Lương Hữu Tề đưa thực đơn cho Đinh Lạc Lạc: "Chọn đi, cái gì đắt một chút cũng được, tôi mời." Đinh Lạc Lạc lật qua lật lại thực đơn: "Tôi muốn một phần cơm chiên thập cẩm, chúng ta AA."
Lương Hữu Tề phân phó nhân viên tạp vụ: "Hai phần cơm chiên thập cẩm. Còn nữa, cô nghe thấy không? Em tha;lqd,nhh.ưng gái tôi khách khí với tôi, muốn AA." Con ngươi Lương Hữu Tề xoay chuyển: "Chỉ là cô chờ xem, đợi lát nữa, cô ấy sẽ nhào vào trong lòng tôi kêu to “Anh trai anh thật tốt” thôi."
Nhân viên tạp vụ lấy không nói gì làm trả lời, khóe miệng rụt rụt, lui xuống.
Đinh Lạc Lạc chống cùi chỏ lên trên bàn, đôi tay đỡ hai má: "Xin hỏi Lương đại ca, anh tốt ở chỗ nào?"
Lương Hữu Tề học Đinh Lạc Lạc, cũng dùng cánh tay đỡ mặt: "Để cho tôi tới đoán một cái, tại sao cô gầy. Ừ, bởi vì cô yêu Tả Sâm, rồi lại không chiếm được tình yêu của anh ta, phải hay không?"
Đinh Lạc Lạc sầm mặt: "Đúng thì thế nào?"
"Hôm nay, hãy để tôi chứng minh cho cô thấy, Tả Sâm cũng yêu cô. Đồng thời, tôi cũng muốn cho Tả Sâm biết được sự thật này." Lương Hữu Tề vung cánh tay hô to, tính sẵn trong lòng.
Đinh Lạc Lạc cụp mí mắt: "Lương đại ca, cho nên hôm nay anh chọn trúng nhà ăn ngay dưới lầu của “Trái phải địa sản” này là bởi vì đợi lát nữa Tả Sâm sẽ đến nhà ăn này ăn trưa sao? Mà anh, là muốn để cho anh ấy mắt thấy tôi với anh ngồi cùng bàn, vừa nói vừa cười, từ đó làm cho anh ấy ghen sao?"
Lương Hữu Tề cùng một dạng với vị nhân viên tạp vụ vừa rồi kia, khóe miệng rụt rụt: "Cô, cô làm sao biết?"
Đinh Lạc Lạc kéo khoá xắc tay mang theo bên người, đứng thẳng người nói: "Bởi vì cái trò đùa giỡn này của anh quá tục, sớm đã có người giúp tôi chơi qua."
Lương Hữu Tề ngẩng đầu nhìn Đinh Lạc Lạc: "Vậy, kia kết quả như thế nào?"
"Kết quả chính là anh ấy quả thật ghen." Đinh Lạc Lạc từ trong xắc tay nhỏ móc ra 28 đồng tiền: "Lương đại ca, tôi biết rõ, Tả Sâm anh ấy yêu tôi, ít nhất, trước mắt là anh ấy yêu tôi. Nhưng kia thì như thế nào? Yêu, cũng không đại biểu thích hợp. Đây là tiền phần cơm chiên kia, tôi không ăn, đi trước."
Đinh Lạc Lạc quay mặt đi, Lương Hữu Tề lúng túng đến răng run cầm cập: mình khổ cực suy nghĩ nghĩ ra được diệu kế, định dùng làm kế hoạch để thu mua Đinh Lạc Lạc, xui khiến cô thay cậu ta nói ngon nói ngọt ở trước mặt Giang Tiêu nhiều hơn, kết quả, náo loạn nửa ngày, diệu kế này hẳn là trò đùa cũ rồi.
"Lương đại ca, lời của tôi nói tương tự cũng thích hợp với anh, coi như anh yêu Giang Tiêu, nhưng anh lại không thích hợp với cậu ấy." Không biết bao lâu, mặt của Đinh Lạc Lạc lại phóng đại trước mắt Lương Hữu Tề, kèm theo một câu khó nghe như vậy.
Đinh Lạc Lạc chân trước vừa đi, Tả Sâm chân sau đã đến. Anh liếc một cái đã thấy Lương Hữu Tề: "Ơ, trùng hợp thế?" Lương Hữu Tề hồi phục tinh thần: "A, a, thật là trùng hợp." Trong lúc nói chuyện, nhân viên tạp vụ đã cầm hai phần cơm chiên tới: "Mời từ từ dùng."
Tả Sâm hết nhìn đông lại nhìn tây: "Cậu cùng bạn tới à? Vị kia đâu?"
Lương Hữu Tề nắm lấy tiền mặt Đinh Lạc Lạc để lại, giấu kỹ: "Không có, chỉ có mình tôi."
"Một mình cậu, ăn hai phần cơm?" Tả Sâm híp mắt: "Chỉ bằng cái người thân thể nhỏ bé này?"
"Tôi đói, không được ah...?"
"Được, hơn nữa cậu ăn không hết còn có thể mang đi." Tả Sâm đi, ở một bàn khác, thư ký Sally đang đợi anh. Lúc sáng, Lương Hữu Tề dùng hai thẻ VIP Ôn Tuyền thu mua Sally, nói thời gian ăn trưa dẫn Tả Sâm tới phòng ăn này. Sally đắm chìm bên trong sự chờ đợi cuộc hành trình với Ôn Tuyền, đầu óc không hề thông minh nữa, vì vậy qua loa dùng câu "có chuyện vui" không die.nda,nl;equ,ydo.n có sáng ý mà lừa Tả Sâm. Lúc này, mắt thấy Tả Sâm hăng hái dồi dào đi tới phía mình, Sally không thể làm gì khác hơn là liều mạng cho Lương Hữu Tề một ánh mắt. Đáng tiếc, chỉ thấy Lương Hữu Tề một người hai cây cái muỗng, hai phần cơm chiên, trong đầu buồn bực làm nhiều việc cùng lúc.
Đinh Lạc Lạc đói bụng đến, đói bụng rời đi, mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, cho đến khi nghe thấy một tiếng thắng xe bén nhọn. Đinh Lạc Lạc nhìn xung quanh, đèn giao thông trước mặt rõ ràng là màu đỏ, mà hai chân của mình cũng đã đứng ở trên vạch kẻ đường, chỉ là, cặp chân vừa mới thắng xe kia cũng không phải bởi vì cô mà đạp, bên trái cô có một người phụ nữ ngã xuống.