Nghiện Sắc Đẹp

Chương 14



Giang Bạch Lộ ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, Giang tổng gửi tin nhắn Wechat cho cậu, nói Lương Hiết hẹn gặp cậu tại Starbucks ở cổng phía nam đại học Bắc Kinh vào lúc hai giờ chiều. Giang Bạch Lộ nắm tóc, hồi lâu mới nhớ được, Lương Hiết này chắc là con trai của ông Lương mà ba cậu từng nhắc đến.

Cậu rời giường tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, khi đi ra cửa cậu suy nghĩ một chút, lại mặcchiếc áo vest của Sầm Qua. Nhà họ ở ngoại ô thành phố, đại học Bắc Kinh cũng gần vùng ngoại ô, khoảng cách không xa lắm. Sau khi đến đại học Bắc Kinh, đầu tiên cậu mang theo áo khoác đi ăn trưa ở nhà hàng bên cạnh.

Cơm nước xong xuôi thì cũng gần hai giờ. Giang Bạch Lộ đẩy cửa bước vào Starbucks, nhìn một vòng quanh quán cà phê sáng sủa và rộng rãi nhưng không thấy có chàng trai nào xấp xỉ tuổicậu. Cậu gọi một tách cà phê, ngồi chờ ở chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất tràn ngập ánh mặt trời.

Cậu không phải thật sự muốn kết thân với đối phương, chỉ là hơn mười năm trước, quan hệ của ba cậu và ba Lương Hiết như tình anh em. Năm xưa khi ba cậu định xây dựng sự nghiệp bằnghai bàn tay trắng thì đúng lúc nền kinh tế trong nước bị suy thoái. Sau đó ba cậu gặp ba Lương Hiết cùng chung chí hướng, một người dẫm lên vũng bùn, người kia ngay lập tức sẽ kéo lên. Nếucó biện pháp hay chỗ tốt, đương nhiên sẽ không quên bạn.

Vì thế, nếu thật sự tính toán ra, quan hệ của cậu và Lương Hiết thuở nhỏ khá tốt, đại khái đối phương cũng có thể xem như là bạn thanh mai trúc mã của cậu. Giang tổng nhắc đến chuyện này, Giang Bạch Lộ mới nhớ tới nhiều năm rồi cậu không gặp đối phương nên đồng ý đến cuộc hẹn.

Cậu ngồi trong Starbucks, không thấy bóng dáng Lương Hiết đâu nhưng lại chờ được điện thoạicủa Giang tổng, tạm thời thông báo cho cậu đối phương bận việc, không thể đến được. Giang Bạch Lộ gác máy, không vội vã đi về mà híp mắt lười biếng phơi nắng. Ngoài cửa sổ, một chiếc Land Rover màu đen đỗ ở lề đường, nước sơn bóng loáng đẹp đẽ phản chiếu ánh sáng bàng bạctrong ánh trời chiều.

Cậu chợt nhớ đến đôi ngươi màu hổ phách xinh đẹp cũng tỏa sáng dưới ánh mặt trời của Sầm Qua.

Cảnh sát giao thông mặc đồng phục đi ngang qua đường, không chút nể nang để lại một tờ giấy phạt trên kính chắn gió của chiếc xe. Trước khi rời đi, còn không kìm lòng được mà nhẹ nhàng sờ soạng nắp trước của chiếc xe một chút, nhưng có lẽ chỉ chạm được một tay đầy bụi mà thôi.

Giang Bạch Lộ không còn gì để nói, thu hồi tầm mắt, lúc cậu quay đầu lại, bất thình lình bị đôimắt hổ phách phía đối diện làm cho giật mình, “Sao anh lại ở đây?”

Sầm Qua trả lời một nẻo: “Rất thích?”

Giang Bạch Lộ nghi hoặc: “Cái gì?”

“Chiếc xe kia.” Anh giơ cằm, cười hừ nói, “Cậu nhìn chằm chằm vào nó rất lâu, thậm chí không phát hiện tôi ngồi xuống đối diện cậu.”

