Nghiện Sắc Đẹp

Chương 56: PN 1.4. Bạn trai cũ



Lần thứ tư hai người gặp nhau là ở Starbucks.

Hai điều kỳ lạ đã xảy ra ngày hôm đó.

Cậu và bạn học vội vã làm bài tập trong phòng tự học. Buổi chiều cảm thấy buồn ngủ, Giang Bạch Lộ đứng dậy đến Starbucks gần trường để mua cà phê.

Trên đường đi, cậu gặp Catherine của trường đại học bên cạnh. Đối phương ôm một một bó hoa hồng tươi đẹp rực rỡ, nhiệt tình hăng hái gọi cậu hỏi han: “Giang, gần đây bạn thế nào?”

Giang Bạch Lộ mỉm cười nói: “Cũng không tệ lắm, chính là hơi nhiều bài tập.”

Nữ sinh cười to, “Tôi không tin du học sinh người Trung Quốc lại cảm thấy bài tập ở trường đại học Mỹ nhiều.”

Giang Bạch Lộ nhún vai bất lực.

Catherine rút một bông hồng đỏ từ bó hoa và đưa nó cho cậu, “Rất cảm ơn bạn chuyện lần trước, đây là quà cảm ơn.”

Giang Bạch Lộ vô cùng ngạc nhiên, “… Chuyện gì?”

Catherine cười toe toét, “Giang, phải nói rằng, trí nhớ của bạn thực sự không tốt lắm. Lần trước nhờ bạn giúp chúng tôi phân biệt quần áo, may mà có bạn xem qua, nếu không chúng tôi đã mang tiếng là mặc kimono đứng trước gian hàng triển lãm văn hóa Trung Quốc. Chúa ơi, thật không dám tưởng tượng hình ảnh đó.”

Giang Bạch Lộ: “…”

Trí nhớ của cậu không hề kém chút nào. Cậu nhớ rõ ràng lúc đó Chris trao đổi số điện thoại với cậu, nói lần sau mang quần áo đến sẽ gọi cho cậu. Nhưng mà cho đến hôm nay, đối phương không hề liên lạc với cậu. Thậm chí cậu còn chưa từng chạm vào mép ống tay áo của cái váy kia.

Chẳng lẽ là cậu mất trí nhớ tạm thời?

Giang Bạch Lộ hơi trầm ngâm, “Tôi…”

Catherine vội vàng nhét bông hồng vào ngực cậu, ngắt lời cậu bằng một nụ cười: “Giang, tôi còn có chút việc, chúng ta gặp nhau sau nhé.”

Giang Bạch Lộ chỉ kịp thấy bóng lưng rời đi của cô nàng.

Cậu cầm bông hồng nhung đỏ đi Starbucks. Có rất nhiều người đang xếp hàng chờ đợi trong quán cà phê, quanh co khúc khuỷu kéo dài đến tận cửa.

Giang Bạch Lộ đứng ngoài cửa hàng, đẩy cửa kính thủy tinh liếc mắt nhìn đoàn người đông nghịt bên trong một chút, bỗng chốc bỏ đi ý nghĩ xếp hàng trong đầu. Cậu quay người muốn mua cà phê đóng hộp trước máy bán hàng tự động.

Tiếng chuông lanh lảnh vang lên phía sau, cửa kính của tiệm cà phê bị đẩy ra, có người gọi cậu lại.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Giang Bạch Lộ nghe thấy tiếng gọi mà quay đầu lại, nam sinh con lai cao lớn đẹp trai mặc đồng phục nhân viên màu đen, đứng trên bậc thềm trước cửa hàng nhìn cậu. Anh dùng một tay giữ cửa, nghiêng người nhường đường cho cậu, “Vào đi.”

Nam sinh nheo đôi mắt màu hổ phách, “Cho cậu chen ngang.”

Giang Bạch Lộ chỉ chần chừ giây lát, sau đó không chút do dự dẫm lên bậc thang bước vào.

Chờ sinh viên bán thời gian trước ca của Chris rời đi, nam sinh đến trước quầy thanh toán đăng nhập vào hệ thống thu ngân, ngước mắt lên hỏi cậu, “Uống gì?”

Giang Bạch Lộ rũ mắt xem menu, gọi ba cốc cà phê đá. Sau khi gọi đồ xong, cậu chỉ lo cúi đầu tìm ví tiền, trong toàn bộ quá trình, không hề ngẩng đầu lên nhìn bảng giá điện tử bị người khác ngăn cách.

Mười phút sau, cậu đang ngồi bên cửa sổ chơi điện thoại di động, Chris đặt ly cà phê đá và tiramisu đóng gói cẩn thận trước mặt cậu. Giang Bạch Lộ sửng sốt, “Tôi không gọi bánh ngọt.”

Nam sinh nhàn nhạt nhìn cậu, “Cậu có gọi.”

Giang Bạch Lộ chỉ vào menu trên bàn, “Nhưng tôi chỉ thanh toán tiền ba cốc cà phê đá thôi mà.”

Chris không nói gì.

Giang Bạch Lộ đẩy bánh tiramisu ra ngoài, “Chắc là người khác gọi, anh nhớ nhầm rồi.”

Chris liếc nhìn cậu một cái, “Phải không?”

Nói xong, anh chậm rãi lấy hóa đơn trong túi ra, đầu ngón tay chỉ vào danh sách trên đó, tiếng nói trầm thấp lộ ra chút biếng nhác: “Vậy đây là cái gì?”

Giang Bạch Lộ di chuyển ánh mắt theo động tác của anh, trong chớp mắt thấy rõ chữ tiếng Anh tiramisu in trên hóa đơn, cậu ngơ ngẩn.

Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng cậu cũng hiểu ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thản nhiên của Chris, chậm rãi híp mắt lại.

Chris không cho cậu cơ hội nói chuyện, anh nhặt bông hồng đẹp đẽ trên bàn, đôi mắt sâu hun hút khóa chặt cậu, “Cậu thích hoa hồng đỏ?”

Lần này, Giang Bạch Lộ suy nghĩ cẩn thận hồi lâu, xem xét đến tình hình tài chính của đối phương, cậu cong khóe môi đáp: “Không, tôi không thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.