Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 6 - Chương 158: Tiến lên! Tiến lên!



Tới gần tiền tuyến, dân chạy nạn càng nhiều, bọn họ dìu già dắt trẻ đứng ở bên đường.

Công chúa Tân An dựa vào cửa xe nhìn cả buổi, sau đó quay đầu hỏi ta: “Ngươi bảo những người này là từ đâu đến?”

Ta nhìn kĩ trang phục của bọn họ rồi nói: “Không rõ lắm, bọn họ quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, hình như là từ nơi rất xa lưu lạc đến. Có người trông lại bình thường, hơn nữa ăn mặc như nông dân ở đây. Nếu công chúa muốn biết thì sao không gọi bọn họ đến hỏi thăm một chút?”

Công chúa Tân An nhìn ra ngoài cửa sổ ra dấu, tiểu đội trưởng Thích Nguy của Ngự lâm quân đi theo nhanh chóng xuất hiện ở bên cửa sổ.

Xe ngựa dừng lại, mấy người dân chạy nạn bị dẫn đến trước cửa xe, công chúa hỏi bọn họ: “Các ngươi từ đâu đến? Định đi đâu?”

Bọn họ nhao nhao nói, tuy rằng nơi đến nơi đi không giống nhau nhưng lí do của bọn họ đều là: Hai nước Tần Tấn sẽ quyết sống chế. Hoàng đế nước Tần đã tự mình thống lĩnh một trăm vạn đại quân xuống nam, thề sẽ diệt sạch Giang Nam khiến cho quân thần Đại Tấn phải đến hoàng cung chăn ngựa cho hắn.

Tin tức này khiến ta và công chúa ngạc nhiên, hồi lâu sau cũng không nói được gì.

Khó trách mọi người đều phải bỏ nhà ra đi, hoàng đế Phù Kiên của nước Tần đúng là nhân vật khiến người ta nghe thôi đã sợ đến mất mật.

Nhắc đến loạn Vĩnh Gia, vốn Hung Nô, Tiên Ti, Khương… quy thuận Đại Tấn đều chống lại Tấn, Đại Tấn phải chuyển về nam, lúc ấy có rất nhiều người cũng theo xuống phương nam, cùng xông vào thành Thạch Đầu, triều Tấn lập kinh đô mới ở đây, qua hơn 10 năm giờ thành Thạch Đầu đã dung hợp văn hóa hai miền Nam Bắc, vô cùng thịnh vượng náo nhiệt, cuộc sống của dân chúng cũng dần yên ổn lại.

Thời kì này, những bộ tộc phương Bắc lập thành những nước nhỏ cũng đều hỗn chiến liên miên, có nước như phù dung sớm nỏ tối tàn, có nước thì dần phát triển lớn mạnh. Như bộ tộc họ Phù thành lập nên nước Tần đang dần thâu tóm các nước khác, không ngừng mở rộng lãnh thổ, dần biến thành quốc gia cường thịnh nhất phương Bắc.

Cũng phiền bọn họ phải kiềm chế lẫn nhau, nhất thời không thể bận tâm đến Đông Tấn Giang Nam nên mới có 10 ổn định đó. Tuy nói biên giới chưa bao giờ thực sự an ổn nhưng tốt xấu còn chưa bị xâm nhập.

Nhưng cục diện hỗn chiến ở phương Bắc cũng đã dần ổn định. Năm trước, hai nước nhỏ cuối cùng ở xa xôi nhất là nước Lãnh và nước Đại cũng bị Phù Kiên tiêu diệt, về cơ bản, Tần đã thống nhất được phương bắc.

Có thể thấy Phù Kiên lúc này đang vô cùng đắc chí, hào hùng vạn trượng, lập chí nhất thống giang sơn, trở thành đứng đầu thiên hạ.

Mà việc cắn nốt miếng xương cứng cuối cùng, thu phục mảnh đất không thuộc về hắn trở thành trận chiến chinh phục thiên hạ cuối cùng, cũng là quan trọng nhất của Phù Kiên.

Vì thế hắn đã cẩn thận chuẩn bị suốt nửa năm.

Giờ tất cả đều đã sắp xếp ổn thỏa, hắn dùng hết sức người sức của, tập kết được một trăm vạn đại quân đi xuống phía nam. Điều này bất luận là với triều đình hay với dân chúng Đại Tấn mà nói thì đều là tin tức đáng sợ. Phải biết rằng quân đội của Phù Kiên dẫn đầu là quân đội chưa từng gặp đối thủ.

Trong không khí khẩn trương, đội quân của chúng ta tiếp tục tiến lên trước. Dọc theo đường đi, dân chạy nạn như nước. Mắt thất một đám người hoảng hốt chạy qua xe chúng ta, tâm tình ai nấy lại càng nặng nề.

Nhìn qua cửa xe, khắp nơi là cảnh hoang vắng tiêu điều, đến gần giữa trưa cũng chẳng thấy khói bếp, thôn xóm giờ đều đã là cảnh người đi nhà vắng.

Công chúa Tân An lo lắng, đứng ngồi bất an. Nhưng phải làm thế nào? Điều duy nhất có thể làm được là ra lệnh cho Thích Nguy đi xung quanh thăm dò tin tức.

