Nghiễn Áp Quần Phương

Quyển 6 - Chương 162: Bí mật của Thái tử 2



Sau khi đuổi hết hạ nhân đi rồi, Thái tử ngồi xuống bên giường, dùng ngữ khí thành khẩn mà nói:

- Ta nói đều là sự thật, ta chưa từng xâm phạm đến nữ nhân. Có lẽ nàng ở bên ngoài nghe được rất nhiều lời đồn về ta nhưng tuyệt đại đa số đều không đúng sự thật, đều là tam hoàng huynh của ta giở trò, cố ý bịa đặt làm bại hoại thanh danh của ta. Ta và tam hoành huynh tranh đấu gay gắt suốt bao năm qua, chắc hẳn nàng cũng từng nghe nói đúng không.

Ta lập tức lấy bản thân ra làm chứng cứ:

- Bớt dỗ dành hạ quan đi, lần đầu tiên Thái tử đến chỗ hạ quan, tay cầm dây thừng roi da, vừa vào cửa đã trói ta như trói heo, sau đó thì liều mạng đánh hạ quan, hạ quan bị Thái tử đánh cho lăn lộn trên đất, suýt thì bị ngươi đánh chết. Chỉ hai tháng trước thôi trên người hạ quan vẫn còn thoáng nhìn thấy vết roi, giờ mới gần như biến mất.

Hắn áy náy nói:

- Xin lỗi, lần đó là ta quá thô lỗ. Sau đó ta cũng rất hối hận nhưng lúc ấy đúng là không thể khống chế được bởi vì chỉ có như thế mới khiến ta cảm thấy hưng phấn. Nhưng nàng cũng phải thừa nhận một điều, đánh và xâm phạm là hai việc khác nhau đúng không? Lần đó ta đánh nàng nhưng cũng chưa từng xâm phạm đến nàng.

Ta chần chừ nhìn hắn. Quả thật lần đó hắn đánh ta nhưng cũng không làm gì khác.

Thoáng nghĩ ngợi trong chốc lát, ta giật mình hỏi:

- Ý của Thái tử là, cho tới giờ người cũng chỉ đánh nữ nhân chứ không hề … như thế… với các nàng?

Hắn cúi gằm mặt:

- Ừm, sở dĩ ta cuồng bạo như vậy, người bên ngoài thoạt nhìn thấy ta biến thái, tàn nhẫn như vậy, dường như lấy việc đánh nữ nhân, tra tấn nữ nhân làm niềm vui là vì ta không thể giống như một nam nhân chân chính có được nữ nhân, ý của ta nàng đã hiểu chưa?

Ta câu hiểu câu không, gật gật đầu, đầu óc vô cùng hỗn loạn. Đề tài hôm nay chúng ta bàn luận vượt quá phạm vi bình thường khiến mặt ta nóng bừng, tim đập loạn, đến tai cũng nóng rát. Muốn bảo hắn đổi đề tài nhưng bản thân lại không nhịn được cơn tò mò, muốn nghe hắn nói rõ ràng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì mọi thứ thật sự quá bất ngờ.

Hắn thở dài một hơi rồi nói:

- Vậy ta sẽ giải thích rõ ràng một chút, chỉ là nói xong rồi không cho nàng cười ta.

- Ta cam đoan – Ta trịnh trọng hứa hẹn.

Mặc kệ hắn là ai, cũng mặc kệ quan hệ hắn với ta là thế nào, một nam nhân nói với ta những lời “khó nói” như vậy, ta đều sẽ thủ khẩu như bình* vì hắn.

(Thủ khẩu như bình: Giữ miệng kín bưng như cái bình:v)

Hắn như hạ quyết tâm rất lớn, ngẩng phắt dậy rồi nói:

- Nếu ta nói với nàng, đến giờ ta vẫn là đồng nam thì nàng có tin không?

- Ta tin – Ta không chút chần chừ đã cho hắn câu trả lời chắc chắn.

