Nghiêng Người Gặp Định Mệnh

Chương 27: Anh là khách qua đường



Edit: Thanh Hưng

Trong khi Tả Sâm ăn cơm với ngũ cốc hoa màu thì Đinh Lạc Lạc lại chần chừ ở trước tủ âm tường, một hột cơm cũng ăn không vô. Đinh Lạc Lạc trăm lqd mối vẫn không có cách giải, người viết ba năm bộ tiểu thuyết tình yêu như cô vì sao hôm nay lại cảm thấy tình yêu làm người ta khó hiểu. Ở dưới ngòi bút của cô, sau "Em yêu anh" phải là "Anh cũng yêu em", phải là nước mắt tràn mi đắm đuối đưa tình, hay là phải giống như chủ biên Diêu đề nghị cởi áo nới dây lưng hô mưa gọi gió. Nhưng vì cái gì một câu "Em yêu anh" của Đinh Lạc Lạc cô lại lừng lẫy như thế? Tả Sâm đi làm cho trong lúc hoảng hốt cô cho là mình đang ở thời kỳ chiến lửa phân tranh, người đàn ông vì giết địch đền nợ nước mà vội vã bỏ lại người phụ nữ.

Mà trên thực tế, Tả Sâm không phải đi giết địch, anh chỉ phải đi xây nhà mà thôi. Anh không trở lại, anh lại trắng đêm xây nhà rồi. Đinh Lạc Lạc chua xót trong lòng: nếu như biết xây nhà tốn công tốn sức như thế, cô thà cả đời ngủ ở trên đống cỏ.

Đinh Lạc Lạc xuyên qua tủ âm tường đi tới phòng của Tả Sâm. Vừa nhìn một cái cô đã thấy hai chiếc áo lót của mình bị tiện tay đặt ở một bên đầu giường. Cô nhào tới, vật về chủ cũ. Mở tủ treo quần áo của Tả Sâm ra, trong đó chỉ treo vài món quần áo và vài đôi giày. Trong phòng không có cốc uống nước, chỉ thấy trên bàn ăn xếp một hàng chai đựng nước suối. Tim Đinh Lạc Lạc đập nhanh: nơi này cũng không phải nhà của Tả Sâm, nơi này chỉ là một gian phòng của Tả Sâm mà thôi. Tả Sâm giống như một khách qua đường, khách qua đường của "Thiên Viên", khách qua lqd.th.anhh.ưng đường của Đinh Lạc Lạc cô. Đinh Lạc Lạc ôm áo lót hoảng hốt chạy về gian phòng của mình, trên trán đổ đầy mồ hôi hột.

***

Nguyên Vi cũng giống như Đinh Lạc Lạc, cả đêm hoảng sợ. Cô dính mặt vào trên cửa kính nhà mình, trơ mắt nhìn Trịnh Âu Dương và cô gái kỳ quái kia vai kề vai rời đi, hai mái đầu y hệt kẹo đường chợt cao chợt thấp, càng lúc càng xa. Mà đã qua tám giờ, bệ cửa sổ và cửa thủy tinh nhà Nguyên Vi đã bị cô cọ đi cọ lại đến bóng loáng rồi nhưng Trịnh Âu Dương vẫn chưa về.

***

Tả Sâm tỉnh dậy, tác dụng của rượu cồn vẫn còn, hành hạ đầu của anh. Anh lại nhìn cánh tay nặng trĩu một cái, phát hiện người đang gối lên phía trên là Tiểu Mễ. Tiểu Mễ cũng tỉnh lại, quay đầu về phía Tả Sâm dâng môi của mình lên. Tả Sâm dùng hết sức lực đẩy cái đầu đang từ từ phóng đại trước mặt anh ra. Chỉ nghe “A” một tiếng quỷ kêu, thân thể Tiểu Mễ bị đẩy về phía sau.

Trong phút chốc Tả Sâm rời khỏi nhà Tiểu Mễ. Anh mặc quần và đi giày, cầm áo sơ mi và tất ở trong tay. Anh nghĩ thầm: thật là gặp quỷ, ngày nào cũng sáng sớm đã kinh sợ. Ở Đinh Lạc Lạc bên kia đã thế, ở Tiểu Mễ bên này cũng thế. Đinh Lạc Lạc? Bây giờ cô đang làm gì? Có phải lại đang quên mình gõ bàn phím hay không? Cô là kiểu người không ra khỏi nhà, không gõ bàn phím còn có thể làm gì? Tả Sâm vừa cài nút áo sơ mi vừa suy nghĩ về Đinh Lạc Lạc. Cho đến lúc đến công ty, thư ký Sally mới quanh co lòng vòng nói cho anh biết: "Áo sơ mi hôm nay của ngài, là theo phong cách không đối xứng sao?" Tả Sâm tức giận, vội trốn vào phòng làm việc đổi thành đối xứng.

