Nguyên Vi cánh tay trái khoác tay Trịnh Âu Dương, cánh tay phải đẩy cửa nhà Đinh Lạc Lạc: "Tớ nói này Lạc Đà, cậu lằng nhằng làm gì đó?" Cứ như vậy đối mặt với Đinh Lạc Lạc và Tả Sâm ở sau cánh cửa, dưới sức lực của Nguyên Vi mà va chạm thành một đoàn.
Trong bốn người Trịnh Âu Dương đứng đậy trước tiên, chỉ là lên tiếng trước nhất lại là Tả Sâm: "Thằng nhóc bắp thịt, bạn trai Nguyên Vi, chào anh." Tả Sâm vươn tay. Trịnh Âu Dương cũng theo đó vươn tay: "Xin chào, cậu ấm."
Nguyên Vi mắt nhìn chằm chằm cánh tay hai người, miệng lại nhích tới gần lỗ tai Đinh Lạc Lạc: "Nhìn thấy chưa? Đối lập xuất ra hiệu quả, một là người đàn ông cứng như sắt, một cũng là yếu đuối."
"Cô khen cậu ta là Astro Boy cánh tay sắt chẳng phải tốt hơn à?" Tả Sâm xanh mặt.
"Này, sao anh lại ở chỗ này? Anh thật hèn hạ vô sỉ lại đi điều tra địa chỉ của Đinh Lạc Đà, anh thật mặt dày mày dạn lại còn đuổi tới cửa, oh trời ạ, tôi thật sự không ngờ Tả đại công tử anh là kẹo mè xửng như thế." Nguyên Vi che trán, làm bộ không thể tưởng tượng nổi.
Lỗ mũi Tả Sâm cũng phồng to: "Này, cô im miệng cho tôi, nếu cô nói thêm câu nữa, tôi sẽ khiến cô chết không có chỗ chôn." Kẹo mè xửng? Náo loạn nửa ngày, yêu thích liên hoàn call đoạt mệnh cùng với truy xét hành tung của người chung sống lâu ngày Đinh Lạc Lạc không phải kẹo mè xửng, mà là Tả Sâm anh kiên nhẫn mới đúng.
Đối với đe dọa của Tả Sâm, Nguyên Vi ngay cả mắt cũng không nháy, bởi vì Trịnh Âu Dương đã sớm sải bước tiến lên, ngăn ở giữa Nguyên Vi và Tả Sâm, mà lại còn ngẩng cao cằm, lộ ra bộ râu cứng rắn và hầu kết cực lớn, vì vậy, Tả Sâm ngược lại sợ hết hồn.
Rốt cuộc Đinh Lạc Lạc cũng khiếp sợ mở miệng: "Các cậu, các cậu, bình tĩnh đã."
"Lạc Lạc, cậu nói đi, rõ ràng là cậu đã đông ý cùng chúng tớ đi ăn cơm trước mà? Như thế nào Tả Sâm vừa đến, cậu đã ném (l&q&d) chúng tớ ra ngoài rồi? Âu Dương nhà tớ đói bụng đến mức bụng cũng kêu rột rột rồi." Nguyên Vi bĩu môi: "Trọng sắc khinh bạn, không có nghĩa khí."
"Em muốn ra ngoài theo bọn họ ăn cơm?" Mắt Tả Sâm sáng lên: "Không phải đi xem mắt?"
Đinh Lạc Lạc oán trách trợn mắt nhìn Nnguyên Vi một cái, mím miệng không nói.
Nguyên Vi cũng không hối lỗi, ngược lại hì hì vui lên: "Lạc Đà, cậu được đấy, còn học được nói dối? Chỉ là cái này cần thiết sao? Nếu cậu thật sự không muốn gặp người này, muốn đuổi người này đi, trực tiếp cầm cây chổi lên quét anh ta không phải tốt rồi ư? Còn lãng phí miệng lưỡi cái gì?" Miệng Nguyên Vi lúc mở lúc đóng, nước bọt văng khắp nơi, cho đến khi bị Trịnh Âu Dương một tay bịt lại: "Được rồi em, nói ít mấy câu đi."
Lời nói của Nguyên Vi từ tai trái Tả Sâm vào, lại từ lỗ tai phải chui ra, không hấp thu chút nào, bởi vì Tả Sâm còn đắm chìm trong vui sướng Đinh Lạc Lạc không phải đi xem mắt. Anh dùng một tay kéo Đinh Lạc Lạc vào trong lòng: "Anh tha thứ cho hành vi nói dối của em, chỉ là lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."
"Đi ăn cơm đi." Trịnh Âu Dương khó được một lần chủ động mở miệng, bụng của anh lại kêu.
"Đi, tôi mời." Tả Sâm chỉ ngón tay cái vào mình: "Ăn mừng tôi và Lạc Lạc người có tình sẽ thành thân thuộc."
"Cái gì, cái gì?" Nguyên Vi đẩy tay Trịnh Âu Dương, lần nữa lên tiếng.
"Sâm anh ấy cầu hôn với tớ rồi." Lần này, Đinh Lạc Lạc phản ứng hơn người, mồm miệng lanh lợi.
Tươi cười của Tả Sâm lại cứng ngắc ở khóe miệng: xong rồi, mình lại bị bức lên Lương Sơn rồi, hơn nữa, vẫn còn là tự mình nói ra. Kết hôn? Xác thực, mới vừa rồi anh đã nói hai chữ này, nhưng mấy chục năm cuộc đời, ai lại không có lúc nhất thời nóng đầu? Ai không có lúc xuất khẩu (Di,Da,L,Qy,Do) cuồng ngôn? Người có tình sẽ thành thân thuộc? Nhưng thật ra thì, ý anh muốn biểu đạt cũng chỉ là "Quay về là tốt" thôi. Tả Sâm liếc về phía Đinh Lạc Lạc, cô lúc này, mặt đỏ giống như quả táo, ánh mắt giống như hai quả nho trong rượu say lòng người. "Lợi hại." Tả Sâm nhỏ giọng nói: em chính là dùng ba chữ "Đi xem mắt" để cho anh choáng váng đầu óc, đi vào trong lồng giam của em, sau đó, em lại thần không biết quỷ không hay đẩy Nguyên Vi ra làm nhân chứng.