Tô Mộc của "Vạn Tượng địa sản" lại hẹn Tả Sâm uống rượu, Tả Sâm đồng ý, cũng gọi Katy một tiếng.
Katy là nhà thiết kế thời trang dành cho nam, từ không có tiếng tăm gì đến bộc lộ tài năng chỉ mất thời gian ba năm ngắn ngủn. Một năm trước, khi lần đầu tiên cô ấy cử hành buổi trình diễn die,nda;nl/equ<yd!on thời trang của mình thì trùng hợp Tả Sâm và Tô Mộc đều xuất hiện. Mà ngày ấy, cũng chính là ngày mà Tả Sâm và Tô Mộc gặp gỡ nhau. Trước khi màn che trong buổi trình diễn rũ xuống thì Katy chính thức đi lên đài, gương mặt thật của nhà thiết kế vừa lộ thì Tả Tô hai người đều bị cô ấy hấp dẫn. Bọn họ gần như cùng một lúc đưa lên danh thiếp của mình, vẻ mặt Tô Mộc xấu hổ móc ra thêm một tấm danh thiếp nữa đưa cho Tả Sâm, Tả Sâm bất đắc dĩ lại đưa lại cho Tô Mộc. Katy mở miệng: "Không ngờ hai người lại còn cùng nghề."
Mặc dù nghề nghiệp giống nhau nhưng người lại khác. Katy lên xe Tả Sâm, thành người phụ nữ của Tả Sâm. Tô Mộc đáng thương, hai năm qua thường thường bóp cổ tay than thở.
Tả Sâm đưa cho Katy phòng ở Đông Thành của mình, mặc dù Katy không hay ở, nhưng lúc nào Tả Sâm cần cô ấy thì cô ấy nhất định ở trong phòng đó chờ đợi. Hôm nay, mới vừa rồi cô ấy mặc một thân váy ren màu đen quyến rũ chờ trong phòng, chỉ là Tả Sâm tới lại nói thẳng: "Đi thôi, Tô Mộc hẹn chúng ta uống rượu."
Trong quán bar cực kỳ mờ ám. Tả Sâm cầm tay Katy dẫn cô ấy đi tới trước mặt Tô Mộc đã uống trước hai chén. Tô Mộc nâng tay Katy lên khẽ hôn: "Đã lâu không gặp." Katy tự nhiên thoải mái, thướt tha ngồi xuống: "Nếu như mọi người suốt ngày bận về việc.. Gặp mặt, xã hội sợ là không phát triển được." Đôi mắt Tô Mộc dính lên trên mặt Katy: "Nếu như tôi lại không gặp được cô, tôi sợ là mình sẽ không sống được mất." Đối với việc này Tả Sâm mắt điếc tai ngơ, đưa ly rượu đã rót đầy vào trong tay Katy, sau đó tự mình cắm đầu cắm cổ uống. Tô Mộc để che chở của Tả Sâm dành cho Katy ở trong mắt, không khỏi không nói lên lời.
Tô Mộc nhìn chằm chằm Katy lại nói với Tả Sâm: "Thật không buông tha mảnh đất Đông Giao kia?" Tả Sâm nhắm hai mắt lại: "Không nói công sự." Tô Mộc mất hứng: công sự không nói, chuyện riêng lại càng không nói được, chẳng lẽ nói "Uống rượu đi" thì thật sự chỉ là uống rượu? Katy nâng chén kính Tô Mộc: "Nếu như anh lại nhắc công sự, tôi lập tức đi." Tô Mộc cười làm lành: "Đừng đừng đừng, tôi không nhắc tới nữa là được."
Lương Hữu Tề vì nghênh chiến với cuộc so tài trang hoàng mới mà lao vào trong phòng làm việc tu luyện một ngày một đêm. Giang Tiêu không có việc gì bèn gọi điện thoại cho Đinh Lạc Lạc: "Thân ái, ra ngoài chơi với tớ đi." Bên kia, Đinh Lạc Lạc mấy ngày cơm nước không vào, dung nhan tiều tụy. Cô một lòng bổ nhào vào tiểu thuyết, tiến triển cũng rất khả quan. Trong tiểu thuyết nữ chính bị nam chính để sang một bên chưa gượng dậy nổi nên tự giận mình, đang có ý đồ cầm đao tiến vào bên trong nhà nam chính, đánh nhau sống chết. Lúc Đinh Lạc Lạc nhận được điện thoại của Giang Tiêu thì đang vì tác phẩm của mình mà cảm thấy kinh sợ. Cô lập tức nói: "Được, được, tớ đi cùng cậu."
Đinh Lạc Lạc đứng trước gương, cảm thấy: nếu cô còn không tỉnh lại, sợ là ngay cả hơi sức cầm đao cũng không có nữa.
Giang Tiêu hô to với Đinh Lạc Lạc: "Ai nha, cậu bị ốm hả? Sao lại tiều tụy như thế?" Đinh Lạc Lạc cười một tiếng: "Không có, đuổi bản thảo chạy vài đêm." Giang Tiêu lập tức hoan hô: "Chuyện này đối với tác giả như cậu mà nói là chuyện cực tốt."
"Sao cậu rảnh rỗi thế này? Viên Kiệt đâu?" Đinh Lạc Lạc hỏi.
Giang Tiêu đáp rằng: "Anh ấy à, như cũ, luôn luôn đi công tác. Hiện tại đại khái là ở phía Tây Nam của chúng ta đi." Mà nếu như không phải Viên Kiệt liên tiếp đi công tác, sợ là cô ấy cũng sẽ không kết giao với Lương Hữu Tề. Giang Tiêu tâm lqđ.tha.nhh.ưng sự nặng nề: thật không hiểu được, biết Lương Hữu Tề là phúc hay là họa.
Giang Tiêu lôi kéo Đinh Lạc Lạc đi quán bar. Cô ấy nói: "Rượu là một loại kỳ tích, lúc không sung sướng có thể cho cậu vui vẻ, lúc vui vẻ có thể cho cậu càng khoái hoạt hơn." Đinh Lạc Lạc gật đầu đồng ý, cô bây giờ, cần nhất chính là kỳ tích.
Mà thường thường, kỳ tích cũng có nghĩa là "ngẫu nhiên". Đinh Lạc Lạc vừa bước vào quán bar đã ngẫu nhiên nhìn thấy Tả Sâm. Mặc dù anh không nói một lời nhưng hai mắt lại sáng như đuốc. Mà Đinh Lạc Lạc cũng nhìn thấy, cô gái bên người anh.
Giang Tiêu quay đầu lại hỏi Đinh Lạc Lạc: "Sao thế? Sao không đi?" Đinh Lạc Lạc lại không nghe thấy, cô chỉ nghe thấy tim mình đập như trống trận. Giang Tiêu một phen kéo Đinh Lạc Lạc: "Ai nha, đi thôi. Đừng mè nheo." Đinh Lạc Lạc nắm chặt quyền, móng tay gần như đâm vào trong thịt.