phải làm sao?

Vệ phu nhân nghe xong, như đứa trẻ con, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau cười nói:

- Ừ, ngươi nói… cũng có lí.

- Cho nên còn không bằng như bây giờ. Con vẫn lấy danh nghĩa quét dọn mà ở lại trường, phu nhân vừa không phải thuê người mà con cũng có cớ tốt, có thể không nộp học phí mà vẫn mặt dày nhận tiền công của phu nhân.

- Thì ra là ngươi tiếc chút tiền công này.

Bà nhân cơ hội giễu cợt ta. Ta thành thật thừa nhận:

- Thực ra con cũng muốn không phải nộp học phí giá trên trời này.

Đùa sao? Làm đồ đệ của bà? Dễ làm lắm sao? Bọn Vương Hiến Chi một năm không biết phải nộp bao nhiêu học phí cho bà. Không phải là vấn đề bà có nhận ta làm đồ đệ hay không mà căn bản là ta không nhận nổi vị sư phụ này.

Vệ phu nhân trầm ngâm một hồi, sau đó đề nghị:

- Không bằng thế này đi. Quét dọn ở trường ngươi cứ làm, buổi trưa ngươi cũng không cần đến cửa hàng kia đứng quầy bán này bán nọ nữa. Tuổi ngươi còn nhỏ, không hiểu sự lợi hại của điều này, đứng quầy và ở trong trường học của ta quét rác lau bàn là hoàn toàn bất đồng. Tương lai nếu nhà chồng ngươi biết, nếu là nhà có chút kĩ tính thì sẽ ghét bỏ ngươi đó. Bọn họ cho rằng một cô nương xuất đầu lộ diện như vậy, nói năng qua lại với nhiều nam nhân khác thì không phải là cô nương tốt nữa.

Ta tỏ vẻ kinh ngạc:

- A, còn phải chú ý như vậy sao?

Thực ra những lời bà nói sao ta lại không biết. Lúc trước Bì Bì vừa đính hôn, nhà chồng nàng đã không để nàng ra ngoài làm việc, muốn nàng ở nhà chờ gả chồng. Ta chính là “biết mà còn cố làm”. Nhưng gia cảnh nhà ta không thể không như thế, đây là chuyện không thể lựa chọn khác.

Còn một điều nữa, việc này ta vẫn giấu Vệ phu nhân, không thể ngờ bà lại rõ như lòng bàn tay, chỉ là không nói ra mà thôi. Ta xấu hổ nói:

- Ngại quá, không báo cho phu nhân mà đã đi tìm việc khác làm.

Vệ phu nhân khoát tay chặn lại:

- Cái này không sao, ta biết nhà ngươi thiếu tiền, hơn nữa buổi trưa cũng là thời gian nghỉ ngơi của ngươi.

Khó cho bà lại thấu tình đạt lý như vậy, đương nhiên ta lập tức tỏ ý sẽ không làm việc ở cửa hàng bán văn phòng tứ bảo nữa.

Bà nấc một tiếng lớn, bưng chung trà lên uống mấy ngụm, chén trà cạn khô thấy đáy. Thấy đại sảnh cũng không có ai khác, ta đứng lên rót trà cho bà. Bà nhân cơ hội giữ chặt tay ta nói:

- Ngươi yên tâm, ta không để ngươi mất không số tiền đi bán hàng kia. Về sau, ngoài việc quét dọn ở trường học thì ngươi hãy giúp ta xử lý một số sổ sách, à, ngươi có biết làm sổ sách không?

Gì cơ? Ngoài quét dọn thì còn muốn mời ta làm quản gia? Cái này chỉ sợ ta không làm nổi thôi.

Nhà ta tuy rằng bần hàn nhưng cũng được coi là nhà thư hương, dựa vào mẫu mẫu đất cằn và gian hàng nhỏ trong thành mà tổ tiên đề lại kiếm chút tiền thuê nhà mà sống qua ngày. Khi phụ thân còn sống, ngoài đọc sách viết chữ thì không hỏi han chuyện gì. Mẫu thân làm nội trợ chỉ biết nấu cơm dọn nhà cửa, mấy việc tính toán sổ sách thì cũng không có gì mà tính, càng không cần ta giúp.

Nhưng mà nói tiếp, ta cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về sổ sách. Sau khi Hồ nhị ca mở cửa hàng, thu chi trong cửa hàng của hắn đều là ta và hắn cùng tính toán. Ta nói lại điều này cho Vệ phu nhân rồi cười nói:

- Như vậy không thể tính là biết làm sổ sách chứ?

Vệ phu nhân lại rất kiên quyết với đề nghị của bản thân, rõ ràng ta là kẻ tầm thường nhưng bà vẫn nói:

- Cũng coi như là được. Về sau buổi trưa ngươi ra hiệu cầm đồ của ta, giúp ta tính toán sổ sách hoặc xử lý chút văn thư, chứng từ. Ta trả tiền công cho ngươi bằng với cửa hàng kia, nơi đó mỗi tháng ngươi được bao nhiêu?

