Nghiện

Chương 87: Duyên phận đã định (Trì Châu x Hề Vạn Thanh)



Editor: Bèo

8 rưỡi tối, trời tối đen như mực.

Nương theo ánh đèn trong vườn, bữa tối thịnh soạn được bày trên chiếc bàn trải tấm lụa xinh xắn.

Tay nghề nấu nướng của Hề Vạn Thanh xứng đáng có thể lấy được chứng chỉ chuyên nghiệp.

Trì Châu gắp một miếng sườn rang muối, híp mắt thỏa mãn, sau đó ném xương cho con chó nhỏ dưới góc bàn: "Nào lại đây... Hề chó... chị cho em ăn".

Một lúc sau cô lại ném một khúc xương cá cho nó. Trước giờ cún con chưa từng nhiệt tình với Trì Châu nhưng miếng ăn đến miệng, nó chạy đến quẫy quẫy cái đuôi trông rất vui mắt.

Trì Châu thấy Hề Vạn Thanh bê chiếc bình thủy tinh đi tới, nghịch ngợm ám chỉ: "Có giống bộ dạng anh cởϊ qυầи vẫy đuôi thường ngày không?"

Hề Vạn Thanh: "......"

Hề Vạn Thanh cạn lời, còn chính cô thì cười bò lên ghế.

"Nghịch ngợm".

Hề Vạn Thanh chỉ nhéo khuôn mặt cô, bởi mới rửa qua nước nên làn da có hơi lạnh.

Trì Châu chẳng hề e lệ cọ cọ vào lòng bàn tay anh, yêu kiều khen anh nấu ăn rất ngon.

Vừa nhìn là biết cô giả vờ ngoan ngoãn, lộ ra hư tình giả ý, vừa như thật lại vừa như không thật.

Dù vậy Hề Vạn Thanh vẫn rất hưởng thụ, rót cho cô một ly rượu gạo tự ủ: "Cách ủ có một không hai đấy, nếm từ từ thôi, tác dụng rất chậm".

Tửu lượng của Trì Châu có thể nói là ngàn ly không say, tất cả đều do hồi trẻ đi xã giao mà đào tạo ra được.

Cô uống được rượu, dĩ nhiên Hề Vạn Thanh biết.

Nếm nửa ly, Trì Châu mở miệng khen mẹ chồng: "Mẹ à mẹ à, rượu của mẹ uống ngon thật đấy".

Mẹ Hề ở bên cạnh, không biết đã lấy một chiếc quạt tinh xảo ra phe phẩy từ lúc nào: "Đây là rượu Thanh nhi tự ủ. Tết Âm lịch năm nào nó cũng ủ để dành uống. Nếu con thích thì rượu trong kho vẫn còn đấy, ngày mai mang đi".

Thực ra Trì Châu cũng không tranh uống với bà làm gì, cô kéo người đàn ông bên cạnh nói: "Người ở trong tay con, trở về sai anh ấy ủ là được rồi".

Vẻ mặt bà lão tươi cười vui vẻ, hiển nhiên là cực kỳ vừa lòng người con dâu tính cách thoải mái, hào sảng. Giống như hạt dẻ cười vậy, vừa ý hơn nhiều so với mấy cô con gái nhà giàu kia.

Cơm no rượu say, Trì Châu và mẹ Hề ngồi trong vườn cho sáu con cá Koi trong bể ăn.

Trì Châu còn chụp một tấm ảnh, đăng lên weibo thêm mấy chữ: "Sáu chú cá Koi".

Cô còn cố ý làm mờ cảnh vật xung quanh, không ngờ vẫn bị người hâm mộ phát hiện ra: "Đây là đi gặp phụ huynh đấy... tôi thấy cá Koi của ảnh đế rồi".

- [Tôi cũng nhớ ra ảnh đế cũng từng đăng hình sáu con cá Koi.]

- [Doanh tiêu hào nói hai người muốn tổ chức đám cưới, mạnh dạn đoán là thật.]

- [@Trì Châu, phiên phiến đi thôi, nhanh gả đi nào.]

- [Ha ha ha, biệt đội giục cưới đến rồi đây.]

...

Trì Châu không cẩn thận lại lên hotsearch, còn bị truy ra là đi gặp phụ huynh nhà Hề Vạn Thanh. Chuyện này cho dù cô có nhảy xuống sông cũng không giải thích rõ được.

