Kế hoạch xây dựng trạm xe điện ngầm đến Đông Giao của cục quy hoạch thành phố hoàn toàn mắc cạn, nguyên nhân đơn giản rõ ràng: trụ cột tuyến đường cũ không thích hợp, mà xây lại một con đường khác cũng không phải là chuyện trong chốc lát. Chu Kiều cầm tờ báo không mời mà tới phòng làm việc của Tả Sâm: "Anh đã sớm biết chuyện sẽ như vậy rồi đúng không?"
"Cô cũng quá đề cao tôi rồi." Một phần tờ báo giống nhau, Tả Sâm đang gấp máy bay giấy.
"Tất cả hành động của anh làm cho tôi không thể không hoài nghi, anh hoàn toàn không muốn mảnh đất Đông Giao kia, anh chỉ muốn khiến “Vạn Tượng” rơi cái cái bẫy này thôi."
"Nói “cái bẫy” không khỏi quá lời rồi, không sai, tôi biết rõ chuyện xây đường xe điện ngầm tám chín phần mười sẽ gặp khó khăn, tôi có tay trong trong cục quy hoạch thành phố, cô cũng biết." Tả Sâm chớp chớp mắt với Chu Kiều.
"Như vậy, tôi không hiểu, vì cái gì anh còn muốn tôi lập kế hoạch xây dựng mô hình nhà cho người nghèo, tôi tốn (di^da^l^qy^do) rất nhiều tâm huyết đấy. Đông Giao không có đường sắt ngầm, anh hoàn toàn không có ý định mua mảnh đất kia, mà tôi lại phải làm việc vô nghĩa?"
"Cô nói sai một chỗ, đó là tôi có ý định mua mảnh đất kia. Chỉ là, tôi muốn mua từ trong tay “Vạn Tượng”."
"Tôi, tôi vẫn không hiểu."
"Nếu như mà tôi nói, cô là nội gián trong “Trái phải địa sản”, nếu như mà tôi nói, là cô bán cơ mật thương nghiệp của “Trái phải địa sản” cho “Vạn Tượng”, cô có hiểu không?" Tả Sâm phi máy bay giấy trong tay về phía, chọc thẳng vào ngực của cô ta, rơi xuống đất.
"Anh, anh không có chứng cứ, không nên ăn nói lung tung." Sắc mặt Chu Kiều trắng bệch.
"Không sao, tôi không cần chứng cứ, dù sao tôi cũng không có ý định truy cứu trách nhiệm của cô, “Trái phải địa sản” sẽ không có cô nữa, mà cô cũng sẽ bởi vì cung cấp tình báo không chính xác mà không lấy được một chút lợi ích nào từ chỗ “Vạn Tượng”, vậy là được rồi."
"Tả Sâm, tại sao anh lại hại tôi?"
"Hại cô? Tôi có sao? Lúc ban đầu tôi cũng rất tin Đông Giao sẽ lưu hành xe điện ngầm, cho nên cùng cô cùng nhau lên kế hoạch xây dựng mô hình nhà cho người nghèo, nhưng còn cô, cô lại liên hệ với Tô Mộc. Chu Kiều, nếu như mà tôi có thể có tay trong ở cục quy hoạch thành phố, và cô cũng có thể làm tay trong cho “Vạn Tượng”, như vậy, sao “Vạn Tượng” lại không có người của tôi được chứ? Sau đó, tôi nghe nói vì vấn đề địa chất, đơn giản thành lập một đội nhân mã khác, mở một trung tâm mua sắm lớn ở quảng trường. Cái này xưa nay chưa từng có ở thành phố B chúng ta, ở những quốc gia khác lại nhìn mãi quen mắt, mọi người cuối tuần lái xe qua mua đồ, thuận đường du sơn ngoạn thủy, hơn nữa chúng ta có ưu thế đất rộng vốn nhẹ, không sợ không kiếm được tiền." Tả Sâm nói thẳng với Chu Kiều, rất có ý tứ để cho cô ta "Chết cũng chết rõ ràng": "Hiện tại, tôi chỉ chờ “Vạn Tượng” cầu cứu, cầu xin tôi mua lại mảnh đất kia, về phần giá tiền, tự nhiên sẽ do tôi quyết định."
Chu Kiều giẫm một cước lên máy bay giấy, nghiền lại nghiền: "Không sai, anh hoàn toàn chính xác. Vào lúc này “Vạn Tượng” đã đại loạn, sau khi tiêu hết chín trăm sáu mươi triệu, bọn họ không còn tư cách thay đổi phương án. Có thể cứu đám bọn chúng, chỉ có “Trái phải địa sản” thôi."
Chu Kiều ngẩng đầu mà chạy về phía cửa, Tả Sâm lại gọi cô ta lại: "Đợi chút, tôi đã nói hết tất cả mọi chuyện cho cô rồi, giờ có thể hỏi cô một câu không? Rốt cuộc “Vạn Tượng” cho cô mức giá nào?"
