Nguyên Vi bế quan trong nhà ở "Thiên Viên", tự báo cho mình, nếu như không buông bỏ nổi một người thì giống như bản thảo chuyện cũ, nếu như nhà xuất bản không khen không dứt miệng bản thảo của cô thì cô tuyệt đối sẽ không gặp Trịnh Âu Dương. Trừng phạt nghiêm khắc lần này vô cùng hữu hiệu, không tới ba ngày Nguyên Vi đã đại công cáo thành, thắng được ngón tay cái của biên tập nhà xuất bản. Chuyện xưa đại loại là tình yêu lặng yên không tiếng động cùng với (lqd) nhấp nhố trong quá trình tự mình cố gắng nuôi dưỡng đứa bé của một người mẹ độc thân, lần này Nguyên Vi không hề dùng tay trống Trịnh Âu Dương này bố trí chuyện xưa nữa, mà để mẹ tay trống Trịnh Nghi làm nhân vật chính. Biên tập nói: "Được, được, trong ôn nhu mang theo thực tế, trong thực tế mang theo miệt mài, trong miệt mài lại vẫn có hi vọng. Vi Vi, có lẽ nó đúng là tác phẩm xoay mình của cô, có lẽ nó có thể làm cho đám độc giả nâng cô thêm một tầng cao nữa."
Nguyên Vi bất kể cái gì tầng cao với không tầng cao, cô vừa bước một bước rời khỏi cửa chính của tòa soạn thì lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Âu Dương, đáng tiếc, gọi liên tục ba cuộc đều không ai trả lời. Nguyên Vi vặn người để lại tin nhắn thoại trên điện thoại di động: "Âu Dương, anh tức giận à? Hai ngày nay người ta thật sự có chính sự cần làm mà, không phải cố ý không để ý tới anh đâu. Anh cũng biết, ngày nay tác giả rất khó làm mà, mấy ngày không ra tác phẩm mới sẽ bị độc giả vứt bỏ đấy." Gửi tin nhắn xong Nguyên Vi còn không bỏ qua, định đạp chân ga chạy tới nhà Trịnh Âu Dương.
Trịnh Âu Dương không ở nhà, Đinh Lạc Lạc cũng không ra như trong dự liệu của Nguyên Vi, đi qua gõ cửa hai cái đã mở cửa thò đầu dò xét. Nguyên Vi nhón chân nhìn vào bên trong: "Âu Dương nhà tớ có ở nhà cậu không?" Đinh Lạc Lạc mở rộng cửa: "Tớ nào dám." "Ừ, coi như cậu thông minh." Nguyên Vi tuỳ tiện đi vào.
"Viết vẫn rất thuận lợi chứ?" Nguyên Vi cởi áo khoác xuống, cởi giày ra.
"Tạm được, theo kịp được tốc độ." Đinh Lạc Lạc treo áo khoác cho Nguyên Vi xong lại dâng dép lên.
"Vậy là được. Nói cho cậu biết, tớ sắp viết tác phẩm mới, hơn nữa theo nhà xuất bản nói thì nó sẽ dẫn sự nghiệp của tớ đi lên đỉnh cao."
"Thật tốt."
"Lạc Đà cậu cũng phải cố gắng lên, tớ mong đợi cùng cậu ở văn đàn tôn nhau lên thành thú."
"Trước kia cậu còn nói không muốn cùng tớ chung một văn đàn đâu, kết quả thế nào?"
"Khụ, người trong giang hồ đi, nào có không cúi đầu. Hơn nữa, hôm nay không phải cậu cũng cúi đầu, trong tác phẩm này của cậu, trừ triền miên nóng hừng hực, cũng đều là anh ngược tôi tôi ngược anh ngược cả đời không hết?"
Đinh Lạc Lạc mất hồn: Triền miên? Này nhờ có thầy Tả. Bi thương, điều này cũng quy công cho thầy Tả. Ham mê hôm nay của độc giả, toàn bộ đều là cô học được từ chỗ thầy Tả. Nguyên Vi gọi về (di,da,l,qy,do) thần chí của Đinh Lạc Lạc: "Này, cậu biết Âu Dương nhà tớ đi đâu không?" Đinh Lạc Lạc lắc đầu một cái.
"Hai ngày nay cậu có gặp anh ấy không? Bên anh ấy có tình huống gì không?" Nguyên Vi giống như cảnh sát thẩm vấn nghi phạm.
"Chưa từng thấy qua, hai ngày nay bên anh ta rất an tĩnh, thỉnh thoảng mới có một hai tiếng đàn."
"Cái đó, người bên kia, có biến sao?" Thừa dịp Nguyên Vi sững sờ, nghi phạm Đinh Lạc Lạc cũng nắm chặt cơ hội đặt câu hỏi.
"A, Tả Sâm đã tới, tớ đã nói với anh ta, bảo anh ta đừng quấn lấy cậu nữa. Anh ta đồng ý, còn nói sẽ để cho người đến sửa lại tủ âm tường. Chỉ là cũng mấy ngày rồi, anh ta cũng không lộ mặt, tớ cũng không thấy thợ sửa chữa, thật là nói không giữ lời."
Lần này đổi thành Đinh Lạc Lạc sững sờ. Thì ra là, Tả Sâm rời khỏi cô cũng dễ dàng giống như rời khỏi "Thiên Viên", anh có nhiều phòng ốc đếm không hết, hồng nhan tri kỷ đếm không hết, anh chỉ cần chân trước bước ra "Thiên Viên", chân sau sẽ không biết Đinh Lạc Lạc là người nào cũng nên. Sửa tủ âm tường? Không vội, không vội, đợi đến lúc anh cần căn phòng "Thiên Viên" kia để bao nuôi một người phụ nữ mới thì tự nhiên anh sẽ để cho người đến chặn đoạn tường này lại thôi.