Tình yêu dành cho em, một giây anh cũng không được phép hời hợt.
Thẩm Quân Hạo xác thật đã có đối tượng. Hôm nay là thứ bảy, anh cất giấu tâm tư muốn cùng bạn trai nhỏ hẹn hò, dẫn Lâm Lăng tới nhà Thẩm Việt. Vốn dĩ chuyện anh yêu đương với Lâm Lăng chẳng liên quan gì đến Thẩm Việt, nhưng vì để hoàn thành nhiệm vụ Lý Y Linh giao cho, anh đành phải đi gặp mặt anh cả. Sau khi Lý Y Linh biết anh và Thẩm Việt tuy sống chung một thành phố nhưng rất hiếm khi liên lạc với nhau, bà bắt đầu vội vã thúc giục cả hai gặp mặt nhiều hơn, chưa kể điều này còn giúp duy trì mối quan hệ anh em hòa thuận. Quả thật Thẩm Quân Hạo đã lâu không gặp anh cả, đúng lúc có việc muốn nhờ Thẩm Việt, thế là tới tìm hắn.
Anh mới cùng Lâm Lăng ở bên nhau chưa được bao lâu, dự định tặng bạn trai mình một đôi khuyên bạc làm kỷ niệm. Đây có thể gọi là bí mật và sở thích không ai biết của anh, bởi vì đó không phải khuyên tai bình thường, mà là dùng để đeo trên núm vú. Anh từng nghe Thẩm Việt nói hắn có một người bạn, gia đình kinh doanh đồ trang sức, bèn lấy làm lẽ đương nhiên đến nhờ anh trai giúp mình.
Anh đang định dẫn Lâm Lăng đi vào thì thấy Thẩm Việt vọt ra khỏi cửa. Hắn chẳng hề để ý hai người, bước thẳng tới chỗ thang máy. Hắn không thấy Ninh Nặc Kỳ đâu cả, chăm chú vào số tầng đang giảm dần trên bảng điều khiển, biết người nọ đã đi rồi.
Thẩm Việt vừa hoảng vừa bực, đang chuẩn bị nhấn nút thang máy đuổi theo, chợt nhận ra sau lưng có hai người sống khỏe mạnh đứng ngay đó.
Hắn quay đầu lại, phát hiện hai thằng nhóc đang háo hức ngóng trông mình.
Là một người anh cả cẩn trọng, dù có sốt ruột cỡ nào hắn cũng không muốn biểu lộ cảm xúc khó chịu trước mặt em trai. Hắn sửa lại mái tóc bị Ninh Nặc Kỳ phá rối, nói với hai thiếu niên, "Vào trong đi."
Tâm trí Thẩm Việt hoàn toàn không đặt trên người Thẩm Quân Hạo và bạn trai anh, vừa vào phòng đã móc điện thoại nhắn tin cho Ninh Nặc Kỳ, báo rằng mình phải chiếu cố em trai một lát, xong việc sẽ tới tìm cậu ngay. Thẩm Việt đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, ngày càng thấy nội dung vẫn chưa thỏa đáng nên gõ thêm hai trăm chữ xin tha lỗi cùng với lời thổ lộ.
Hắn buồn muốn chết, tự nhốt mình trong phòng sách ngột ngạt hút thuốc. Vừa chạm vào điếu thuốc, hắn mới phát giác bản thân đã lâu chưa đụng đến, bởi vì có Ninh Nặc Kỳ ở đây, cho nên hắn không cần dùng thuốc lá để an ủi.
Hắn cứ nhìn màn hình điện thoại mãi, trông mong Ninh Nặc Kỳ sẽ phản hồi. Nhưng chẳng có tin nhắn nào đến từ Ninh Nặc Kỳ, trái lại nhận được một Thẩm Quân Hạo không gõ cửa đã bước vào.
Khuyên vú?