"Bật lửa đồng hồ Cartier, số lượng hạn chế toàn cầu, tôi tìm thật lâu." Chu Kiều cười lạnh nói: "Xe điện ngầm không xây rồi, lần này, tôi phải tiếp tục tìm thôi." Nói xong, cô ta cũng không quay đầu lại lập tức rời khỏi phòng làm việc của Tả Sâm.
Cả sự kiện chấm dứt, rời bỏ sự nghiệp không chỉ một mình Chu Kiều, bên kia, Tô Mộc cũng rời khỏi “Vạn Tượng địa sản”, chỉ là khác với Chu Kiều ở chỗ, Tô Mộc là cam tâm tình nguyện tự nhận lỗi từ chức.
Tô Mộc hẹn Tả Sâm ra ngoài uống rượu, rượu này, như cũ có phần của Katy, chỉ có điều lần này, Katy không phải đi theo Tả Sâm, mà là cùng Tô Mộc cắt tóc ngắn tay trong tay mà đến. Tả Sâm tới trước thấy thế, không có hình tượng chút nào phun ra một hớp bia: "Katy, Katy?"
"Đừng gọi nữa," Katy được Tô Mộc đỡ ưu nhã ngồi xuống: "Là em không sai."
"Anh đùa giỡn cái gì thế?" Tả Sâm một phen níu lấy cổ áo của Tô Mộc.
Tô Mộc cũng thản nhiên, mặc cho Tả Sâm níu lấy: "Hoa chiêu của tôi là dùng để đối phó với “Vạn Tượng”, không phải là đối Katy."
"Có ý gì?" Tả Sâm khó có được nghi ngờ.
"Vốn dĩ Chu Kiều nhắc đến mô hình nhà cho người nghèo có bài có bản nên tôi rất tin tưởng không hề nghi ngờ, đáng tiếc lão Tả, anh vẽ rắn thêm chân, còn muốn để Katy giúp anh bố trí một lần nữa."
"Rốt cuộc có ý gì?" Tả Sâm buông Tô Mộc ra.
"Ha ha, anh đánh giá tôi quá thấp. Lúc ở nhà Katy thấy dự án cho nhà nghèo kia của anh, tôi lập tức biết trong đó có quỷ rồi. Thử hỏi, làm sao anh có thể bỏ quên văn kiện cơ mật như thế ở nhà Katy? Khi đó duy nhất (l%q%d) có một điều tôi không hiểu chính là, rốt cuộc là Chu Kiều cố ý lừa tôi, hay vẫn là cô ta bị anh gạt rồi."
"Anh được đấy lão Tô, thật sự có tài. Vậy tôi cũng không hiểu, nếu anh đã phát hiện ra, tại sao “Vạn Tượng” còn có thể trúng kế?"
"Đây không phải là “Vạn Tượng” trúng kế của anh, mà là tôi trúng kế của Katy," Tô Mộc chăm chú nhìn Katy, mặc dù, lúc này cô ấy đã bắt đầu không thấy cái nhìn chăm chú của anh ta: "Là tôi cam tâm tình nguyện trúng kế của Katy. Nếu là cô ấy đặt bẫy, tôi cam tâm tình nguyện nhảy xuống."
"Được rồi được rồi," Tả Sâm rót cho Tô Mộc một ly bia: "Thật buồn nôn, anh thật là điển hình của không yêu giang sơn chỉ yêu mỹ nhân. “Vạn Tượng” bị anh lừa thảm rồi."
"Cho nên, em không thể không cảm động, không thể không đầu hàng." Trong ánh mắt vốn dĩ trống rỗng của Katy lóe lên tia sáng.
***
Tả Sâm cầu hôn Đinh Lạc Lạc lần thứ hai, lại rơi vào cảnh ngộ Đinh Lạc Lạc cự tuyệt. "Bà nội em muốn chúng ta cùng nhau về gặp bà một lát." Đinh Lạc Lạc nói như vậy. Tả Sâm gần như bóp nhẫn cầu hôn này tới biến dạng: "Quá tam ba bận." Đinh Lạc Lạc bấm bấm mặt của Tả Sâm: "Yên tâm đi, lần đầu tiên là bởi vì ba anh, lần thứ hai này là bởi vì bà nội em, mọi người đều đã đủ, sẽ không có lần thứ ba nữa đâu."
Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc vừa mới bước vào sân nhà bà nội Đinh đã nhận được hoan nghênh không giống bình thường: "Đến rất đúng lúc, chúng ta đang ba khuyết một đấy." Kết quả là, Tả Sâm vừa la lên "Cháu không” vừa bị thân thể cường tráng của ba lão thái thái lôi vào trước bàn mạt chược. Sau đó, trong thời gian hơn một giờ đồng hồ, Tả Sâm không ngừng chọc vào quân sư gà mờ Đinh Lạc Lạc ngồi ở sau lưng anh: anh nên ra quân nào? Cái này có tính hòa nữa hay không? Này là cái bài gì đây, thế nào ai cũng không biết tới lượt người nào? Hòa giả? Không thể nào đâu.