Nghiện - Nguyên Hòa

Chương 81



Đầu óc Lâm Thù Ý lúc này vẫn còn rất tỉnh táo, vừa kéo Hứa Hòe, vừa suy nghĩ trên đó đã xảy ra chuyện gì.

Trên mặt đất, cảnh tượng hiện tại có phần ngoạn mục. Một nửa của kim tự tháp cổ đại mà Hứa Hòe nhảy xuống hiện đã bị phá hủy. Đồng thời, có thể nhìn thấy mảnh vỡ của chiếc trực thăng đã bị phá hủy cùng với kiến trúc hàng trăm năm trước trên mặt đất.

Trước đó, vẻ mặt của Phù Khinh đuổi theo Lâm Thù Ý và Hứa Hòe đã mất bình tĩnh, bà ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, chiếc trực thăng đang lái thì bị một chiếc máy bay chiến đấu không biết nhô ra từ nơi nào lao tới phá hủy. Khi bà ta đột nhiên cảm thấy không trọng lượng, nhận ra cơ thể của mình đang rơi xuống rất nhanh, hét lên một tiếng.

Sau khi Phù Khinh ngã xuống đất, lập tức bất tỉnh.

Lúc này, chiếc máy bay chiến đấu đã bắn trúng trực thăng của bọn họ cuối cùng cũng thực sự lộ mặt.

Hề Tri Hảo cau mày nhìn vào đống đổ nát của nơi này “Tiếc thật.” Cô đích thân lái máy bay chiến đấu, vốn dĩ muốn bảo vệ di tích lịch sử, nhưng Phù Khinh kiên quyết chống lại, dẫn đến cảnh tượng hỗn loạn như hiện tại. Tìm một nơi làm sân đỗ tạm thời, Hề Tri Hảo nhảy xuống máy bay.

Tối nay cô vội vàng đến đây, cũng không mang theo mấy người. Chỉ là vì dựa vào quan hệ trong nhà, điều động một ít máy bay chiến đấu cũng không quá khó. Ngay sau đó, những người khác tập trung về phía cô, chào hỏi cô.

Trong đêm, dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt của Hề Tri Hảo có chút khó coi. Chỉ sau khi nhận được cuộc gọi của Tấn An, cô mới biết Lâm Thù Ý đã làm một việc nguy hiểm như vậy, nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy có thể hiểu được người kia. Nếu như Mục Ca bị bắt làm con tin, cô cũng sẽ từ bỏ mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của Mục Ca.

“Đi kiểm tra xem người còn sống không, những người còn lại liên lạc với Lâm gia bảo bọn họ đến đây tìm Lâm Thù Ý và Hứa Hòe.” Hề Tri Hảo ra lệnh.

Người bên cạnh nhận lệnh, nhanh chóng có trật tự phân công nhau hành động.

Hề Tri Hảo đi về phía giếng thánh, khi nhìn thấy nguồn nước đục ngầu càng cau mày hơn. Dựa vào thông tin từ Tấn An, để cô đoán được kế hoạch của Lâm Thù Ý cũng không khó. Giống như suy nghĩ của Tấn An, Hề Tri Hảo cũng cảm thấy lần này Lâm Thù Ý quá điên rồ.

Những hang động dưới bán đảo Yucatan có chút phức tạp, thậm chí hiện tại không một nhà thám hiểm nào dám nói mình hiểu biết vạn phần về thế giới dưới nước này. Nhưng hiện tại, Lâm Thù Ý lại tùy tiện đi xuống như vậy, cô không biết tình hình hiện tại là tốt hay xấu.

Hề Tri Hảo thầm thở dài, đột nhiên vào lúc này, cô phát hiện trên bờ có một sợi dây buộc vào thân cây đại thụ!

Mặc dù phần thân của cây đại thụ này đã bị đứt lìa do cú va chạm vừa rồi, nhưng rất may là sợi dây buộc vào thân cây vẫn còn đó! Hề Tri Hảo cảm thấy mình đã nhìn thấy một tia hy vọng, nhưng ngay sau đó, hy vọng này đã biến mất ...

Hề Tri Hảo vươn tay kéo sợi dây, bất ngờ là đầu kia của sợi dây lẽ ra ở trên người Lâm Thù Ý nhưng lại nhẹ, giống như không nhận được bất kỳ lực cản nào, sau khi bị Hề Tri Hảo kéo mấy lần, liền kéo lên khỏi mặt nước.

Nhìn sợi dây ướt sũng này, sắc mặt của Hề Tri Hảo rất đáng sợ.

Cô gần như lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho Tấn An, “Chuẩn bị đồ lặn cho tôi!” Cô muốn tự mình xuống tìm Lâm Thù Ý!

Hề Tri Hảo đã từng có kinh nghiệm chiến đấu bên cạnh Lâm Thù Ý, muốn tin Lâm Thù Ý là người rất có bản lĩnh, nhưng hiện tại nhìn sợi dây đứt đoạn trên tay, trong lòng cô cảm thấy có chút lạnh người.

