Trần Môi có thể biết Tả Sâm là bởi vì mười tháng trước, xe Tả Sâm đụng phải cô ta, lần đó, trăm phần trăm là việc ngoài ý muốn. Mà lần này, Trần Môi đụng phải xe Tả Ấp lại không phải 100% ngoài ý muốn.
"Tiểu thư, tiểu thư." Tài xế của Tả Ấp vây quanh Trần Môi đông xem một chút tây nhìn một chút, đã đưa tay ra vài lần nhưng chỉ đưa tới một nửa lại rụt trở về. Lái xe đến mức mái tóc có sợi bạc trắng rồi nhưng đụng vào người vẫn là lần đầu gặp phải. Coi như lỗi sai là tại vị tiểu thư này vượt đèn đỏ, nhưng nếu làm ra mạng người, trọn đời mình cũng sẽ không được an bình.
"Gọi xe cứu thương." Tả Ấp cũng xuống xe, mắt nhìn người phụ nữ trước mặt này ngã xuống ở trên đường cái lại ưu nhã như ngã ở trên sân khấu.
Trần Môi chậm rãi mở mắt ra: "Tôi, tôi." Tả Ấp cong người xuống, cùng Trần Môi mắt to trừng mắt nhỏ: "Cô làm sao vậy?" Trần Môi hơi thở mong manh: "Tôi, tôi không có việc gì." Tả Ấp không nói hai lời, hai cánh tay duỗi một cái, nhấc Trần Môi rời khỏi mặt đất, ôm (die.nda;nl.equ:ydo,n) lên xe: "Tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra."
Xe gào thét rời đi, Đinh Lạc Lạc vẫn đứng tại chỗ. Người đàn ông kia, thật là quen mặt, giống như đã gặp qua ở nơi nào.
***
Chiều nay, Tả Sâm cũng không phải thành tâm muốn gọi điện thoại cho Đinh Lạc Lạc, ít nhất, anh cho là anh không muốn. Chỉ là, đầu tiên anh tìm Chu Kiều, đáng tiếc Chu Kiều đang vì phương án cạnh tranh mảnh đất Đông Giao mà làm việc suốt đêm, sau đó anh lại tìm Katy, đáng tiếc Katy đã ra nước ngoài, cuối cùng, anh còn gọi điện thoại cho Trần Môi, kết quả điện thoại của Trần Môi lại lần đầu tiên không người nào trả lời. Tả Sâm vỗ tay phát ra tiếng, tự nhủ: "Tiểu nói lắp, anh đây vì không còn cách nào khác mới tìm em nha."
"Này, xin chào." Đinh Lạc Lạc một mực cung kính.
"A, Lạc Lạc, là anh." Tả Sâm còn tưởng rằng, Đinh Lạc Lạc sẽ muốn nghênh còn cự từ chối nghe điện thoại, hoặc là coi như nhận cũng là bộ dạng vội vàng hấp tấp, kích kích động động. Nhưng trên thực tế, giọng điệu của Đinh Lạc Lạc người ta quy củ giống như nhân viên trực điện thoại.
"Tôi biết rõ, Tả Sâm, thầy Tả." Đinh Lạc Lạc suy nghĩ một thời gian, rốt cuộc cũng nghĩ rõ ràng, coi như tình yêu của cô và Tả Sâm nở hoa nhưng không kết quả, coi như lúc này lòng cô đau đao cắt, hình như Tả Sâm người ta hoàn toàn không có nửa điểm có lỗi với cô, chẳng những không có lỗi, anh còn là ân sư của cô, là người bạn tốt.
"Lời này của em có ý gì?" Tả Sâm bắt đầu đi lòng vòng trong phòng làm việc, vừa xoay vòng vừa ồn áo: "Em là đang vạch rõ giới hạn với anh sao?"
"Ừ, là nên nói rõ ràng rồi." Đinh Lạc Lạc mở cửa tủ âm tường ra, nhìn đoạn tường này: "Thầy Tả, cám ơn những gì trước đây anh dạy tôi. Ngày mai, tôi muốn tìm người tới sửa tủ âm tường."
"Em dám." Tả Sâm như gió lốc lao khỏi phòng làm việc: "Em, em đây là đang nói chia tay với anh sao?"
Trong hành lang "Trái phải địa sản" hoàn toàn yên tĩnh, chỉ là, yên tĩnh cũng không đại biểu là không có ai. Không tới mười hai giờ, trang đầu tin tức của tòa cao ốc này đưa tin là: Hả lòng hả dạ —— Tả Sâm cũng có ngày bị phụ nữ vứt bỏ.
"Chúng ta, chúng ta không thích hợp." Đinh Lạc Lạc chảy xuống hai hàng nước mắt, đáng tiếc Tả Sâm không thấy được, cũng không nghe thấy.
"Ha, tiểu nói lắp." Tả Sâm chạy xe: "Em hãy nghe cho kỹ, anh không chấp nhận chia tay, không chấp nhận." Nói xong, Tả Sâm cúp điện thoại, xe bay về phía "Thiên Viên". Thật là mới mẻ, chuyện gì đến chỗ Đinh Lạc Lạc cô, đều thành không hợp tình hợp lý. Bỏ qua một bên khó quên da thịt thân thiết này không nói, Tả Sâm anh lần đầu tiên chấp nhận cam kết một lòng một dạ với phụ nữ, lần đầu tiên đi theo phụ nữ về nhà gặp cha mẹ, đối tượng đều là Đinh Lạc Lạc cô, tuy nói, cam kết này không thể thực hiện, cha mẹ kia cũng không gặp được, chỉ là chuyện này với Tả Sâm anh mà nói, đã là hy sinh lớn lao rồi. Nhưng cuối cùng, Đinh Lạc Lạc cô lại vẫn nhớ cho anh thêm một màu sắc mới nữa: lần đầu tiên bị phụ nữ bỏ rơi? Vọng tưởng, đừng mơ tưởng.
***
Mà đang lúc Tả Sâm và Đinh Lạc Lạc chưa nói rõ ràng thì ngược lại Tả Ấp đã biết rõ thân phận của Trần Môi. Khi Trần Môi kết thúc một loạt kiểm tra dư thừa ở bệnh viện, sau khi xác định trừ cùi chỏ bị bầm tím ra thì không còn gì đáng ngại, sau khi hai tay Tả Ấp dâng lên danh thiếp, Trần Môi chớp chớp cặp mắt u mê: "Ngài, ngài là Tả Sâm? Ba ba?" Hai chữ "Ba ba" này của Trần Môi cố ý là dừng một chút mới nói ra miệng, giống như là đắm đuối đưa tình kêu một tiếng ba. Đối với Tả Ấp mà nói, hai chữ "Ba ba" này giống như một chậu nước tha;nhh;lqd;ưng lạnh, tưới tắt một ngọn lửa nhỏ rục rịch chộn rộn trong nội tâm ông. Sắp tới, ông muốn biến sự cố nhỏ này thành một cuộc kỳ ngộ xa hoa, nhưng kết quả, tiểu mỹ nhân một thân hơi thở nghệ thuật trước mặt này hẳn là "bạn" của con trai rồi. Cũng được, cũng được, ít nhất, ông có thể đối với khuôn mặt xinh đẹp này phác hoạ ra tướng mạo anh tuấn của cháu trai tương lai rồi.