Thẩm Việt sống hơn hai mươi năm, gặp qua rất nhiều sở thích kỳ quái, nhưng chưa từng nghĩ loại đam mê này sẽ phát sinh trên người em trai mình. Nhưng dù sao thằng nhóc đó cũng là người trẻ tuổi, bởi vậy hắn chỉ mắt nhắm mắt mở đối với hành vi ngang ngược của Thẩm Quân Hạo. Miễn là Thẩm Quân Hạo không đi nhầm đường, đời tư kỳ dị một chút cũng không thành vấn đề.
Hắn cùng Thẩm Quân Hạo bàn xong chuyện khuyên bạc, đột nhiên nhớ tới thiếu niên hiện đang ngồi trong phòng khách.
Thân là anh trai, hắn theo bản năng quan tâm đến tình trạng yêu đương của em mình, "Tên gì?"
Thẩm Quân Hạo trả lời hắn, "Lâm Lăng, Song Mộc Lâm*, Lăng trong Băng Kích Lăng**."*Lâm (林): được cấu tạo bởi hai chữ "mộc" (木)
**Lăng (凌) trong 冰激凌 /bīngjīlíng/: kem ly
"Chưa thành niên à?"
"Vẫn chưa," Thẩm Quân Hạo thành thật đáp, "Bạn cùng lớp."
Thẩm Việt cau mày, không hiểu sao lại cảm thấy Thẩm Quân Hạo ở mặt tình cảm chẳng phải người tốt đẹp gì, nhịn không được nhiều chuyện hỏi, "Lớp mười hai? Trông còn rất nhỏ, đừng bắt nạt người ta đấy."
Thẩm Quân Hạo cười tủm tỉm, "Yên tâm, sao em có thể bắt nạt cậu ấy chứ?"
Thẩm Việt trầm mặc một lát, bỗng nghĩ tới điều gì đó, "Gượm đã—— Nhóc kia mới bao lớn mà đeo khuyên vú? Với lại làm sao em biết tới mấy thứ này?"
Thẩm Quân Hạo hơi ngẩn ra, lập tức ý thức được loại chuyện ấy không thể nói quá nhiều, thế là nháy mắt với Thẩm Việt, "Anh, đừng hỏi em mấy cái này nữa. Em thì sao cũng được, nhưng người ta cần giữ thể diện mà."
"Thôi ngay," Thẩm Việt cực kỳ hoài nghi lời của Thẩm Quân Hạo, cậu nhóc Lâm Lăng kia trông rất dễ bị ức hiếp, vừa nhìn đã thấy không giống người sẽ chủ động xỏ khuyên vú cho chính mình, "Mày ép cậu ta đúng không?"
Thẩm Quân Hạo trợn to hai mắt, không dám tin nói, "Anh xem em là loại người gì thế? Sao em có thể làm ra chuyện đó?" Anh kịp thời chuyển đề tài, "Ngược lại là anh đấy, ở cùng chị dâu bao lâu rồi, sao lại cãi nhau?"
Hiện tại Thẩm Việt vừa nghe đến chuyện của Ninh Nặc Kỳ là đau đầu. Hắn vừa mới bởi vì ứng phó Thẩm Quân Hạo nên tạm thời quên hết chuyện cãi vã với Ninh Nặc Kỳ, giờ lại không khỏi nhớ tới.
Hắn nhịn không được cầm điện thoại trên bàn lên xem, phát hiện Ninh Nặc Kỳ vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Hắn mất kiên nhẫn nói cho Thẩm Quân Hạo biết, "Chuyện của người lớn đừng xen vào."
Thẩm Quân Hạo vốn chẳng để tâm lời của Thẩm Việt, nhướng mày đáp, "Rốt cuộc anh đã làm cái gì mà khiến chị dâu giận đến mức bỏ nhà đi thế?"
Thẩm Việt liếc anh, qua loa gạt bỏ, "Hỏi đông hỏi tây, rảnh rang quá thì qua dỗ bạn trai nhỏ đi kìa."