Thế giới bên dưới rất rộng lớn, không dễ tìm thấy người dưới nước. Điều khiến cô lo lắng hơn là bản thân Lâm Thù Ý sẽ lạc đường. Khi hết oxy trong bình dưỡng khí, sinh mệnh của bọn họ sẽ kết thúc.

Lâm Thù Ý ở thế giới dưới nước cũng lo lắng giống như Hề Tri Hảo lúc này ở trên bờ, hiện tại cô đang nắm chặt tay Hứa Hòe. Cô là một người bình thường tự tin cùng quyền lực, nhưng hiện tại, cô không tự tin như vậy. Trong môi trường khắc nghiệt này, nếu muốn sống sót ra ngoài, trong lòng cô có xác suất rất thấp.

Dần dần, theo thời gian, vùng nước trước mặt Lâm Thù Ý và Hứa Hòe cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hơn. Trong bóng tối, hai người vẫn có thể nhìn thấy những rễ cây to đang dập dờn trong nước.

Đúng lúc này, một bức tường đá chắn ngang đường đi của hai người. Lâm Thù Ý định đi vòng qua chỗ này, đi qua khe hở có thể ép nát bình dưỡng khí trên lưng hai người, nhưng vào lúc xoay người, Lâm Thù Ý dừng lại!

Cô áp tai vào mép đá, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, ra hiệu Hứa Hòe đứng tại chỗ chờ cô, sau đó cô chậm rãi bám thân, tiến lại gần khe hở bên dưới.

Đó là một khe đá nhỏ, có lẽ chỉ đủ một cơ thể một người đi qua. Mà Lâm Thù Ý đang nằm trước cửa hang, cố gắng lắm mới có thể vươn đầu ra xem bên trong có gì. Vừa rồi, cô tựa hồ nghe thấy tiếng của nước nhỏ giọt.

Điều này nói rõ cái gì, có nghĩa là khả năng trong đó có không khí! Đó là âm thanh của giọt nước từ trên cao rơi xuống!

Lại có một tiếng "tách", âm thanh này tựa hồ nhỏ giọt trong lòng Lâm Thù Ý, đồng thời, cô thuận thế nhìn thấy phía bên kia bị tảng đá che khuất.

Có ánh sáng!

Mặc dù rất mờ nhạt, Lâm Thù Ý vẫn nhìn thấy có ánh sáng! Cô đột nhiên vui mừng, rút ​​khỏi khe hở, nắm lấy tay Hứa Hòe, hướng vào trong.

Hứa Hòe hiểu ý cô, Lâm Thù Ý muốn nàng đi vào trước, cô đi theo sau nhìn nàng.

Hứa Hòe không có hoãn lại, nàng thường không có hứng thú với lặn dưới nước, cũng biết kinh nghiệm dưới nước của mình không phong phú như Lâm Thù Ý, cho nên nàng ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Lâm Thù Ý, từ trong khe hở từng chút từng chút chậm rãi tiến về phía đối diện. Đúng lúc này, đột nhiên phát sinh biến cố, Hứa Hòe sắp qua khỏi khe hở thì bị kẹt lại.

Gần như trong vô thức, dựa vào bản năng, Hứa Hòe vươn tay chống đỡ những tảng đá xung quanh, dùng sức giãy dụa ...

“Không xong!” Lâm Thù Ý muốn hét lên, nhưng lời nói vẫn mắc kẹt trong cổ họng, không thể hét lên được, cô đã thấy Hứa Hòe thoát ra khỏi khe hở, bình dưỡng khí trên lưng đã bị vỡ…

Tâm Lâm Thù Ý mệt mỏi lại rất hoảng loạn, nhưng hiện tại cô biết khi đi qua các khe hở trên đá thì phải cẩn thận hơn, nếu không, bình dưỡng khí trên lưng cũng sẽ mất đi tác dụng. Chí ít còn sót lại một cái, Hứa Hòe sẽ không có chuyện gì.

Lần này, vận may của Lâm Thù Ý và Hứa Hòe khá tốt. Theo suy đoán của Lâm Thù Ý, có không khí bên trong tảng đá bị ngăn cách, thậm chí có một mảnh đất ở đây.

Sau khi bình dưỡng khí của Hứa Hòe bị hỏng, nàng tự đạp chân, ra sức đạp nước, cuối cùng cũng lên khỏi mặt nước. Khoảnh khắc đầu xuyên qua nước, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy mình còn sống ...

"Ha..." Cởi mặt nạ dưỡng khí ra, nàng hít một hơi thật sâu, cơn đau buốt từ phổi vừa rồi cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Lâm Thù Ý cũng từ dưới nước đi ra, khi cô nhìn thấy tảng đá trơ trọi tựa hồ được phủ đầy rêu trong tầm mắt, trong mắt cô chợt lóe lên một tia kinh ngạc. Đối với bản thân cô và Hứa Hòe, mảnh đất này chính là sự sống mà Thượng đế ban tặng!