Một Thái tử đã 22 tuổi, bên cạnh mỹ nữ thành đàn mà vẫn còn là đồng tử, đây chẳng phải là chuyện vinh quang gì, căn bản không đáng để đem ra bốc phét. Nói ra, không chỉ không được tán thưởng mà ngược lại còn bị châm biếm, vũ nhục ấy chứ.

Hoặc thậm chí còn khiến phụ hoàng hắn mất đi sự tin tưởng cho hắn, sẽ dao động đến ngôi vị Thái tử của hắn. Bởi vì con cháu Hoàng thất, luôn đem việc có thể giúp hoàng gia khai chi tán diệp là trách nhiệm của mình. Nhất là Hoàng Thái tử, thủ thân như ngọc không phải là đức hạnh mà hoàn toàn là thiếu sót.

Tin thì tin, “Nhưng mà… vì sao?” Nếu không phải là đức hạnh mà còn là thiếu sót thì vì sao còn muốn giữ?

Hắn cũng đỏ mặt, sốt ruột nói:

- Nàng còn hỏi! Lý do ta vừa mới nói cho nàng nghe rồi còn gì?

Nói lúc nào đâu? Ta cố gắng nhớ lại những lời hắn nói:

- Người nói người đánh nữ nhân là bởi vì người không thể, á, thực sự có được nữ nhân như một nam nhân chân chính, đây là lý do?

- Đúng vậy – Đầu hắn lại cúi gằm xuống – Lúc ta mười lăm tuổi, lần đầu tiên lên giường với một nữ nhân hơn 20 tuổi nhưng mặc kệ nàng ta khiêu khích thế nào ta cũng không thể nhập tâm nổi. Ngay từ đầu nàng còn cố gắng giúp ta nhưng sau đó thì mất bình tĩnh, bắt đầu cười nhạo ta. Nói không phải là kỹ thuật của nàng kém mà là công cụ của ta không được, trời sinh ta ra chính là một phế nhân, chỉ xứng vào cung làm thái giám… nói rất nhiều lời vũ nhục khác.

- Làm sao lại có loại nữ nhân độc ác như vậy.

Lương tâm chẳng còn, không sợ khiến người ta bị sống trong áp lực tâm lý sao.

Hắn tiếp tục nói:

- Mắng xong nàng ta mặc quần áo định đi, miệng còn ồn ào chửi bới, nói hôm nay quá đen đủi, gặp phải phế vật, căn bản là loại yếu sinh lý mà còn đòi đi tìm nữ nhân. Ta vội nhảy xuống giường giữ chặt nàng, vốn định cầu xin nàng đừng nói cho ai khác. Kết quả nàng kêu cứu mạng, ta sợ bị người nghe thấy nên kéo quần áo nàng xuống, chặn miệng nàng lại, nàng nâng chân lên đá ta, tay cũng cào loạn trên người, ta đành phải đánh trả. Hai người đánh đá ở ngay cửa, không ngờ trong quá trình này ta lại thấy hưng phấn, thậm chí… thậm chí…

Ta nghe mà ngây người, vì sự kì ngộ này của hắn.

Nếu chân tướng đúng như hắn nói, hắn thích đánh nữ nhân cũng có thể hiểu. Một thiếu niên 15 tuổi, lần đầu đi thử đã bị người ta nói là phế nhân, chỉ xứng tiến cung làm thái giám, là người thì ai cũng đều thẹn quá hóa giận. Nhưng nếu nữ nhân này đã không biết thân phận cao quý, còn dám đánh mắng hắn thì chắc chắn không phải là người trong cung, cũng không thể là nữ tử đàng hoàng được. Vậy thì chỉ có một khả năng:

- Nữ nhân này là kỹ nữ?

- Ừm!

Giọng nói bé khó có thể nghe cho rõ.

Ta không nhịn được mà giễu cợt:

- Cho xin đi, một thiếu niên ngây thơ 15 tuổi lại chạy đi tìm kỹ nữ già hơn 20 tuổi, đây chẳng phải là tự hủy hoại mình sao? Trong cung thiếu gì nữ tử xinh đẹp trẻ trung, đang ngồi trong tháp ngà lại chạy ra ngoài nhặt tác.