Giang Bạch Lộ: “…”

“Đó là xe của anh à?” Cậu hiểu ra, “Vừa rồi không phải tôi đang nhìn xe của anh, tôi chỉ nhìn hóa đơn tiền phạt trên xe anh thôi. Anh không tò mò họ phạt anh bao nhiêu tiền sao?”

Sầm Qua từ chối cho ý kiến, “Dù phạt bao nhiêu cũng không nhiều bằng tiền mua xe.”

Cậu nhẹ giọng lầm bầm một câu.

Sầm Qua không nghe rõ, chậc lưỡi nói: “Nói gì thế? Nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu.”

Giang Bạch Lộ ngước mắt lên, khẽ thở dài, “Anh thật khác với bạn trai cũ của tôi, khoảng cách lớn giống như từ tận cùng của bờ tây Thái Bình Dương đến tận cùng bờ đông Thái Bình Dương. Ngay cả việc mua ống kính máy ảnh, bạn trai cũ nghèo kiết xác của tôi cũng phải trách mắng tôi tiêu xài hoang phí.”

Cậu dừng đúng lúc, lặng lẽ nuốt câu nói còn lại vào trong bụng. Điều cậu không nói ra là, mặc dù đối phương không hài lòng chuyện cậu tiêu tiền bậy bạ, mua đủ loại ống kính, nhưng vẫntặng cậu một chiếc ống kính đắt tiền vào lễ Noel hôm ấy.

Có lẽ giá tiền của ống kính không hề đắt đối với cậu, nhưng với đối phương mà nói thì đã gầnnửa tháng tiền lương của anh. Hơn nữa, trong nửa tháng trước đó, cậu vẫn oán giận đối phương sao luôn làm ca đêm mỗi ngày.

Đây có lẽ là lần thứ hai, từ miệng Giang Bạch Lộ nghe được chuyện liên quan đến bạn trai cũcủa cậu, không hiểu tại sao Sầm Qua mơ hồ mất kiên nhẫn. Thậm chí anh còn bắt đầu ghét ánhmặt trời ấm áp dào dạt đang phủ lên sườn mặt anh.

Anh cảm thấy, khi Giang Bạch Lộ nhắc đến đối phương, cậu chẳng những không tỏ ra ghét cay ghét đắng mà còn ôn hòa nhã nhặn tựa như đang nhớ lại cuộc sống chung vụn vặt vài nămtrước.

Sầm Qua nhếch môi cười nhạt, “Cậu nói anh ta là một con ma nghèo, làm sao tôi có thể giống anh ta.”

Giang Bạch Lộ không còn gì để nói.

Cậu chợt nhớ đến chủ đề bị chuyển hướng ban đầu, “Sao anh lại ở đây?”

Ngón tay Sầm Qua khẽ gõ lên mặt bàn, anh thờ ơ gọi tên cậu: “Giang Bạch Lộ, cậu nói cậu thích tôi, nhưng ngay cả thông tin cơ bản của tôi cũng không điều tra rõ ràng?”

Giang Bạch Lộ hơi sửng sốt.

“Đây là trường học cũ của tôi.” Vẻ mặt người đàn ông tỏ ra buồn cười, “Sao tôi lại không thể ở đây được?”

Giang Bạch Lộ: “…”

Cậu đắn đo lựa lời dò xét, “Anh từng học thạc sĩ ở đây?”

Sầm Qua liếc mắt nhìn cậu, bình thản đáp, “Tôi học khoa chính quy đại học ở đây.”

Giang Bạch Lộ kinh ngạc mở to hai mắt.

Khuôn mặt Sầm Qua tỏ ra không hài lòng, “Vẻ mặt cậu thể hiện cái gì vậy?”

Giang Bạch Lộ chậm rãi chớp mắt, cuối cùng rũ làn mi, cậu do dự giải thích: “Thật sự khôngngờ… thành tích học cấp ba của anh tốt đến thế?”