Cô im lặng, không đi xem weibo bình luận cái gì nữa.

Hơn 10 giờ, mẹ Hề đã lớn tuổi không thể thức đêm nên về phòng nghỉ ngơi trước.

Trì Châu cho cá ăn xong cũng đi theo Hề Vạn Thanh lên phòng ngủ ở tầng ba. Cô rất tò mò với nơi anh ở khi còn nhỏ.

Đẩy cửa vào, ngọn đèn bật sáng. Căn phòng rất sạch sẽ, ngoại trừ chiếc giường và tủ đầu giường thì còn có một kệ sách có rất nhiều sách thời còn đi học của anh và một trái bóng rổ đã cũ.

Trì Châu nhìn trái nhìn phải, chạy đến cửa sổ toàn cảnh ngắm nghía, cảm giác rất mới mẻ.

Hề Vạn Thanh đi ra ngoài một lúc, trở lại mang theo một cốc trà chanh, nhẹ nhàng đặt trên tủ, giục cô đi tắm.

Trì Châu xoay người, kéo chiếc váy trên người mình nhỏ giọng thầm thì: "Em không có quần áo để thay".

Hề Vạn Thanh chỉ vào tủ quần áo: "Mặc của anh".

Sau đó anh có một cuộc điện thoại gọi tới nên đến thư phòng cách vách nghe máy.

Trì Châu biết ý không quấy rầy công việc của anh, cởi sạch quần áo trên người chạy vào phòng tắm rửa. Đồ dùng sinh hoạt đều có đủ, cô quấn một chiếc khăn tắm lớn, lê bước đến bên tủ quần áo.

Tủ quần áo của Hề Vạn Thanh được phân loại rất gọn gàng, nhìn một cái liền có thể tìm được thứ mình muốn.

Trì Châu muốn tìm một chiếc áo sơ mi rộng rãi để mặc nhưng lại bị một chiếc váy đỏ tươi hấp dẫn ánh mắt.

Cô đưa tay sờ đến chiếc váy, phát hiện vòng eo có một đường khoét rất sâu, mặc vào sẽ lộ ra một mảng lớn da thịt ở vùng eo. Nhìn thấy nó, đột nhiên Trì Châu sực nhớ ra điều gì, cố gắng lục lại ký ức đã qua từ lâu.

Cô còn nhớ lúc mình gia nhập làng giải trí, rất chăm chỉ học hỏi, tham gia rất nhiều chương trình. Cô còn tham gia một chương trình tìm kiếm tài năng. Bởi vì không có hậu thuẫn nên cô vẫn chỉ là một kẻ vô danh. Sau này tốt nghiệp rồi, cô không cam lòng làm chỉ làm ngôi sao mạng xã hội nhỏ nhoi nên bắt đầu đóng phim.

Để trà trộn vào giới này, cô dùng đủ chiêu thức nịnh nọt, đi cửa sau, rốt cuộc cũng tóm được cơ hội thử vai cho một vai nữ thứ ba trong phim tình cảm đô thị.

Ngày đó, vì để tạo ấn tượng với đạo diễn, Trì Châu đã tiết kiệm chi phí sinh hoạt để mua một chiếc váy mặc đi thử vai. Nào ngờ ra quân thất bại, cô bị người cạnh tranh cắt nát chiếc váy, từ phần lưng đến mông bị cắt lộ ra một cái lỗ rất lớn.

Trì Châu nhớ rõ lúc ấy cô đã cố dán lại chiếc váy, đứng khóc ở góc tường. Hình như khi đó có một người ra tay cứu cô, sai trợ lý đưa cô đến phòng nghỉ đổi chiếc váy khác.

Trì Châu vội đi thử vai nên cũng không có đầu óc nào hỏi thăm xem người đã cứu mình là ai.

Thế nhưng chiếc váy mà cô đã ném lại ở phòng nghỉ năm đó giờ đây lại xuất hiện trong tủ quần áo của Hề Vạn Thanh.

Trì Châu loáng thoáng đoán ra được điều gì đó, bất chợt khóe mắt ửng đỏ.

Cô bỏ lại chiếc váy vào trong tủ, lấy một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, tùy tiện mặc lên người.

----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.