Tả Sâm gọi điện thoại cho cục quy hoạch xây dựng thành phố. Vốn dĩ kế hoạch là đầu năm sau xây dựng trạm xe điện ngầm ở Đông Giao, đã là trạng thái ván đã đóng thuyền, bây giờ lại lập lờ nước đôi. Kế hoạch mua l eq uyd on đất ở Đông Giao vô cùng cấp bách, "Vạn Tượng địa sản" lại thả tiếng gió, nói sẽ chuyển sang bên cạnh mua. Chu Kiều tựa vào trên bàn xử lý công việc của Tả Sâm: "Cậu thấy thế nào?" Tả Sâm ngậm bút máy: "Mua, giữ nguyên kế hoạch mua." Chu Kiều phản đối: "Nguy hiểm quá lớn." Tả Sâm lại nói: "Ra ngoài đi." Chu Kiều quay người đi ra ngoài. Cô ta nhận tiền của người, thay người dốc sức, cũng biết đâu là điểm dừng.

***

Nguyên Vi gọi điện thoại cho Giang Tiêu. Cô không bắt được Trịnh Âu Dương chỉ đành phải lùi lại chuyển sang bắt bớ Giang Tiêu. Cô thử dò xét Giang Tiêu: "Bà chủ nhà, làm gì đó?" Giang Tiêu than thở: "Ai, một người bà chủ gia đình như tớ còn có thể làm gì? Giặt quần áo nấu cơm lau dọn nhà cửa chứ sao." Nguyên Vi bất bình thay Viên Kiệt: "Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, cậu không có lập trường oán trách." Giang Tiêu ngẩn ra, một lát sau mới nói: "Ai nha, tớ chỉ thuận miệng nói, cậu cần gì nghiêm túc thế?" Nguyên Vi than thở: mình cũng không có lập trường dạy dỗ chính nghĩa, trong thành phố này không biết có bao nhiêu đôi nam nữ bởi vì bị tiểu thuyết của cô xúi giục mà biến thành cẩu nam nữ đấy.

***

Sau khi Giang Tiêu cúp điện thoại của Nguyên Vi lại nhận được điện thoại của Đinh Lạc Lạc. Đinh Lạc Lạc hẹn cô ấy gặp mặt, cô ấy nói: "Cũng gọi cả Nguyên Vi nữa." Giang Tiêu cảm thấy lời nói mới vừa rồi của Nguyên Vi chứa đầy hàm ý. Chỉ là Đinh Lạc Lạc ngăn lại: "Đừng, tớ chỉ muốn gặp một mình cậu."

Gặp mặt, Đinh Lạc Lạc lấy chuyện của cô và Tả Sâm cải biên thành tiểu thuyết nam nữ, hỏi Giang Tiêu: "Này hợp lý không?" Con ngươi Giang Tiêu vòng tới vòng lui suy tư: "Hợp lý. Một nam một nữ xảy ra quan hệ, nữ đối với nam không thể tự kiềm chế, nam lại nhượng bộ lui binh. Cái này quá thường gặp mà." Đinh Lạc Lạc ngập ngừng: "Tại, tại sao?" Giang Tiêu một câu nói toạc ra: "Trách nhiệm đấy, đàn ông không thích phụ trách đâu." Đinh Lạc Lạc như gặp phải sấm sét giữa trời quang, Giang Tiêu nhìn ra đầu mối: "Lạc Lạc, cậu, cậu sẽ không phải là nói chính mình chứ?" Đinh Lạc Lạc chống cự, chê cười nói: "Làm sao có thể? Đây thật là tiểu thuyết mới của tớ."

***

Trịnh Âu Dương trở lại, anh rốt cuộc, sau khi ra ngoài hai mươi tư tiếng, trở lại.

Nguyên Vi nhảy lên cửa sổ thủy tinh bóng loáng, lao ra khỏi nhà, nhảy tót tới trước mặt Trịnh Âu Dương: "Anh đi đâu vậy?" Trịnh Âu Dương sắc mặt âm trầm: "Có liên quan tới cô sao?" Nguyên Vi xoa xoa thắt lưng: "Có chứ, chúng ta là hàng xóm tốt, bạn bè tốt." Trịnh Âu Dương móc thuốc lá từ trong túi quần ra, đốt một điếu: "Tôi cảm thấy cô rất phiền." Trong tiếng ho khan của Nguyên Vi, Trịnh Âu Dương đi tới cửa nhà. Nguyên Vi tức giận, bước một bước dài nhảy lên trên lưng của Trịnh Âu Dương: "Em đợi anh cả đêm thế mà anh dám nói em rất phiền?"

Trịnh Âu Dương ném thuốc lá xuống, mở cửa nhà ra, mới đặt Nguyên Vi y hệt con khỉ từ trên lưng xuống. Chỉ là, một tay anh nắm thắt lqd.th.anhh.ưng lưng của cô, một tay kia túm chân của cô, bế cô lên. Nguyên Vi kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở lớn thành hình tròn, cánh tay không tự chủ ôm cổ của Trịnh Âu Dương. Trịnh Âu Dương nói: "Chờ tôi? Cô biết kết quả chờ tôi sao?" Nguyên Vi một lòng muốn trốn, gần như từ lúc nói ra miệng đã muốn chạy trốn. Chỉ là, Trịnh Âu Dương giúp cô ngăn lại, bởi vì, anh cúi thấp đầu xuống, dùng miệng mình ngăn lại miệng của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.