Ngay lập tức, Lâm Thù Ý kéo Hứa Hòe bơi đến gần tảng đá, Lâm Thù Ý dùng cả hai tay lật tảng đá khỏi mặt nước, sau đó cô đưa tay ra, hầu như ôm Hứa Hòe lên khỏi mặt nước.

Trong giây lát, Lâm Thù Ý cắn răng, cô bị bác sĩ cấm không được làm bất cứ công việc thể chất nào, nhưng dường như tối nay cô đã làm rất nhiều.

Nhưng mà, cô không để Hứa Hòe phát hiện ra chút khác thường này, sau khi che giấu, cô âm thầm kiểm tra thương tích của Hứa Hòe.

“Lại đây, tôi xem một chút.” Lâm Thù Ý nhẹ giọng nói.

Dù hiện tại hai người đang ở trên một “mảnh đất” nhưng nơi này thực sự không thể đưa hai người trở lại. Hiện tại, trên đỉnh đầu Lâm Thù Ý và Hứa Hòe có một cái cửa nhỏ hơn giếng thánh. Ánh sáng rời rạc mà Lâm Thù Ý nhìn thấy trước đó được chiếu từ nơi này. Những giọt nước từ bức tường đá phía trên khi rơi xuống nước phát ra âm thanh tí tách.

Môi trường như vậy chỉ có thể nói là tốt hơn so với ở dưới lòng đất trong một thời gian dài, muốn rời đi nơi này cũng không quá hiện thực.

Lâm Thù Ý nhanh chóng phân tích tình huống trước mắt, trong lòng cảm thấy có chút ớn lạnh. Dù là cô, lúc này cũng ngửi được một tia tuyệt vọng. Nhưng mà, khi ánh mắt của Lâm Thù Ý rơi vào cô gái bên cạnh, cô gần như lập tức thu hồi bi quan. Sợ cái gì? Lẽ nào cô còn thiếu trải qua mấy lần tuyệt vọng trong hơn hai mươi năm cuộc đời sao? Nếu cô có thể sống đến hiện tại, không phải chỉ dựa vào mỗi may mắn. Nếu hiện tại cô từ bỏ, còn Hứa Hòe thì làm sao bây giờ?

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Lâm Thù Ý, trong lòng cô không còn hai chữ tiêu cực nữa.

Hứa Hòe ngoan ngoãn nhích lại gần Lâm Thù Ý, sau đó nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy người trước mặt.

“Hứa Hòe?” Lâm Thù Ý có chút sững sờ trước hành động hiện tại của nàng, từ sau ba năm đó, đây thực sự là lần đầu tiên Hứa Hòe chủ động mở rộng vòng tay với cô như vậy.

Hứa Hòe tựa đầu vào vai Lâm Thù Ý, dáng vẻ của nàng rất ỷ lại, giống như một con chim trở về tổ liền nhìn thấy thân nhân, dựa vào đối phương không muốn buông ra. "Lâm Thù Ý..." Hứa Hòe nhận ra mình vừa mở miệng, mũi đã trở nên chua xót. “Em cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa.” Nàng hít hít mũi, nói ra lời vừa bị gián đoạn “Xin lỗi…” Những gì nàng muốn nói khi đứng trên kim tự tháp, giờ cuối cùng cũng đã nói ra...

Trong lòng Lâm Thù Ý cũng không dễ chịu, điều mà cô hi vọng nhìn thấy chính là nụ cười trên mặt Hứa Hòe, hi vọng người con gái mình yêu sẽ có một cuộc sống vô ưu, nhưng Hứa Hòe để lại quá nhiều nước mắt trước mặt cô. “Sao em lại xin lỗi tôi?” Lâm Thù Ý giơ tay ôm lấy nàng, “Đều là tôi có lỗi với em.” Biết em muốn rời đi, nhưng tôi vẫn ích kỷ cố chấp muốn giữ em lại. Kết quả là em bị cuốn vào phiền phức lớn như vậy.

Lâm Thù Ý nghĩ, có lẽ Hứa Hòe không gặp mình sẽ thực sự sống rất tốt phải không?

Nghe thấy lời nói của Lâm Thù Ý, Hứa Hòe liều mạng lắc đầu, "Xin lỗi, là em lừa chị, nói muốn chị cút đi, cách em càng xa càng tốt, nhưng khi em bị Phù Khinh bắt được, trong lòng em vẫn rất ích kỷ. Em biết rõ chị tới đây sẽ rất nguy hiểm, nhưng trong lòng em vẫn thầm cầu mong chị tới ... Lâm Thù Ý, em ..."

Hứa Hòe không nói ra được, Lâm Thù Ý đột nhiên nghiêng bả vai mà đầu nàng đang tựa vào, chuẩn xác tìm đến cái miệng nhỏ, hôn lên.

Cô không muốn nghe những lời vô nghĩa của Hứa Hòe nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.