Katy nói, mắt của cô ấy không tốt, thì ngược lại những thứ khác sẽ thay đổi tốt hơn, cái này gọi là công bằng, mà lý luận này cũng có thể áp dụng lên người Tả Sâm. Tả Sâm anh không còn là nhân tài phong lưu, lại lắc mình một cái biến thành một người say rượu lái xe. Trước mắt, chỉ thấy Tả Sâm lái xe với tốc độ đều đặn, nhưng đại não lại vận hành với tốc độ cao, sau đó, lại chỉ thấy anh xoay tay lái một cái, rời khỏi đường về công ty, quay đầu đi tới nhà bà nội Đinh Lạc Lạc.
Đây là từ khi Tả Sâm có trí nhớ tới nay, lần đầu tiên có thể ở trước mặt nhiều phụ nữ như vậy mà hít thở được không khí trong lành. Quá khứ, phàm là trước khi anh đầu hàng thì sẽ bị một tầng lại một tầng phụ nữ bao vây xung quanh, sau đó dưỡng khí sẽ trở nên mỏng manh, các-bon-đi ô-xít (di.da.l.qy.do) hòa lẫn với vô vàn mùi vị son phấn tràn vào lỗ mũi của anh, nhưng lần này, mặc dù anh đã đứng trong sân của những người phụ nữ này rất lâu rồi nhưng họ vẫn không để ý tới anh.
Cho đến khi, một người trong đó thả bài xuống: "Hòa rồi."
Sau đó, rốt cuộc một người khác trong đó cũng liếc anh một cái: "Cậu nhóc, cậu tìm ai thế?"
Tả Sâm từ đầu đến chân cũng không được tự nhiên nhưng anh vẫn phải khom người chào: "Vị bà nội này ngài khỏe chứ, cháu tìm bà nội Đinh, bà nội Đinh Lạc Lạc."
"Người nào? Ai tìm ta?" Chính là cái người đưa lưng về phía Tả Sâm kia rốt cuộc cũng quay đầu lại, cũng liếc nhìn Tả Sâm. Đến đây chấm dứt, lúc này đây năm lão thái thái trong sân, trong đó bao gồm bốn người chơi và một người đứng xem, rốt cuộc cũng ý thức được sự tồn tại của Tả Sâm. Trong mắt Tả Sâm, năm lão thái thái này giống như bào thai sinh năm, nếp nhăn, tóc trắng, áo bông màu đậm, trên cổ quàng khăn quàng cổ, sắc mặt mọi người đỏ thắm, có là thắng được, có là thua, cộng thêm bị gió vù vù thổi trúng.
"Bà nội, cháu," Tả Sâm đi đến phía trước, lòng bàn tay toát ra mồ hôi: "Cháu là Lạc Lạc, bạn bè." Cuối cùng, Tả Sâm cũng không tới mức không biết xấu hổ tự cho mình là bạn trai của Đinh Lạc Lạc.
Bà nội Đinh nhìn Tả Sâm từ đầu đến chân, lại từ chân lên đầu, sau đó hạ lệnh với các vị lão thái thái còn lại: "Giải tán đi, ngày hôm nay đến đây thôi." Mọi người phản đối: tôi đây vẫn còn thua vài khối đấy, sao có thể nói giải tán là giải tán? Đúng vậy đấy, giờ này còn sớm mà, đừng giải tán mà. Ai ai ai? Tôi đây thua tiền còn chưa đòi lại được đấy. Thằng nhóc này là ai vậy? Bạn của Lạc Lạc? Bạn trai à?
Bà nội Đinh thong dong, sau khi thu dọn xong đống tiền lẻ kia của mình lại nhắc lại nói: "Giải tán đi." Sau đó, bà nghiêng đầu về phía Tả Sâm: "Đi theo ta." Bà nội Đinh đi trước, Tả Sâm dừng chân ở phía sau: có muốn đi cùng không, hay là cứ giống như lần trước, co cẳng chạy? Tả Sâm nhìn bà nội Đinh đi vào trong gian phòng kia, lòng nói đó chính là nhà tù ư? Từ bên ngoài vào thì dễ, nhưng từ trong ra ngoài lại khó khăn. Một khi anh đi vào, tức là đại biểu anh thật sự tính toán nói yêu thương "bình thường" với Đinh Lạc Lạc, đại biểu một Tả Sâm mới tinh sắp ra đời.
"Tiên sinh ngài họ gì thế?" Bà nội Đinh ngồi trên ghế sa lon, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Tả Sâm cũng ngồi xuống.
"Tả, tả hữu tả, bà nội, cháu tên là Tả Sâm." Tả Sâm bình sinh đã nghe qua hàng ngàn, hàng vạn lần "họ gì", còn lần này, lần đầu tiên anh không cho là mình "đắt".
"Oh, quả nhiên là cậu." Bà nội Đinh cụp mắt: "Cậu chính là bạn trai kia của Lạc Lạc, cái người đi theo con bé đến thăm ta, cũng là người bỏ chạy đó."
Tả Sâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lòng nói tài ăn nói của người phụ này thật là không thể khinh thường: "Cái đó, ngày ấy, cháu, có chuyện đột xuất, việc gấp, chuyện đặc biệt vội."
"Oh? Cái việc gấp gì? Nếu như mắc tiểu, thì chỗ ta cũng có nhà vệ sinh." Bà nội Đinh ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt cao nhã (l^q^d) và lời nói cũng không phải là cao nhã tạo nên sự chênh lệch rõ rệt.
Tả Sâm đỏ mặt hồng đến tận cổ, âm thầm hô to đây là bà nội ruột của Đinh Lạc Lạc sao? Miệng lưỡi sắc bên như thế, giống như là sư phụ của Nguyên Vi. "Bà nội, chuyện cũ đừng nhắc đến nữa." Tả Sâm thức thời.
Bà nội Đinh nghiêng mặt, cẩn thận đánh giá gương mặt của Tả Sâm: "Dáng dấp cao lớn như vậy, so với Lạc Lạc của ta còn xinh đẹp hơn, không trách được Lạc Lạc của ta không bỏ được cậu. Vậy xin hỏi, lần này cậu tự đưa tới cửa, là có gì muốn làm?"