Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 5 - Chương 124: Hoàng thượng đột nhiên giá lâm



Nhưng cũng không có ai gõ cửa phòng chúng ta, tình hình này thì nên đóng chặt cửa lại nhưng vì lòng hiếu kỳ nên ta vẫn mặc quần áo chạy ra cạnh cửa, dán lên cửa nghe ngóng, sau đó không nhịn được lại mở cửa, giữ một cung nữ áo hồng đi qua cửa hỏi: “Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì? Sao đêm hôm khuya khoắt mà mọi người lại đột nhiên chạy đến đây?”

Cung nữ kia chỉ vội vàng trả lời một câu “Hoàng thượng đến” rồi vội chạy đi. Đằng sau nàng còn có rất nhiều thái giám, cung nữ vừa mới ngủ dậy.

Hoàng đế đêm khuya giá lâm, khó trách các nàng lo lắng như vậy. Đại Tấn của chúng ta – cũng cả hậu cung này luôn – nhân vật lớn nhất đến, đương nhiên mọi người đều phải vội vàng đi hầu hạ.

Chỉ và vì sao hoàng thượng đột nhiên lại đến? Ta vừa mới nghĩ nhìn xem hoàng đế rốt cuộc trông như thế nào thì lão nhân gia đã tới rồi. Đáng tiếc đến muộn thế này, cũng không tiện trà trộn vào để rình xem.

Đương nhiên bất kể hoàng đế đến lúc nào thì chắc chắn Hoàng hậu đều rất mừng rỡ. Cả hậu cung này, mỗi một cung viện, mỗi một phi tần có ai là không mỏi mắt chờ mong thời khắc kích động lòng người này?

Dữu Sướng muốn xem náo nhiệt, lúc này nói với ta: “Gia Cát tỷ tỷ, chúng ta đi theo xem được không?”

Ta mỉm cười: “Nha đầu ngốc, muội cho là con khỉ diễn xiếc hay đoàn kịch đến hát sao? Là Hoàng đế bệ hạ tôn kính đến đây đó. Nếu muội đi, người bên kia hỏi muội đến làm gì thì trả lời sao?”

Dữu Sướng: “Muội nói muốn đến yết kiến Hoàng thượng.”

Ta lườm nàng một cái chẳng chút khách khí: “Đêm hôm khuya khoắt, lại chẳng có chuyện gì, một tiểu nha đầu lừa đảo đòi yết kiến Hoàng thượng? Muội không sợ bị tra vấn sao? Còn nữa, gặp được Hoàng thượng thì muội định nói gì chứ?”

“Muội nói, nô tỳ…”

“Muội không phải là nô tỳ của người.” Ta cắt lời nàng. Chỉ có phi tử của hoàng đế mới xưng là nô tỳ.

- Vậy thần nữ…

- Muội cũng không phải là thần nữ của Hoàng thượng.

Tam công chúa, Cửu công chúa mới có thể xưng là “Thần nữ.”

- Vậy… Dữu Sướng kẹt.

- Ha ha, còn nói là đệ nhất tài nữ chứ, đến yết kiến Hoàng thượng, tự xưng là gì cũng không biết.

Ta cười rất đắc ý, tiểu nha đầu này giả bộ thâm trầm, giả bộ như người lớn suốt cả đêm làm ta suýt hộc máu, giờ vì chuyện xưng hô mà quẫn đến độ không ngừng le lưỡi, trông vậy mới giống một tiểu cô nương chứ.

- Vậy tỷ nói xem lúc chúng ta đi gặp hoàng thượng thì nên tự xưng thế nào? Nàng hỏi ngược lại ta.

- Á…

Ta cũng tắc tị bởi vì ta đột nhiên phát hiện bản thân cũng chẳng hay biết gì. Tự xưng là gì? Dân nữ? Không ổn, giờ chúng ta đều là người có chức hàm, không phải là “dân” nữa mà là quan. Vậy tự xưng là “Hạ quan”? Cũng không đúng, chúng ta chỉ là nữ quan trong cung chứ không phải là quan viên trong triều, ở trước mặt hoàng đế tự xưng là “hạ quan” thì có được không?”

Ta chỉ đành thành thật thừa nhận: “Cái này ta cũng không biết.”

“…”

Ta vô lại bao biện: “Ta cũng đâu phải là đệ nhất tài nữ, không biết thì có gì lạ.”

“Thôi đi ngủ vậy”, Dữu Sướng buồn bực đáp.

Ta vội đóng cửa lại.

Nàng chịu đi ngủ đương nhiên là tốt, nàng cũng không nghĩ lại xem, giờ chạy đến góp vui, Hoàng thượng liệu có trách tội nàng không. Chỉ riêng Hoàng hậu thôi là chắc chắn cũng sẽ bất mãn với nàng, chê nàng không hiểu chuyện, không thức thời. Người ta trông trăng trông sao, vất vả lắm mới đợi đến lúc Hoàng thượng đến lâm hạnh, kết quả lại bị một tiểu nha đầu quấy rầy, chiếm đi thời gian đáng giá nghìn vàng kia thì chẳng phải sẽ buồn bực muốn chết sao?

