Đang lúc Đinh Lạc Lạc và Giang Tiêu giống như hai đóa hoa héo tàn, thì Tả Sâm mang theo Lương Hữu Tề xuất hiện nở rộ trước cửa. Nguyên văn lời của Tả Sâm nói với Lương Hữu Tề là: "Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm? Hữu Tề, hôm nay anh trai đây sẽ dẫn cậu đi ra ngoài cho biết." Tả Sâm còn nói: "Cậu cứ tiếp tục không ăn không uống như vậy nữa, cơ thể sẽ từ cây gậy trúc biến thành kim thêu hoa mất."
Tả Sâm lôi Lương Hữu Tề đi tham gia hội diễn ở trường học của Trần Môi. Theo ý anh, so sánh với bà chủ gia đình Giang Tiêu kia, con gái khoa văn nghệ trăm phần trăm thích hợp xông pha trên đỉnh (tha.lqd.nhh.ưng) cao với thiết kế sư Lương Hữu Tề hơn. Lương Hữu Tề sầm mặt, cùng Trần Môi như ánh mặt trời rực rỡ tạo thành quang cảnh "Phía đông mặt trời mọc, phía tây trời đổ mưa". Trần Môi là vạn vạn không ngờ, Tả Sâm lại sẽ khoác tay cô ta ở trường hợp công khai này, đây đủ để cho cô ta vênh váo tự đắc ở trong trường. Trong trường cũng không thiếu các nam sinh tuấn tú, cũng không thiếu người tiêu tiền như nước, nhưng "Hai hợp một" giống như Tả Sâm này thì thật sự hiếm thấy. Vô cùng đắc ý, từ bé đến nay đây là lần đầu tiên Trần Môi nhanh mồm nhanh miệng, cô ta đắm đuối đưa tình nhìn Tả Sâm: "Anh có thể tới, thật tốt." Tả Sâm rùng mình một cái: bỏ Đinh Lạc Lạc xuống, lại tới cùng Trần dâu tây chơi trò thâm tình ư? Vậy còn không bằng mình cùng chơi với Đinh Lạc Lạc đâu. Hôm nay anh tham dự, thuần túy là vì giúp đỡ Lương Hữu Tề thôi.
Cũng may, Trần Môi nhanh chóng mở trừng hai mắt, khéo léo nói: "Tới, bên này."
Sau khi Tả Sâm và Lương Hữu Tề đều ngồi xuống, Trần Môi phải đi ra phía sau đài thay quần áo trang điểm rồi. Cô ta là sinh viên cấp thấp, hôm nay chỉ là một người múa trong tập thể mà thôi. Tả Sâm ôm bả vai Lương Hữu Tề: "Mở to con mắt của cậu lên, mỹ nữ như mây." Lương Hữu Tề chán đến chết, phối hợp móc móng tay: "Tôi cũng không nông cạn như anh." Tả Sâm nhịn cơn tức này, chỉ chỉ trên đài: "Mau nhìn mau nhìn, cô nàng múa ba-lê kia rất có khí chất, vừa vặn xứng với cậu." Lương Hữu Tề thoáng nhìn theo ngón tay Tả Sâm: "Còn không bằng dâu tây kia đâu."
"Trần Môi? Cậu nhìn trúng cô ấy rồi hả? Sớm nói chứ, cậu lấy đi là được." Tả Sâm nhún vai một cái, như trút được gánh nặng, xem ra thằng nhóc Lương Hữu Tề này còn chưa tới mức độ không có thuốc chữa.
"Lấy đi? Anh không đau lòng à?" Lương Hữu Tề trượt người xuống, mềm nhũn dựa vào chỗ ngồi.
"Anh em như tay chân, phụ nữ là vật ngoài thân." Tả Sâm ngược lại hưng trí bừng bừng nhìn chằm chằm cô gái múa ba-lê trên đài.
"Thật sao? Vậy tôi có hứng thú với Xác Ướp tiểu thư Đinh Lạc Lạc." Lương Hữu Tề lại móc móng tay.
Lần này, Tả Sâm lại không nhìn thấy cô gái múa ba-lê kia nữa: "Cái gì? Con mẹ nó cậu chán sống phải hay không? Tôi cho cậu biết nha, đừng đi chọc cô ấy."
Âm thanh Tả Sâm dẫn đến ánh mắt của mọi người xung quanh, Lương Hữu Tề hừ hừ hai tiếng cười gượng: "Đau lòng? Cô ấy không phải vật ngoài thân à?"
Tả Sâm phẩy tay áo bỏ đi, Lương Hữu Tề đại hoạch toàn thắng: chỉ cho phép anh đối với Xác Ướp tiểu thư nóng ruột nóng gan, không cho tôi đối với Giang Tiêu tê tâm liệt phế? Buồn cười? Về phần Trần Môi, trước lúc lên đài cô ta ở sau màn sân khấu gần như trừng đến mức con ngươi đều sắp rơi ra ngoài nhưng vẫn không tìm được Tả Sâm. Anh đi rồi? Không nói một tiếng đã đi? Còn chưa xem cô ta diễn xuất đã đi? Anh đây là đang đối với cô ta như gần như xa sao?
***
Kết cục ăn cơm dã ngoại của Nguyên Vi là khóc lóc chạy trở lại. Cô vừa khóc vừa kêu la với Đinh Lạc Lạc và Giang Tiêu: "Con bà nó, tớ sẽ không để ý tới họ Trịnh kia nữa." Đinh Lạc Lạc và Giang Tiêu hai mặt nhìn nhau, Nguyên Vi tiếp tục la lối om sòm: "Anh ta, anh ta không đặt tớ ở trong mắt."
"Thế nào? Anh ta không ăn cơm dã ngoại với cậu sao?" Giang Tiêu đưa khăn giấy lên, cho Nguyên Vi lau nước mắt nước mũi một chút.
"Đi." Nguyên Vi lau đến chóp mũi ửng hồng: "Tớ vốn chính là nghĩ muốn ôm thiên nhiên rộng lớn một cái, hít thở không khí mới mẻ một chút, nằm ở trên sân cỏ ăn uống tâm sự chút gì, nhưng họ Trịnh kia (di,end.anl;lqu.ydo,n) thì tốt rồi, đến dưới chân núi, nhất định muốn leo núi. Các cậu cũng biết, tính khí tớ luôn luôn tốt, rất dễ dàng tha thứ, cho nên tớ gắng gượng bò theo anh ta. Nhưng anh ta, anh ta thực sự quá phận. Các cậu không biết, anh ta bước đi như bay, đáng thương tớ đây người nhỏ sức yếu, sắp đứt hơi cũng không theo kịp. Cứ như vậy, hai chúng tớ thất lạc. Trên núi lại không có tín hiệu, muốn gọi điện thoại di động cũng không gọi được, tớ, tớ không thể làm gì khác hơn là tự mình trở lại."