Nguyên Vi bọc tác phẩm mới của Đinh Lạc Lạc lại sau đó trở về chỗ ở cũ của mình thăm Đinh Lạc Lạc: "Cậu đỏ rồi." Đinh Lạc Lạc sưng hai con mắt: "Cái gì?" Nguyên Vi nhảy lên giường: "Theo tớ suy đoán, tiểu thuyết của cậu sẽ đắt. Chỉ là, tại sao con mắt của cậu lại hồng thế?"
Đinh Lạc Lạc bước lạo xạo chạy vào phòng bếp, pha trà cho nguyên Vi, lại một đường chạy ra: "Nhìn máy vi than;lqd,nhh:ưng tính lâu."
Nguyên Vi nằm úp sấp ở trên giường uống trà: "Lừa gạt ai đó? Cái người này rõ ràng chính là khóc."
Đinh Lạc Lạc trở lại trước máy vi tính, đưa lưng về phía Nguyên Vi: "Chúng ta, có thể đổi lại nhà không?"
"Đổi lại?" Nguyên Vi ực một ngụm trà xuống bụng: "Không được, kiên quyết không được."
"Nguyên Vi, cậu chuyển về ở, cũng không ảnh hưởng tới chuyện yêu đương của cậu và Trịnh Âu Dương đâu."
"Đinh Lạc Đà, vậy cậu tiếp tục ở lại nơi này, cũng không nhất thiết cần phải yêu đương với Tả Sâm đâu." Nguyên Vi miệng lưỡi sắc bén, chưa bao giờ bại bởi Đinh Lạc Lạc: "Thế nào? Nhiều ngày như vậy, anh ta còn chưa xuất hiện? Cậu chính là vì vậy mà khóc?"
"Mặt anh ấy đã sớm lộ, ngay từ ngày cuối cùng tớ và Trịnh Âu Dương diễn trò, hơn nữa, anh ấy thật sự ghen tỵ." Đinh Lạc Lạc xoay mặt lại đối diện với Nguyên Vi: "Anh ấy yêu tớ."
"Yêu cậu cậu còn muốn dời đi? Chẳng lẽ, cậu thay lòng?" Tả Sâm cho là Đinh Lạc Lạc là khối kẹo mè xửng, lại không biết rằng, vừa so sánh Đinh Lạc Lạc với Nguyên Vi, nhất định chính là một miếng cơm cháy. Trong quan niệm của Nguyên Vi, hai người yêu nhau nên giống như một đôi châu chấu buộc chung một sợi dây thừng.
"Lòng của tớ không thay đổi, chỉ là, tớ đã chia tay anh ấy."
"Tớ nói này Lạc Đà, sao cậu lại học được cao chiêu vờ tha để bắt này rồi thế?" Trong tiểu thuyết của Nguyên Vi còn rất nhiều nhân vật ăn ở hai lòng, trong ngoài bất nhất.
"Không phải là chiêu gì, là thật sự chia tay."
"Vậy, Tả Sâm kia, anh ta đồng ý sao? Ha ha, cái này có phải lần đầu tiên anh ta bị phụ nữ bỏ rơi không? Cậu được lắm đấy." Nguyên Vi đặt chén trà trên mặt đất, bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại nằm xuống.
"Anh ấy không đồng ý, cho nên tớ mới chịu dời đi." Đinh Lạc Lạc vèo đứng thẳng người, hiếm thấy mạnh mẽ vang dội.
"Nào, tới đây, nằm xuống nơi này cho tớ nói chuyện một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì." Nguyên Vi lười biếng vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Đinh Lạc Lạc quỳ gối ngồi lên giường, hai cánh tay ôm lấy hai đầu gối: "Nguyên Vi, tớ không thích hợp với anh ấy. Đối với anh ấy mà nói, tình yêu của tớ là gánh nặng, gánh nặng vô cùng nặng nề." Đinh Lạc Lạc nhíu mi tâm, nặng nề: "Anh ấy không muốn đi vào cuộc sống của tớ, không muốn chỉ có tớ trong sinh hoạt của anh ấy. Thậm chí, anh ấy không muốn gặp bà nội tớ, không muốn tớ hỏi chuyện của anh ấy. Nguyên Vi, cậu có thể hiểu không?"