Để hoàn thành nhiệm vụ Lý Y Linh giao phó, Thẩm Việt buộc phải dẫn hai thằng em đến nhà hàng. Lúc Lý Y Linh đang ăn cơm còn gọi video cho Thẩm Việt, đòi nhìn bằng được hai đứa con trai khỏe như vâm của mình chung một khung hình, có như thế bà mới hài lòng.
Cơm nước xong xuôi, bọn họ vội vàng nói lời tạm biệt, hai anh em Thẩm gia đều có việc riêng của mình. Thẩm Quân Hạo nóng lòng muốn đi hẹn hò với Lâm Lăng, còn Thẩm Việt thì ngựa không dừng vó* lái xe tới nhà Ninh Nặc Kỳ dỗ người yêu.
*马不停蹄: không kịp nghỉ ngơi, tiến về phía trước không hề dừng lại.
Trên đường đi đến khu chung cư của Ninh Nặc Kỳ, Thẩm Việt vẫn còn hoảng sợ, lo lắng người nọ không muốn về lại nhà mình nữa, đến khi trông thấy xe của cậu đỗ trong gara mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Việt hít sâu một hơi, tự cảm nhận được thần kinh căng chặt tới khác thường của mình. Hắn nhìn gương chiếu hậu trong xe, sửa lại mái tóc rối do bị gió thổi bay.
Ninh Nặc Kỳ đang buồn chán lướt lịch sử trò chuyện giữa cậu và Thẩm Việt. Thẩm Việt là người không biết nói lời âu yếm, cho nên đã trộn lẫn tình yêu vào những câu nói nhỏ nhặt thường ngày. Hắn thích thay đổi đa dạng các cách gọi Ninh Nặc Kỳ, lúc thì "bảo bối", lúc lại "bé ngoan", nhưng yêu nhất vẫn là "Ninh Ninh". Ninh Nặc Kỳ nhìn sơ qua đối thoại của hai người, khóe miệng bất giác nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cậu kéo xuống phần dưới cùng, thấy tin nhắn Thẩm Việt gửi cậu hai tiếng trước. Thật ra cậu đã đọc đoạn văn dài này một lần, nhưng không thể tránh khỏi bị nó nhắc nhở rằng cậu vẫn đang xảy ra mẫu thuẫn với Thẩm Việt, thế là nụ cười nhanh chóng vụt tắt.
Thẩm Việt viết rất nhiều, nội dung phần lớn là xin lỗi và cam đoan, kết thúc bằng một câu yêu thương.
"Ninh Ninh, em chính là mặt trăng của anh. Ánh trăng thẩm thấu tiến vào cuộc đời, ngập tràn trong giấc chiêm bao của anh."
Mặt mày Ninh Nặc Kỳ lại dịu xuống.
Người kia không giỏi viết văn, những lời yêu thương được gán trong từng câu chữ của hắn cũng đột ngột và cứng nhắc, hệt như khi còn nhỏ cố tình chen thêm mấy câu danh ngôn nổi tiếng vào bài viết.
Nhưng Ninh Nặc Kỳ vẫn cảm động.
Cậu còn rất nhiều điều phàn nàn chưa kịp nói, tất thảy đều đã bị ánh trăng hòa tan trong tích tắc. Cậu rất muốn nhớ lại lỗi lầm của Thẩm Việt, bởi chỉ như vậy cậu mới có thể cây ngay không sợ chết đứng mà giận hờn người kia, đến cùng lại để cho tình yêu chân thành và vụng về của hắn vỗ về tới đầu óc rối mù, không cách nào cáu kỉnh tiếp được nữa.
Tuy rằng Ninh Nặc Kỳ đã nguôi giận từ lâu, nhưng nhất quyết không chịu để ý Thẩm Việt.
Vài người vừa sinh ra đã có sự đối lập, bề ngoài lạnh lùng xa cách, nhưng nội tâm lại mãnh liệt dâng trào. Bọn họ đã cố chấp còn cương quyết, hành động được thể hiện ra ngoài luôn không đồng nhất với suy nghĩ bên trong. Có một đại từ quen thuộc dành cho những người như vậy—— Ngạo kiều.