Sầm Qua có vẻ như tức giận đến mức không thèm nói chuyện với cậu. Anh bưng tách cà phê nóng hổi trên mặt bàn lên mà uống một ngụm, cầm chiếc túi giấy xách tay Giang Bạch Lộ đặt trên ghế, buông mắt liếc nhìn phía bên trong, “Giặt chưa?”

Giang Bạch Lộ nhìn vào cà phê bị ngắn xuống một đoạn trong tách, hỏi một đường trả lời một nẻo: “Anh vừa uống cà phê của tôi.”

Sầm Qua ngẩng đầu lên, “Thì sao? Còn muốn tôi trả tiền cho cậu?”

“Không phải thế. Chỉ là…” Cậu hơi ngừng lại, “Anh vừa uống tách cà phê tôi từng uống. Miệnganh chạm vào thành cốc, mười phút trước, nó cũng từng dán vào miệng tôi.”

“Điều này có quan trọng không?” Người đàn ông bình thường rất chú ý vấn đề vệ sinh, thậm chíngay cả khi Giang Bạch Lộ chưa đánh răng đã tự tiện hôn cằm anh cũng khiến anh tức giận, lúcnày đột nhiên tỏ ý phản đối, “Hôn…”

Sầm Qua muốn nói, hôn môi cũng đã hôn rồi, chẳng lẽ còn phải tính toán chuyện dùng chung một tách cà phê, không thảo luận thì không xong? Câu nói vừa mới chạm đến khóe miệng, đã bị anh vô thức ngừng lại.

Đáy mắt người đàn ông lóe lên chút không thể tin được, đáng lẽ anh không nên hôn Giang Bạch Lộ khi lên giường mới đúng. Ho nhẹ một tiếng, anh bình tĩnh ngước mắt lên, “Cậu rất để bụng?Tuần trước lên giường ở quán bar, không phải cậu còn muốn hôn tôi sao?”

Không chờ Giang Bạch Lộ trả lời, anh lần nữa mở miệng: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi.”

Giang Bạch Lộ a một tiếng, “Chưa giặt.”

“Cậu mặc đồ của tôi rồi, chưa giặt đã định trả cho tôi?” Sầm Qua nhíu mày.

“Có chuyện gì không?” Giang Bạch Lộ ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nghiêm chỉnh mà bắt chước giọng điệu vừa rồi của đối phương, “Chuyện dùng chung tách cà phê đã làm rồi, anh còn để ý việc tôi mặc đồ của anh? Hơn nữa, tôi chỉ mặc nó trong thời gian rất ngắn, sau khi trở về phòng ngay lập tức cởi ra. Từ phòng anh đến phòng tôi, dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa, cũng không hơn ba phút nhỉ?”

“Có thể so sánh hai việc này với nhau sao?” Sầm Qua cười nhạt, “Toàn thân cậu đều dính tinh dịch, tắm cũng chẳng thèm tắm đã choàng thẳng áo vest của tôi vào cơ thể trần truồng củacậu.”

Giang Bạch Lộ không mảy may dao động, “Vậy càng chẳng sao cả, Sầm tổng. Dù sao…” Cậu hơihạ giọng, nở nụ cười quyến rũ nhưng chẳng có nét duyên dáng nào trong đó, “Đó đều là nhữngthứ vui vẻ anh bắn lên người tôi.”

Sầm Qua mím môi im lặng, một lần nữa nhìn kỹ người trước mặt. Vẻ mặt tràn đầy rực rỡ của Giang Bạch Lộ lúc này hoàn toàn khác với bộ dạng cẩn thận dè dặt khi lẻn vào phòng anh trước đó, nhìn qua giống như là hai người khác nhau. Tuy nhiên, đáng ngạc nhiên là hình dáng này của cậu không hề gây ra phản cảm.

Anh bình thản nhìn vào hai mắt đối phương, không thể không chống trán buồn bực mà thừanhận, trông Giang Bạch Lộ dường như phát sáng dưới ánh mặt trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.