Nghiện Sắc Đẹp

Chương 41



Làn khói thuốc lá bốc lên, Giang Bạch Lộ không đổi nét mặt lùi về phía sau một bước, thả chiếc bật lửa vào trong chiếc khay gỗ trong tay người phục vụ. Chưa kịp đứng thẳng người dậy, cậu bất ngờ cảm thấy có người giơ tay bóp mông cậu.

Giang Bạch Lộ nhanh chóng quay đầu sang, thấy những người khác trên bàn rũ hai mắt xuống, hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào lá bàn của mình, trên mặt không tỏ ra chút ngạc nhiên hay choáng váng khác thường nào. Dường như không một ai chứng kiến chuyện chỉ xảy ra trong giây phút ngắn ngủi đó.

Cậu xoa chóp mũi, thu hồi ánh mắt, lướt nhìn người đàn ông miệng ngậm thuốc lá giơ tay bốc bài bên cạnh, đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn đăm đăm về phía bàn bài.

Giang Bạch Lộ không chớp mắt theo dõi sườn mặt của anh. Bỗng chốc sau đó, giống như nhận ra đường nhìn chăm chú của cậu, Sầm Qua từ tốn nghiêng đầu, như cười như không mà nhướn mày nhìn cậu, mập mờ nhấn rõ từng chữ: “Em căng thẳng cái gì vậy?”

Lúc này, ba người còn lại không hẹn mà đồng thời ngước mặt khỏi những quân bài, đường nhìn chiếu về phía cậu hoặc là tìm tòi nghiên cứu hoặc là lặng lẽ thản nhiên.

Giang Bạch Lộ giơ tay che khuất khóe miệng hơi co quắp của mình, không mở miệng nói chuyện, chỉ bình tĩnh ngồi xuống dưới ánh mắt nhìn chòng chọc của mọi người. Cậu vươn tay lấy một quả dâu tây đỏ tươi mây mẩy trong khay đựng trái cây mà ăn. Chất lỏng ngọt ngào tươi mát từ trong thịt quả chảy ra, tràn ngập đầu lưỡi và chân răng, Giang Bạch Lộ trầm ngâm nheo mắt.

Lần thứ hai cậu vói tay cầm một quả dâu tây, khi rụt tay về thì theo quán tính gập cánh tay lại, khớp ở khuỷu tay lồi ra phía ngoài. Đúng lúc này, Sầm Qua nhấc tay đánh bài, cũng muốn thu tay trở về, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đánh vào trên khuỷu tay cậu. Ngón tay Giang Bạch Lộ hơi run lên, quả dâu tây từ trong khe hở giữa ngón trỏ và ngón tay cái rớt ra, lặng im lăn xuống dưới bàn.

Giang Bạch Lộ liếc mắt nhìn Sầm Qua, ánh mắt loáng thoáng sự không vui.

Sầm Qua cũng lướt nhìn cậu, lười mở miệng hỏi thăm, dường như thật sự cố ý làm động tác vừa rồi, như có như không nhếch môi lên, trong ánh mắt thâm thúy lộ ra câu hỏi ‘Em định làm cái gì?’.

Giang Bạch Lộ hờ hững dịch mắt, liếc nhìn người phục vụ đứng ở góc đối diện căn phòng chờ đợi mệnh lệnh, vẻ mặt tự nhiên đẩy chiếc ghế dưới mông ra, cúi đầu khom lưng ngồi xổm xuống. Một tay cậu vươn ra tìm kiếm quả dâu tây ở dưới bàn, tay kia trả thù mà chụp lên bắp đùi của người đàn ông, dọc theo đường may của chiếc quần dài trên người đối phương nhanh chóng trượt thẳng lên trên, tùy ý duỗi đầu ngón tay sờ soạng bộ phận tình dục của đối phương cách một lớp vải vóc.

Tuy nhiên, cậu đúng lúc bị một bàn tay dày rộng ngăn cản.

Ngón tay thô ráp chuẩn xác nắm lấy đầu ngón tay cậu, theo các đốt ngón tay của cậu mà đi xuống dưới. Thừa dịp cậu còn chưa kịp phục hồi tinh thần, cấp tốc hữu lực cuốn lên, bao vây toàn bộ tay cậu chặt chẽ trong lòng bàn tay của anh.

Giang Bạch Lộ có phản ứng, lập tức vùng vẫy muốn rút ra, nhưng cái tay đang bọc lấy tay cậu không mảy may chuyển động.

Giây tiếp theo, lá bài mỏng manh từ trên cao rớt xuống, băng qua phạm vi tầm nhìn của cậu, lẳng lặng rơi lên tấm thảm. Tiếng nói trầm khàn êm đềm của Sầm Qua dửng dưng hời hợt vang lên trên đỉnh đầu: “Chậc, rớt rồi.”

Người đàn ông không nhanh không chậm đẩy chiếc ghế dưới thân về phía sau, cong lưng làm bộ muốn nhặt lá bài rơi trên tấm thảm, khuôn mặt với đường nét sắc bén cách đôi môi Giang Bạch Lộ ngày càng gần, dường như có thể chạm vào làn môi cậu bất cứ lúc nào.

Giang Bạch Lộ hơi nín thở, vô thức duỗi cổ ngả người ra sau. Ánh mắt cậu không thể kiểm soát mà nhìn theo cái tay duỗi ra nhặt lá bài của Sầm Qua. Đến khi đôi mắt mở to nhìn chòng chọc tới mức nhức mỏi chuẩn bị chớp mi thì nhanh như cắt, bàn tay thon dài xinh đẹp đó quay ngược trở lại, chuẩn xác và hung hãn bóp cằm cậu…

Khuôn mặt gần trong gang tấc của Sầm Qua tiếp cận đến, sống mũi cao thẳng đẹp đẽ chạm vào mũi cậu, đôi môi ấm áp và khô ráo dán vào miệng cậu, ngậm lấy môi dưới của cậu, mãnh liệt cắn một cái.

Sau đó, anh không chút lưu luyến tách ra, nhặt lá bài, ngồi thẳng xuống, chống cằm lười biếng mở miệng: “Tiếp tục đi.”

Giang Bạch Lộ thản nhiên che miệng đứng dậy, toàn bộ quá trình xảy ra chỉ hơn mười giây.

Đúng lúc Tống Đường đánh nhầm quân bài quan trọng trong tay, thoáng thấy Giang Bạch Lộ từ dưới bàn đứng lên, ánh mắt cậu ta mất kiên nhẫn lướt qua, “Cậu ngồi xổm dưới đất làm gì?”

Giang Bạch Lộ không hề hoang mang giơ quả dâu tây trong tay, cười tủm tỉm đáp: “Nó rơi xuống đất, tôi nhặt nó lên.”

Tống Đường khẽ bật ra một tiếng giễu cợt, quăng một cái liếc mắt ghét bỏ kinh miệt không chút che giấu, cậu ta hơi nhíu mày, nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi, dâu tây rớt xuống đất rồi mà cũng phải nhặt lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.