Mà tin nghe được càng nhiều thì lại càng khiến người ta hoảng hốt. Vốn dĩ chúng ta còn ôm tâm lý may mắn, tưởng rằng một trăm vạn đại quân của Phù Kiên chỉ là phô trương thanh thế. Bởi vì phương Bắc chiến loạn nhiều năm, sớm đã hoang tàn, người rất thưa thớt, đi đâu mà tìm người? Nhưng tin này không phải là đồn thổi mà lại là sự thật.

Thì ra Phù Kiên vì muốn một lần đánh hạ nước Tấn nên bản thân đã thực hành binh pháp “Thập nhất chế” ở nước mình, cũng chính là: Cứ mười nam đinh thì lấy ra một người nhập ngũ, đồng thời còn trưng dụng ngựa trong cả nước, mặc kệ là của triều đình hay của người dân thì đều phải tập trung lại để quân viễn chinh sử dụng.

Nghe nói, trong buổi tuyên thệ trước khi xuất quân, Phù Kiên đã nói một câu rất mạnh mẽ: “Nay trẫm có một trăm vạn đại quân, binh nhiều tướng mạnh, người đông thế mạnh, roi quất vào Trường Giang đủ để nước sông phải ngừng chảy, còn có gì e ngại?”

Đầu tiên có thể ngăn dòng nước, không chỉ chứng tỏ số người nhiều mà còn lộ rõ được số kỵ binh dùng roi ngựa nhiều cỡ nào.

Càng nghe nhiều lời đồn đại như vậy khiến cho ta mệt mỏi nhắm mắt lại cũng hoảng hốt thấy mọi rợ phương bắc đã lê gót sắt vào quốc thổ Giang Nam.

Ta và mẫu thân trải qua bao cực khổ, năm trước mới chạy trốn đến đây, vốn mong được sống những ngày an ổn, ai ngờ được mẫu thân vì đi đường dài mệt mỏi, vừa sinh muội muội thì qua đời, để lại cho ta tiểu muội muội chưa tròn một tuổi, chẳng lẽ bây giờ cũng vẫn phải sống dưới sự thống trị bạo ngược của dị tộc?

Lại buồn bã đi thêm được một đoạn, Hoàn Tuyển đi đến, thi lễ với công chúa rồi nói: “Tình hình ở phía trước rất nguy hiểm, công chúa chắc chắn cũng đã thấy được. Dọc đường đều là dân chạy nạn, bọn họ đều lui vào bên trong. Lúc này công chúa cũng không nên đi nữa, để mạt tướng phái người hộ tống công chúa về theo đường cũ.”

Lúc ấy ta đã nghĩ: Công chúa Tân An nếu chịu trở về thì lúc trước nàng đã chẳng đến. Tiền phương nguy hiểm, đây là nhận thức cơ bản, cho dù không có Phù Kiên dẫn quân xuống phía Nam thì biên giới hai nước có bao giờ an ổn. Một năm đánh mấy trận, chết bao nhiêu người đó thôi?

Quả nhiên công chúa rất kiên quyết nói nhất định phải ra chiến trường thăm Thái tử ca ca, còn phải ở lại cùng các tướng sĩ giết địch.

Hoàn Tuyển nghe xong chuyện công chúa muốn giết địch thì mặt tái lại, nhẫn nại khuyên thêm một hồi, đến Thích Ngụy cũng nói không ít lời hay nhưng chung quy vẫn không khuyên nổi công chúa cố chấp kia.

Lúc này Vương Hiến Chi cũng đi đến bên cửa xe ta, lặng lẽ hỏi ta: “Nàng không đi, còn muội? Có muốn đi không?”

Ta lại cũng hỏi: “Vậy còn huynh? Có muốn đi không?”

Hiến Chi cười lắc đầu.

Đừng nói Hiến Chi mà ta cũng ngại đi, tiền phương nguy hiểm như thế, Tạ Huyền còn phải canh giữ ở đó? Bọn Hoàn Tuyển, Tạ Ly chẳng phải là muốn ra roi thúc ngựa đuổi qua tiếp viện? Chúng ta không đến cũng được nhưng nếu đã đi đến đây rồi, nửa đường lại chạy trốn thì tính là cái gì?

Lúc sau Vương Hiến Chi lại ngẩng đầu lên, nhìn ta một cái thật sâu: “Được, chúng ta cùng ra tiền tuyến, ta có thể lên chiến trường, muội có thể ở lại quân doanh giúp xử lý một số văn thư, tín hàm. Nếu lần này chúng ta đều còn sống quay về, mặc kệ có bao người phản đối, ta cũng nhất định lấy muội làm thê tử.”

“Cứ quyết định thế đi.” Ta vươn tay qua, Hiến Chi lập tức nắm lấy.

Công chúa Tân An thấy thế thì tỏ vẻ ghen ghét, gào to một tiếng: “Đi rồi!”

Xe ngựa lại lên đường, ta thu tay, lòng ấm áp.

Tiền phương nguy hiểm nhưng có huynh ấy làm bạn, sống chết cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Đào Căn, nếu tỷ không thể về, muội cứ làm con gái của nghĩa mẫu đi, nghĩa mẫu sẽ thương muội cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.