Nguyên Vi là bị bắt trước cửa thang máy, thật ra thì nếu cô có thể chịu khó một chút thì cũng nên chạy về phía cửa cầu thang mà không nên dừng chân trước cửa thang máy, dẫn đến bị Tả Sâm một phen níu lấy sau cổ áo.
"Làm sao cô lại ở chỗ này?" Tả Sâm như hung thần ác sát.
"Tôi, tôi, nơi này là nhà tôi." Nguyên Vi gạt tay Tả Sâm ra, chỉnh sửa quần áo, xoay mặt về phía anh: "Còn nữa, xin chú ý phong độ của anh."
"Đinh Lạc Lạc đâu?" Tả Sâm cắn răng nghiến lợi.
"Trở về nhà (tha.nhh.lqd.ưng) của cậu ấy chứ sao."
"Địa chỉ." Tả Sâm lời ít mà ý nhiều.
"Anh thấy Nguyên Vi tôi giống như là loại người bán đứng bạn bè sao?"
"Bán? Nói như vậy, cô ấy là có lòng tránh tôi sao?" Mặt của Tả Sâm tiến gần tới Nguyên Vi.
Nguyên Vi cong người về phía sau: "Đây không phải là rõ ràng sao?"
"Địa chỉ." Tả Sâm híp mắt: "Cô đừng để cho tôi hỏi cô lần thứ ba."
Nguyên Vi trừng mắt đến mức tròn vo: "Coi như anh hỏi lại tôi 300 lần, cũng đừng mơ tưởng tôi sẽ nói."
"Cô cho rằng cô không nói thì tôi sẽ không tra được sao?"
"Vậy anh cho rằng anh tra được, là có thể thay đổi quyết định của Đinh Lạc Đà sao?" Nguyên Vi đưa tay chỉ chóp mũi Tả Sâm: "Nếu anh biết mình sai rồi vậy thì sửa lỗi đi, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng người yêu anh sẽ thay đổi, nếu không người kia hoàn toàn không phải là yêu. Tả công tử, tôi lấy thân phận tiểu thuyết gia thâm niên của tôi khuyên anh, yêu là hy sinh mình, không phải miễn cưỡng đối phương. Còn nữa, tôi cho anh biết, trừ Đinh Lạc Lạc, Nguyên Vi tôi cũng cho rằng cảnh giới tối cao nhất của yêu là trung thành, là kết hôn, là thiên trường địa cửu, cho nên tôi mời anh tỉnh lại đi, có lẽ anh trốn tránh hôn nhân cũng không phải bởi vì anh hoài nghi sự đẹp đẽ của hôn nhân, mà là vì anh để chính mình khắp nơi lưu tình, còn lưu đến yên tâm thoải mái."
Tả Sâm lùi lại hai bước, dựa vào bức tường sau lưng: "Cũng cùng là viết tiểu thuyết, một là tiểu nói lắp, một người khác lại nhanh mồm nhanh miệng."
"Nhưng trong xương chúng tôi đều giống nhau, hai chữ," Nguyên Vi dương dương tự đắc đưa ra hai ngón tay: "Quật cường."
Tả Sâm “hừ” một tiếng, nhét hai tay vào túi đi về phía cửa phòng của mình, Nguyên Vi duỗi cánh tay chạy tới, ngăn ở trước cửa phòng: "Buông tha cho Đinh Lạc Đà đi. Các người không thích hợp, cậu ấy đã hiểu, anh cũng nên hiểu." Tả Sâm đưa tay đẩy Nguyên Vi ra, trầm mặc trở về phòng.
Nguyên Vi cũng trở về nhà. Thông qua hai bên cửa tủ âm tường mở rộng, Tả Sâm và Nguyên Vi lại nhìn nhau một cái, người trước là gương mặt lo lắng, người sau là hai mắt trong trẻo. Trước lúc đóng cửa, Tả Sâm quẳng xuống một câu: "Ngày mai tôi sẽ gọi người đến sửa chữa." Nguyên Vi gật đầu một cái, sau khi đóng cửa lại đẩy cái bàn lại.
***
Vân Na mang thai. Tin vui này giống như gió Đông Nam cấp bốn cấp năm, thình lình lại như gió Tây Bắc quét đến mọi người đều biết. Ba mẹ Hách Tuấn rất vui mừng, thậm chí so với người cha chân chính là Hách Tuấn này còn vui mừng hơn. Hách Tuấn trừ vui sướng ở ngoài, còn loáng thoáng có cảm xúc phức tạp thấp thỏm kinh hoảng không tự tin vân vân đan vào nhau, mà cha Hách Hách Thế Uyên và mẹ Hách Lâm Tú Mỹ là thuần túy đắm chìm trong chờ đợi. Trong nháy mắt nghe được tin vui kia, Hách Thế Uyên suýt nữa không kiềm chế được lăn từ trên (di.da,l,qu,do) xe lăn xuống, mà Lâm Tú Mỹ vẫn đứng im khích lệ Hách Tuấn: "Nhìn thấy không, nhìn thấy không, chờ đứa bé sinh ra, nói không chừng ba con có thể từ trên xe đi xuống."
Hách Tuấn bất đắc dĩ: "Mẹ, con cũng hi vọng cha có thể sớm ngày khang phục, nhưng đứa bé này, thế nào cũng phải hoài thai mười tháng mới có thể chui ra được."
"Đúng vậy, đúng vậy, ngàn vạn lần đừng sinh non, cho cháu trai của chúng ta sinh đủ ngày đủ tháng." Lâm Tú Mỹ xoàn xoạt lật lịch bàn: "Ai? Này dự tính ngày sinh là ngày nào đó?"