Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 6 - Chương 152: Khách điếm không an toàn



Ôm ấp hồi lâu, ta dần tỉnh táo khỏi cơn kích động, lúc này mới ý thức được tình cảnh, không nhịn được lại hỏi huynh ấy: “Sao huynh lại trà trộn vào được?”

Xung quanh đây có đội quân lớn, sân của công chúa lại được canh gác tầng tầng lớp lớp. Huynh ấy có thể vô thanh vô tức đi vào đây chờ ta, là làm sao mà được? Cho dù nhà huynh ấy ở kinh thành có thể hô mưa gọi gió nhưng nơi này cách xa kinh thành, sắp thoát khỏi nơi triều đình có thể cai quản được, dù có thế lực cũng là ngoài tầm tay với rồi.

Huynh ấy khẽ cười nói: “Ẩn sĩ đương nhiên phải có diệu kế.”

Được, đã đến lúc nào rồi mà còn đùa giỡn với ta! Ta đành nói ngắn gọn cho huynh ấy biết: “Nếu huynh không muốn để công chúa phát hiện thì không thể xuất hiện ở đây được. Không bằng chúng ta cùng đến khách điếm Vân Lai đi, đây không phải là nơi để nói chuyện.”

Chuyện đi ra ngoài ta cũng không lo lắng lắm, huynh ấy có cách tiến vào thì sẽ có cách để đi ra. Buổi tối ta ra ngoài một lát chắc hẳn sẽ không có ai phát hiện, ta cũng không phải là nhân vật quan trọng gì cả, buổi tối sẽ không có ai đi tra xét phòng ta hết. Chỉ cần về trước hừng đông là được rồi, dù sao ban ngày cũng chỉ ngồi trong xe, đến lúc đó muốn ngủ thế nào cũng được.

“Cũng được”. Huynh ấy gật đầu, sau đó kéo ta ra khỏi cánh cổng khép hờ. Bên ngoài, một tướng lĩnh mặc chiến bào đang chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao.

Vương Hiến Chi hơi kinh ngạc hô lên: “A Thổ, sao ngươi còn ở đây?”

Tướng lĩnh kia quay đầu, tuy rằng ánh sáng u ám nhưng vẫn có thể nhận ra đây chính là Tạ Ly – phó thống lĩnh đội quân lần này, địa vị gần bằng tướng quân Hoàn Tuyển. Sau này ta có từng hỏi thăm, hắn quả đúng là người của Tạ gia, luận về thứ bậc thì là cháu họ của Tạ Huyền đó.

Nghe Vương Hiến Chi gọi hắn là “A Thổ” thì ta cũng đã hiểu Vương Hiến Chi dùng cách gì để tự do ra vào hậu đường phủ nha rồi. Thực ra cũng rất dễ để giải thích, đệ tử thế gia như bọn họ về cơ bản đều là quen biết. Hơn nữa tuổi Tạ Ly cũng không lớn, thoạt nhìn chỉ như 20 tuổi, lại nhỏ hơn Tạ Huyền nên Vương Hiến Chi có thể gọi thẳng nhũ danh như vậy.

Tạ Ly cười trêu ghẹo: “Ta gác cho ngươi mà. Ngươi xem ta thật tốt, ngươi hẹn hò với cô nương kia, ta ở ngoài cửa gác cho ngươi. Sau này ngươi định lấy gì cảm ơn ta?”

Vương Hiến Chi cũng cười nói: “Cùng lắm thì ta đem chữ “Phúc” ngươi vẫn thèm dỏ dãi kia ra cho ngươi là được.”

“Đây là ngươi nói đấy nhé!” Suýt chút nữa Tạ Ly đã nhảy dựng lên rồi, vẻ vui sướng khó thể diễn tả bằng lời.

Thì ra đây cũng là người cuồng thư pháp, khó trách chịu “gác” cho Vương Hiến Chi. Người mê thư pháp đều là người sùng bái cha con họ Vương một cách cuồng nhiệt, nói một tiếng sẽ viết chữ gì cho họ thì nhất định họ sẽ cố hết sức mà làm.

Mà ở Đại Tấn chúng ta, người “cuồng thư pháp” như vậy thực sự rất nhiều, có thể nói ai cũng cuồng. Không tồn tại vấn đề cuồng hay không cuồng, chỉ có trình độ cuồng khác biệt. Cho nên Vương Hiến Chi muốn tìm người dẫn đường gặp ta căn bản không phải là việc gì khó cả.