Chết, ta đang nghĩ linh tinh gì chứ? Đây là điều một đại cô nương nên nghĩ sao?

Đêm xuân se lạnh, mặt ta đột nhiên nóng bừng, vừa đi vào phòng vừa tự mình kiểm điểm.

Ta muốn quét sạch những suy nghĩ không thuần khiết này đi, làm một người thuần túy, cao thượng, thoát ly khỏi địa vị thấp kém này.

Nhưng mới ngủ được một lát, ta vừa mới mơ mơ màng màng thì bên ngoài lại truyền đến tiếng ồn ào lớn hơn trước.

Dữu Sướng đang ôm mộng đẹp bất mãn, làu bàu.

Bởi vì thực sự quá quá muộn, bên ngoài lại rất lạnh nên đầu tiên chúng ta đều không nhúc nhích.

Nhưng sau đó thực sự không thể ngủ được nên mới lại ngồi dậy.

Lần này tin tức nghe được càng khiến người ta bất ngờ: Hoàng thượng đi rồi.

Hoàng thượng như cơn lốc xoáy, vừa thổi qua đã khiến mọi thứ rung chuyển nhưng lại mau chóng kéo đi.

Đứng ở cửa, thấy cung nữ áo hồng đã dọn phòng cho chúng ta đi tới, ta vội cười bước lên hỏi: “Tỷ tỷ, vì sao Hoàng thượng chỉ đến một lúc rồi lại đi? Có phải là bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nàng thở dài nói: “Ai biết được. Hoàng thượng vừa đến đã trầm mặt gọi Hoàng hậu nương nương vào trong phòng, sau đó đuổi hết mọi người đi, đóng cửa phòng ầm một tiếng. Hai người ở trong chẳng biết nói gì. Một lát sau Hoàng thượng lại nổi giận đùng đùng bỏ đi. Chỉ thương Hoàng hậu nương nương, rõ ràng đau lòng muốn chết còn không thể biểu lộ ra ngoài, sợ làm mất thân phận Hoàng hậu. Giờ lại bắt đầu gõ mõ tụng kinh đó.”

Chúng ta cẩn thận lắng nghe, trong ban đêm yên tĩnh quả nhiên lại thoáng truyền đến tiếng gõ mõ.

“Trăm năm không đến đây, vừa đến là tìm di mẫu cãi nhau sao?”

Nói xong nàng liền xông ra ngoài, ta và cung nữ kia đuổi theo sau, vừa đuổi vừa khuyên nhưng tiểu nha đầu bướng bỉnh kia thật khó khuyên bảo.

Cuối cùng vẫn đi theo nàng đến trước phòng ngủ của Hoàng hậu nương nương. Mấy thái giám chặn đường khuyên can đều bị nàng đẩy ra, thân phận của nàng tôn quý lại là cháu gái của Hoàng hậu, không ai dám ngăn cản.

Vừa thấy cửa đóng sầm thì nàng cũng bất chấp tất cả, lập tức gõ cửa gọi: “Di mẫu nương nương, con là Sướng Nhi, người mở cửa được không?”

Hoàng hậu không hổ là Hoàng hậu, lập tức ngừng gõ mõ, dùng giọng nói rất bình thản hỏi: “Chuyện gì thế Sướng Nhi, khuya rồi sao con còn chưa ngủ?”

Sự ẩn nhẫn và trấn tĩnh của Hoàng hậu khiến ta giật mình, lời nói của tiểu nha đầu kia càng làm ta thấy bất ngờ. Nàng lại làm nũng nói: “Di mẫu nương nương, người có thể để Sướng Nhi vào ngủ cùng người không? Sướng Nhi từ khi sinh ra đến giờ còn chưa ở bên ngoài bao giờ cả, không quen lắm mà còn sợ nữa, căn bản là không ngủ được.”

Hoàng hậu vẫn rất hiền hòa đáp: “Ngủ cùng di mẫu nương nương có quen không?”

“Ngủ cùng người đương nhiên là không sợ, cũng sẽ ngủ ngon.”

Cót két, cánh cửa khép chặt mở ra.

Hoàng hậu cúi đầu để Sướng Nhi đi vào, nhưng trong nháy mắt bà xoay người đi, dưới ánh đèn sáng bừng, ta vẫn nhìn được ánh lệ trong khóe mắt của bà.

Một đêm yên tĩnh, không còn tiếng gõ mõ nữa.

Ta thật không thể không nhìn Sướng Nhi bằng cặp mắt khác xưa. Tiểu nha đầu này thật không đơn giản, chỉ nói mấy câu, nhẹ nhàng khéo léo mở được cửa phòng Hoàng hậu, cũng mở được trái tim Hoàng hậu. Vừa bị Hoàng thượng làm tổn thương, lúc cô độc, đau lòng nhất, một “người thân” xuất hiện kịp thời chính là sự an ủi, ấm áp bất ngờ dành cho nàng.

Mà người Dữu Sướng ghi hận, chỉ sợ cũng phải cẩn thận một chút mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.