Bản thân hắn vẫn có chút biến thái.

Hắn xấu hổ gãi gãi đầu:

- Chính là vì ta phát hiện bản thân cả ngày đều ở với các cung nữ, do các nàng hầu hạ tắm rửa, mặc quần áo nhưng thân thể chưa từng có phản ứng gì như một nam nhân nên mới ra ngoài tìm kỹ nữ. Các hoàng huynh, hoàng đệ ta đều đã sinh con đẻ cái, đến tam hoàng huynh gầy yếu như vậy mà giờ cũng đã có hai đứa con rồi. Ta sốt ruột nên mới lén ra ngoài đi tìm, kết quả lại phát hiện bản thân có một ham mê kì lạ khác.

- Đánh nữ nhân và tra tấn nữ nhân giúp người thấy khoái hoạt?

- Đúng vậy.

Đúng rồi, chuyện này xem như ta đã hiểu. Nhưng giờ còn có một vấn đề quan trọng hơn, ta muốn làm rõ hơn:

- Hôm nay Thái tử nói với hạ quan những lời này, nói cả chuyện riêng tư như vậy cho hạ quan biết là vì muốn nói với hạ quan rằng Thái tử sẽ không xâm phạm đến hạ quan, vì Thái tử căn bản là không thể?

Trời ạ, biết chuyện riêng tư của Thái tử rồi, về sau liệu ta có bị hắn giết người diệt khẩu không? Bởi vì chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật mãi mãi.

- Ta có thể! Với nàng thì ta có thể!

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ta, trong ánh mắt hắn là ánh sáng vô cùng tựa như trời quang sau cơn bão, giữa bầu trời u ám đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng rực rỡ.

Ta theo bản năng co người về phía sau:

- Vừa rồi Thái tử còn nói quyết không xâm phạm đến hạ quan. Nhưng nghe khẩu khí này thì không phải là định lấy hạ quan ra làm thí nghiệm đấy chứ.

- Không đâu, nàng yên tâm, khó khăn lắm ta mới tìm được nữ nhân khiến ta có cảm giác, ta như lấy được chí bảo, cẩn thận giữ trong tay còn sợ khiến nàng hoảng hốt bỏ chạy nữa là.

Thế thật thì mới là lạ! Ta còn không bị ngươi ép buộc đến chết đó là vì sức chịu đựng của ta đủ mạnh. Nếu dùng roi da đánh người, nửa đêm đặt thi thể vào phòng mà là “cẩn thận giữ trong tay” thì ta sẽ cầu trời cao cho hắn đừng “sủng ái” ta như vậy nữa, phúc ta mỏng, không tiêu hóa nổi.

Ta trầm ngâm một hồi rồi vẫn hỏi ra nghi vấn kia:

- Dựa vào cái gì mà thấy được là Thái tử có cảm giác với hạ quan?

Theo lý, vấn đề này ta không nên hỏi, một cô nương sao có thể cùng nam nhân nghiên cứu vấn đề này? Nếu là bình thường thì đây là điều không thể tưởng tượng được. Nhưng hôm nay, có lẽ tình huống đặc thù, đối thoại với hắn như đang bàn về một vụ án, một bệnh lý vậy, bất tri bất giác trở nên nhập tâm, cho dù không quá tự nhiên thì cũng chẳng đến mức xấu hổ muốn trốn xuống gậm giường.

Hắn đang định mở miệng trả lời ta thì ngoài cửa vang lên tiếng ồn ào:

- Để ta đi vào! Nô tài lớn mật, dám chặn đường của bản công chúa.

Là công chúa Tân An.

Chúng ta thoáng nhìn nhau, hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng trước cửa hô một câu:

- Để nó vào đi.

Cửa mở ra, đi vào không chỉ có công chúa Tân An mà theo sau nàng còn có một người khác.

Thấy ta nằm trên giường, Thái tử ngồi bên mép giường, hắn lập tức biến sắc.

Công chúa Tân An lại vui sướng mỉm cười khi thấy người gặp họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.