Có Tạ Ly đi theo, cả đường đi cơ hồ là không gặp trở ngại gì, cứ thế ra khỏi vòng vây, đi tới khách điếm Vân Lai.

Chưởng quầy cúi đầu khom lưng chào đón. Vương Hiến Chi hất hàm hỏi hắn: “Ông đã cho ngựa ăn chưa?”

Ông ta đáp lia lịa: “Cho rồi, cho rồi, đều là dùng cỏ khô tốt nhất đó. Công tử cũng biết giờ cỏ khô đắt đỏ cỡ nào, hơn nữa nửa tháng trước nơi này vừa mới có mười vạn đại quân đi qua, lần này lại mấy vạn, như châu chấu đi qua, cỏ khô gì cũng đều cạn kiệt rồi. Đừng nói cỏ thô cho ngựa hiếm mà cỏ vớ vẩn cũng không có đâu.”

Thấy Vương Hiến Chi cười như không cười nhìn, chưởng quầy vừa cười xấu hổ vừa tự vả miệng mình nói: “Xem cái miệng quạ đen của tôi này. Quân đội triều đình đi qua là đến tiền phương đánh đuổi quân thù, sao lại nói là châu chấu đi qua được…”

Ta sắp không nhịn được, bật cười. Khách điếm này hình như là khách điếm lớn nhất Thanh Nguyên này, sao tài ăn nói của chưởng quầy lại vụng về đến thế. Nói như vậy mà có thể làm ăn tốt sao?

Vương Hiến Chi không nghe ông ta dài dòng thêm nữa, vừa dẫn ta đi lên lầu vừa dặn dò: “Ông chỉ cần để ý cho ngựa của ta ăn là được. Tiền cỏ khô đến bảo với hạ nhân của ta một tiếng là được.”

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử.”

Chưởng quầy mừng rỡ điên cuồng chạy đi. Dài dòng nửa ngày đơn giản là muốn đòi tiền. Ta bất mãn lẩm bẩm: “Chưa từng nghe nói ở trọ còn phải tính tiền cỏ, cho ngựa của khách ăn là nhiệm vụ của bọn họ, tiền đã tính vào tiền phòng rồi, nếu không sao lại đắt như vậy?”

Vương Hiến Chi cười cười nói: “Thôi đi, chúng ta nhiều ngựa, giờ cỏ đúng là cũng rất đắt, càng gần chiến trường thì có càng hiếm. Quân đội, thổ phỉ, quân địch đều cần cỏ khô mà? Quân đội còn không trả tiền mà giành luôn, bọn họ cũng rất khó sống.”

Lúc này ta mới để ý ra, khách sạn vô cùng yên tĩnh, ta hỏi: “Sao ngoài người của huynh và chưởng quầy thì chẳng thấy ai khác vậy?”

Giờ đã khá muộn nhưng chưa đến mức tất cả đều đã ngủ chứ. Trong ấn tượng của ta, khách điếm là mở thâu đêm, lúc nào cũng có thể có khách đến cửa nên hoàn cảnh cũng khá ồn ào.

Vương Hiến Chi quay đầu nói: “Lúc vào muội không để ý sao? Cửa treo đầy đèn lồng, nơi này ta đã bao hết rồi.”

Đúng là con nhà giàu phá sản không biết củi gạo đắt đỏ! Khách điếm lớn như vậy, hai tầng ít nhất cũng có mấy chục phòng mà bọn họ chỉ có chưa đầy 10 người, đòi nhiều phòng như vậy làm gì?

Hơn nữa “Lúc trước huynh tới nơi này không có khách ở sao?”

“Có chứ, nếu ta đã bao thì những người đó đương nhiên không thể ở lại, ta bảo chưởng quầy trả lại tiền thuê nhà cho bọn họ, để bọn họ đến khách điếm khác nghỉ. Chỗ ở của ta sao có thể để những người lao động linh tinh ở được.”

“Muội chính là người lao động đây.” Ta tức giận đáp trả một câu.

Đây là đâu chứ, nghe chưởng quầy nói chuyện thế kia, bề ngoài thì cúi đầu khom lưng nhưng khi nói thì như có gai trong câu nói, châm chọc quân đội của triều đình, căn bản chính là kẻ khó chơi. Ta cũng không tin ông ta thực sự ngu dốt không biết ăn nói, nếu thế thì làm ăn kiểu gì chứ.