Ta báo cho nàng số lượng nhưng mà như vậy thực sự thông sao? Ta lo lắng nói:

- Con thực sự không hiểu việc quản lý sổ sách đâu, đây cũng không phải là chuyện chơi, vạn nhất làm sai thì nguy rồi.

Ta sao có thể bù được số tiền bị hụt đi chứ?

Vệ phu nhân như thể vô cùng quyết tâm, một lòng duy trì suy nghĩ ban đầu:

- Không đâu, ngươi là người thông minh cẩn thận như vậy, sẽ không có sai lầm gì đâu.

Dựa vào cái gì mà bảo ta sẽ không sai? Lý luận của bà ta càng nghe càng thấy lạ. Đang định tranh luận một hồi lại thấy bà nhẹ nhàng bâng quơ:

- Có đôi khi đông khách quá, ta bận thì ngươi cũng giúp ta tiếp đón khách một chút.

Còn phải tiếp khách? Nhưng vừa rồi rõ ràng là bà nói, cô nương chưa thành thân xuất đầu lộ diện sẽ không tốt? Ở cửa hàng văn phòng tứ bảo tiếp khách là không tốt nhưng ở chỗ bà thì chẳng lẽ không giống như vậy.

Bà nói nửa ngày chuyện sổ sách, chứng từ gì gì đó nhưng trọng điểm thì là muốn ta tiếp khách cho bà.

Ta đột nhiên nhớ tới lời Bì Bì nói khi đòi ông chủ tăng tiền lương cho ta, Bì Bì nói, một khi ta thực sự được vào danh sách mười tài nữ thì cũng coi như là người có danh tiếng trong thành. Tài nữ mới nổi đứng quầy, đây chính là cảnh tượng hiếm có vì vậy khiến cửa hàng có thêm nhiều khách, làm ăn tốt. Có phải Vệ phu nhân cũng nghĩ như vậy? Miệng thì nói tránh để ta phải xuất đầu lộ diện nhưng chẳng qua cũng chỉ là muốn đưa ta đến tiệm cầm đồ của bà để làm bình hoa mà thôi.

Đúng là vô gian bất thương mà.

Nghĩ thông được điểm này, lòng ta cảm thấy chán ghét. Ta dù có được giải nhất, trở thành tài nữ gì gì đó trong mắt người đời thì trong mắt bà vẫn chỉ là một nha đầu ngốc có thể dễ dàng sai bảo.

Bà coi ta là nha đầu ta không có ý kiến, đây vốn là công việc của ta, ta dựa vào sức lao động của mình để kiếm tiền, tuyệt đối không cảm thấy xấu hổ. Nhưng nói vòng vèo, hoa ngôn xảo ngữ định để ta làm bình hoa trong nhà bà, ta rất có ý kiến. Bà chắc chắn rằng ta nghe lời vậy sao?

Lời từ chối vừa đến bên môi nhưng nghĩ nghĩ ta vẫn lại nuốt lại.

Thôi, đi thì đi.

Ta vốn là cô nhi không cha không mẹ, không xuất đầu lộ diện thì sao có thể nuôi gia đình. Trước kia ở cửa hàng là xuất đầu lộ diện, về sau ở hiệu cầm đồ thì cũng vậy. Ở cửa hàng kia, không lâu nữa Bì Bì sẽ đi rồi, nàng đi rồi, một mình ta ở lại cũng không tiện.

Hơn nữa, nếu muốn vào cung tham gia trận chung kết, muốn yết kiến hoàng hậu thì hẳn là phải rèn luyện tính gan dạ. Nếu nơi vàng thau lẫn lộn như hiệu cầm đồ ta vẫn ứng phó được thì về sau đi đến đâu cũng sẽ không luống cuống.

Vì thế ta nhẹ nhàng thở dài nói:

- Được phu nhân để mắt, để con đến hiệu cầm đồ giúp đỡ, vậy Đào Diệp cung kính không bằng tuân mệnh. Về sau còn xin phu nhân chỉ giáo nhiều hơn. Nếu Đào Diệp không cẩn thận làm sai chuyện gì thì xin phu nhân đừng trách.

- Ngươi cẩn thận là được rồi, sẽ không sai đâu. Bởi vì sổ sách không chỉ mình ngươi quản, còn cả Diêu chưởng quầy nữa, cuối cùng ta còn kiểm tra lại một lượt nữa.

- Đa tạ phu nhân đã cho Đào Diệp cơ hội này.

Được rồi, giờ đến chút thời gian buổi trưa của ta cũng bán sạch cho Vệ phu nhân luôn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.