Ninh Nặc Kỳ ngồi trên ngai vàng, dùng tình yêu vun đắp một chiếc cầu thang. Cậu muốn Thẩm Việt càng thêm nỗ lực, từ mặt đất leo lên tầng mây, chỉ khuỵu một đầu gối, nửa quỳ xuống sàn, như một kỵ sĩ nóng bỏng và trung thành hôn tay phải cậu.
Đột nhiên, điện thoại Ninh Nặc Kỳ vang lên, là cuộc gọi của Thẩm Việt. Cậu nhìn chằm chằm màn hình, suy tư một lát rồi nhận máy.
"Alo? Ninh Ninh." Giọng nói ôn hòa và trầm thấp của Thẩm Việt truyền đến.
Thanh âm Ninh Nặc Kỳ lười biếng mà bình đạm, "Hả?"
"Tin nhắn anh gửi em đọc được rồi chứ?" Thẩm Việt hỏi.
"Ừ," Ninh Nặc Kỳ trả lời, "Đọc rồi."
"Thế đã bớt giận chút nào chưa?" Thẩm Việt thận trọng hỏi.
"Vẫn chưa đâu," Ninh Nặc Kỳ nhướng mày, "Tiếp tục xem biểu hiện của anh."
"Anh xin lỗi," Thẩm Việt dịu dàng nói, "Giờ anh mới hiểu, nếu anh đã yêu em bằng trăm phần trăm tinh lực, thì cũng nên thể hiện toàn bộ trăm phần trăm đó ra cho em thấy."
Ninh Nặc Kỳ đáp, "Ừ, nói tiếp đi."
Thẩm Việt nghiêm túc, "Đáng lẽ anh nên phân bổ thời gian sao cho hợp lý, cân bằng sự nghiệp và tình cảm, lúc nào nên bận thì bận, còn lúc cần ở bên em thì dẹp hết mọi chuyện sang một bên. Nhưng ngay cả khi có việc phải làm, anh vẫn muốn giữ em ở mãi trong trái tim mình."
Ninh Nặc Kỳ một bên lắng nghe, một bên tưởng tượng Thẩm Việt thân hình cao lớn, không giỏi ăn nói khi thốt ra những lời này bằng dáng vẻ hiền lành nhút nhát, bèn mím môi cười thầm.
Cậu mất một lúc lâu mới điều chỉnh được cảm xúc, tiếp tục nói đùa, "Còn gì nữa?"
"Còn... Còn nữa?" Thẩm Việt không nghĩ ra thêm cái gì khác để nói, bèn lấp liếm bởi tiếng ho khan. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, rồi trả lời, "Còn nữa chính là... Nếu Ninh Ninh muốn, thì dù có mệt đến đâu anh cũng không được từ chối."
Ninh Nặc Kỳ nghe xong không kìm nén được nữa, khoái chí cười phá lên.
Cậu thật sự bị câu nói của Thẩm Việt chọc cho vô cùng vui vẻ, thích thú đến mức che miệng cười lớn.
Phải rất lâu sau cậu mới khó khăn ngưng cười, nói với đầu dây bên kia, "Em đâu phải chủ nô, ai muốn anh dù mệt cũng không từ chối chứ? Thẩm Việt, sao anh có thể đáng yêu như thế?"
Tiếng cười của Ninh Nặc Kỳ vang bên tai Thẩm Việt, rốt cuộc hắn cũng thoải mái thở dài. Tay hắn chống lên tường, tiếp đó như trút được gánh nặng mà bật cười cùng Ninh Nặc Kỳ.
Lát sau, Ninh Nặc Kỳ sắp xếp lại mớ cảm xúc, hạ giọng gọi hắn, "Thẩm Việt."
Giọng điệu của cậu dịu dàng khoan khoái, đồng thời bá đạo cứng rắn, "Tình yêu dành cho em, một giây anh cũng không được phép hời hợt."
Thẩm Việt trả lời từ tận đáy lòng, "Được, nhất định."