Ở nơi thổ phỉ thường xuyên lui tới mà còn mở khách điếm lớn như vậy, trước khách điếm còn có một đại tửu lâu, thân phận của chưởng quầy tuyệt đối không đơn giản. Có khi chính là cấu kết với thổ phỉ cũng nên.

Nghĩ đến đây, ta cảnh giác nhìn quanh, đi theo huynh ấy vào phòng chữ Thiên thì lập tức thúc giục. “Bảo người của huynh mau thu dọn hành lý, chúng ta phải đi ngay thôi.”

Hiến Chi vui mừng ôm ta: “Chúng ta đúng là tâm đầu ý hợp, đúng là ta cũng đang định đi.”

Ta cũng vui mừng nói: “Thì ra huynh cũng không ngốc, còn biết nơi đây không nên ở lâu.”

Hiến Chi gật đầu lia lịa: “Ừ, nơi đây không nên ở lâu, giờ ta đưa muội hồi kinh thôi.”

“Hồi kinh?”

Ta không nghe nhầm chứ, đêm hôm khuya khoắt, thổ phỉ thường lui tới, muốn dẫn ta hồi kinh?

“Đúng vậy, lần này ta đến chính là đưa muội về kinh. Sao muội có thể ra tiền tuyến được? Sao có thể đi gặp tên Thái tử biến thái kia được? Chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao? Nữ nhân kia muốn điên thì kệ nàng ta điên, nhưng để muội đến úy lạo quân đội thì ta tuyệt đối không cho phép.”

Thì ra huynh ấy mạo hiểm như vậy, phiêu lưu xa xôi ngàn dặm đuổi theo đến là để đưa ta về kinh. Lòng ta nhất thời như có dòng nước ấm chảy qua. Mặc kệ về sau chúng ta có thế nào, tương lai huynh ấy có thể lấy ta hay không, hành động ngày hôm nay của huynh ấy đủ để ta trả giá tất cả vì huynh ấy rồi.”

Nhưng có điều ta cũng đã hiểu, “niềm vui bất ngờ” khi nãy của chúng ta là hoàn toàn bất đồng, có hương vị của ông nói gà bà nói vịt. Ý của ta là khách điếm này không an toàn, ý của huynh ấy là ta ra tiền tuyến không an toàn.

Mặc kệ mấy thứ đó, giờ cứ rời khỏi khách điếm này rồi tính. Tuy nói bên phủ nha có mấy vạn quân đội đóng quân, chưởng quầy này không dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng tốt nhất là vẫn không nên mạo hiểm. Đám thổ phỉ kia đã dám công khai đánh nhau với quân đội thì chưa biết chừng sẽ nhân lúc đêm khuya thanh vắng để ra tay đó.

Nghĩ đến đây, ta hỏi hắn:

- Các huynh đi dọc đường có gặp thổ phỉ không?

- Không có, chúng ta hành lý nhẹ nhàng, nhìn đã biết không phải là dê béo, thổ phỉ đánh nhau với chúng ta làm gì?

- Cũng đúng, huynh đã thu dọn xong chưa? Chúng ta tính tiền rồi đi thôi, đêm nay huynh dẫn mọi người đến chỗ Tạ tướng quân nghỉ tạm, muội sẽ về phủ.

Vương Hiến Chi do dự: “Như vậy thì ngày mai nữ nhân kia sẽ biết ta ở đây mất.” Nhưng lại nhanh chóng cười nói: “Không sợ, ngày mai chúng ta đi sớm một chút, chờ lúc nàng tỉnh lại thì chúng ta cũng đi rồi, sao nàng có thể làm gì được ta?”

Ta cười không nói gì. Chắc chắn huynh ấy còn không biết chuyện xảy ra trước khi ta đến, giờ ta cũng không phải là công chúa lén đưa đi mà là Hoàng thượng hạ khẩu dụ bắt đi theo công chúa, không thể dễ dàng rời khỏi vị trí công tác được.

Nhưng tạm thời không phải là lúc bàn luận chuyện này với huynh ấy. Trước tiên phải dời khỏi khách điếm khiến ta lo lắng này, dẫn huynh ấy về chỗ Tạ tướng quân rồi tính. Đợi cho đến chỗ an toàn hơn thì từ từ giải thích cho huynh ấy hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.