"Rất có thể hiểu." Nguyên Vi trợn trắng mắt: "Cái loại đàn ông như anh ta, cần chính là loại phụ nữ thời điểm nên xuất hiện thì lập tức quấn ở bên hông của anh ta, mà thời điểm không nên xuất hiện thì lập tức biến mất khỏi thế gian. Họ có thể muốn tiền của anh ta, muốn thân thể của anh ta, lại không thể mơ ước trái tim và trung thành của anh ta. Lạc Đà, cậu không phải là loại phụ nữ kia."
"Cho nên, tớ mới chịu rời khỏi anh ấy." Mắt của Đinh Lạc Lạc càng đỏ hơn.
"Mà anh ta không đồng ý? Anh ta vẫn còn tiếp tục dùng lời ngon tiếng ngọt “Oh, em yêu, anh chỉ yêu một mình em”, hoặc là “Oh, em yêu, anh sai rồi, sau này anh nhất định sẽ thay đổi” đại loại như thế kéo chân cậu sao? Hừ, chúng ta đều đã bị mắc bẫy một lần, cậu, tớ, còn có Giang Tiêu, lần trước đều dính bẫy của anh ta rồi, thế nhưng lại tin tưởng chuyện hoang đường của anh ta. Này, cậu đừng khóc nữa, Lạc Đà cũng sắp biến thành thỏ rồi."
"Không có, anh ấy không nói “chuyện hoang đường” này nữa rồi. Tối hôm qua, tớ nói chia tay với anh ấy, sau đó anh ấy tới tìm tớ, đè tớ vào góc tường nói không thể, nói anh ấy không cho phép tớ rời khỏi. Còn nói, còn nói, nói tớ lẳng lớ, cho nên cùng anh ấy là trời sinh một đôi." Đinh Lạc Lạc vừa nói vừa run rẩy. Tối hôm qua Tả Sâm tựa như một cơn bão tố, từ trong tủ âm tường quét ra, mang theo cả người lệ khí, sau đó phát lệnh cấm với Đinh Lạc Lạc, sau khi hung tợn chiếm đoạt một cái hôn như thiêu như đốt lại cuốn về tủ âm tường, mang đi tất cả may mắn của Đinh Lạc Lạc. Đúng vậy, Đinh Lạc Lạc đang trong thời gian chờ đợi Tả Sâm, một mực may mắn, có lẽ, anh còn có thể lặp lại "chuyện hoang đường" của anh lần nữa, có lẽ, cô còn có thể tin tưởng anh một lần nữa.
"Lẳng lơ? Cậu?" Nguyên Vi há to miệng tới mức gần như nhìn thấy tận họng.
"Đúng, trước đó là bởi vì Trương Gia Minh, sau lại, là bởi vì Trịnh Âu Dương của cậu." Đinh Lạc Lạc bụm mặt.
"Có mắt như mù." (睁眼瞎) Nguyên Vi từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ này: "Nếu anh ta có thể mở to mắt ra một chút xíu cũng sẽ không thể không nhìn thấy mối tình thắm thiết của cậu. Chỉ là muốn tớ nhìn, đây tám phần là anh ta cố tình vu tội cho cậu, nếu anh ta là chó thì vẫn muôn đời die.nda.nl,equ;don,n ăn cứt, vậy thì không bằng chụp mũ bô lên đầu cậu. Cái gì mà trời sinh một đôi? Anh ta đây chính là để cho cậu và anh ta ngưu tầm ngưu."
"Mặc kệ như thế nào, tớ muốn chuyển đi." Đinh Lạc Lạc cắn môi một cái: "Nếu như cậu không muốn đổi lại, vậy tớ lại đi tìm nhà khác cũng được."
"Cậu cho rằng tiểu thuyết của cậu nhận được khen ngợi thì hà bao của cậu lập tức có thể đầy rồi hả? Tiền thuê phòng cũng không phải là số nhỏ." Nguyên Vi thở ra một hơi: "Thôi, đổi lại thì đổi lại đi, dù sao tớ cũng nên kiềm chế tâm, cố gắng lên. Tớ không muốn quá trầm mê bên người Âu Dương nhà tớ, cứ thế này thì ngôi sao mới trong giới tiểu thuyết như tớ đây còn cách ngày rơi xuống không xa đâu."